Editor: Dâu
"a a a..."
Mạc Nghiên không thể nói được vì miệng cô bị một thanh thịt chặn lại, cô nắm lấy lòng bàn tay đang lang thang trên ngực mình, mười đầu ngón tay của cô đan vào ngón tay của Diệp Hàn Ngự.
"Hừm... Nghiên nhi ngoan quá ... Sắp rồi ..."
Diệp Hàn Ngự hôn lên trán cô, lau đi giọt lệ trên khóe mắt, cũng không giảm tốc độ, thô bạo cắm vào miệng, cảm thụ khoang miệng dần dần siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ, nhìn người mình yêu bị mình làm cho choáng váng dưới thân, không khỏi sinh ra nồng đậm kɧoáı ©ảʍ cùng yêu thích.
Cung Kỳ Diệp tăng tốc độ cắm vào rút ra phù hợp với tốc độ của Diệp Hàn Ngự. Khi anh nghiêng người vào, những vòng tròn thịt mềm bao quanh, kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ, anh siết chặt eo cô, đâm liên tục vào hành lang chật hẹp, nơi hai người giao hợp không ngừng rỉ nước.
Theo động tác của Cung Kỳ Diệp, cô ôm lấy vòng tay của Diệp Hàn Ngự và nuốt côn ŧᏂịŧ của anh ngày càng sâu hơn. Với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt trước sau, cùng với một bàn tay Mộc Trạch Uyên sờ loạn trước ngực, dây thần kinh của cô càng lúc càng căng sắp đứt.
Hoa huyệt tê dại và ngứa ngáy càng mạnh, tiểu huyệt của cô chủ động quấn lấy côn ŧᏂịŧ, nuốt vào thật sâu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra nhiều mật dịch hơn.
Hai người đàn ông liếc nhau, Diệp hàn Ngự ôm phía sau gáy nhạy cảm của cô, Mộc Trạch Uyên bóp hai luồng tuyết nhũ, trong khi Cung Kỳ Diệp vặn vẹo hoa đế, nắm giữ nơi mẫn cảm trên người cô, côn ŧᏂịŧ điên cuồng đưa đẩy.
"Ha a... a..."
Mạc Nghiên đột nhiên hét lên một tiếng, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể đã đạt đến cực hạn, một lượng lớn chất lỏng từ hoa tâm phun ra tràn lên trên đầu côn ŧᏂịŧ của Cung Kỳ Diệp, miệng nhỏ mạnh mẽ mυ'ŧ chặt côn ŧᏂịŧ.
Côn ŧᏂịŧ được người mình yêu mυ'ŧ lấy thì thích đến cỡ nào, trên trán nổi gân xanh đang nhẫn nại, người thì ôm eo người thì ôm đầu cô điên cuồng cắm, hai cái túi ngọc "bạch bạch" đánh vào môi âʍ ɦộ và cằm của cô. Khi cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại, côn ŧᏂịŧ run rẩy, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun vào người cô.
"Đừng sặc... Từ từ nuốt vào..."
Diệp Hàn Ngự từ từ rút ra khỏi cổ họng cô, ngón tay với từng khớp xương rõ ràng của anh dịu dàng lau những giọt nước mắt trên mặt cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang lơ đãng nhìn kỹ hơn. Đưa đầu ngón tay vào miệng cô, đẩy phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên đầu lưỡi vào trong cổ họng cô, anh mỉm cười hài lòng, lại bôi một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ đầu ngón tay lên đôi môi đỏ mọng, cả người cô đều toát ra mị lực cám dỗ, lại có vẻ ngượng ngùng chọc người ta muốn phạm tội, anh muốn đè cô làm mạnh bạo hơn đến khi cô khóc thút thít mới thôi.
Anh chống lại du͙© vọиɠ chiếm hữu trong lòng, sau khi bình tĩnh lại cảm xúc, cúi đầu ngậm lấy môi cô, nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình và dịch thể của cô vào nhau, hung hăng khuấy động giữa môi và răng rồi từ từ rút ra.
"a a... Ngự... Diệp..."
Mạc Nghiên nằm xụi lơ trên giường, thân thể gần như kiệt sức, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt hòa cùng ái dịch từ trong hoa huyệt chảy ra chậm rãi.
"Tất cả đều chảy ra ..." Cung Kỳ Diệp nhẹ nhàng khơi gợi ái dịch giữa hai chân cô như thể đau lòng, rồi lại mỉm cười.
"Không sao, Nghiên nhi rất tham ăn. Lát nữa sẽ cho em ăn thêm ..."
Tư Đồ Dịch ngồi ở mép giường, đem cơ thể mềm nhũn của cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, cẩn thận kiểm tra cơ thể cùng nhịp thở của cô.
"Xem ra sau năm năm bình phục, thể lực của Nghiên nhi đã tốt lên rất nhiều ..."
Trước đây, vừa mới ân ái có hai người, nếu không có thuốc bổ của anh, cô sẽ ngất đi.
Mạc Nghiên nhìn chằm chằm anh theo chiều ngang, giữa hai lông mày có vài phần nịnh hót, những người đàn ông không biết xấu hổ này, cô rõ ràng là người chủ động, tại sao cô lại bị đè ở dưới thân!
Đôi mắt vô tình quét qua rượu trên bàn, nghi ngờ nhìn về phía bọn anh, đây không phải là chai rượu dưới lầu, sao lại ở trong phòng?
Cơn khát trong cổ họng khiến cô bất giác "phì phèo" miệng, cố gượng dậy nhưng không ngờ tác dụng phụ của rượu đang từ từ ập đến, cô trong nháy mắt thất thần, duỗi ngón tay ra kéo lấy ống tay áo Tư Đồ Dịch.
"Em muốn uống ... khát quá ..."