Editor: Dâu
Khi chiếc xe đang chạy chầm chậm trên một con đường bằng phẳng, Cung Trạch cẩn cau mày nghi ngờ, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái đang nghiêm túc lái xe qua gương chiếu hậu.
Chỗ nào đó sai sai! Xú lão ba là người chủ động và quan tâm đến con khi nào?
Cư nhiên lại tri kỉ đến đón cậu! Mọi chuyện không đơn giản, chắc chắn có âm mưu!
Chắc chắn rồi, khi sắp đến lâu đài cổ, Cung Kỳ Diệp đã kéo phanh tay và quay lại nói về Cung Trạch Cẩn trên ghế an toàn dành cho trẻ em.
"Con trai! Nhớ trước đây con còn nằm trong tay ba nhỏ như vậy, trải qua đủ mọi cực hình sau khi chào đời. Vậy mà thoát cái đã nhanh như vậy, con đã lớn thế này rồi."
Nếu có thể bỏ qua gương mặt vô cảm và giọng điệu không đồng đều, Cung Trạch Cẩn nghĩ sẽ thuyết phục hơn!
"Ba, cứ nói thẳng!"
Khuôn mặt nhỏ bé bị liệt nhìn khuôn mặt lớn bị liệt, đôi mắt đen bình tĩnh không một chút dao động.
"A! Con khá lắm, xứng đáng là con của ba! Mẹ sẽ họp gia đình vào buổi tối, mẹ có hỏi con câu gì cũng đừng vô cảm, biểu hiện như bây giờ là không được rồi! Con phải cười thật tươi vào! Nhớ, nụ cười lộ 100% răng, nhe răng đều được!"
Cung Kỳ Diệp xụ mặt, duỗi hai ngón tay trỏ ra và ấn khóe miệng Cung Trạch Cẩn kéo hai khoe môi cậu ra, sau khi nhe răng ra, anh mới gật đầu hài lòng.
"Bốp."
Bàn tay nhỏ vỗ vào bàn tay của lão ba thúi nhà mình, vang lên một âm thanh sắc nét, Cung Trạch Cẩn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không đem lời ba mình nói vào trong mắt.
Người đàn ông sa sầm khuôn mặt tuấn tú, mặt đen như chảo sắt, gân xanh trên trán không ngừng đập, nhếch miệng cười đắc ý, nhéo vào má tên nhóc thúi trước mặt nói:
"Nghe lời... hả? Nếu con dám phá hỏng mọi chuyện, ba sẽ tống con cho lão gia tử bên kia cho tới khi con trưởng thành mới cho quay lại!"
Tiểu tử thúi chỉ biết kéo chân sau, chuyên đi hố ba mình! Nếu không thể giúp anh, anh sẽ ném cậu vào ngôi nhà cũ đầy bụi kia, xem còn dám cướp vợ của anh không!
Cung Trạch Cẩn bẹp miệng, gật đầu lia lịa: "Con biết rồi..."
Hừ! Bé phải mách mẹ lão ba lại uy hϊếp bé....
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bây giờ bé tạm thời đáp ứng lão ba trước, còn xem tâm tình của bé thế nào rồi sẽ quyết định, xú lão ba, ba xong đời rồi!
Chiếc xe chạy chầm chậm vào lâu đài, người đàn ông vừa mở khóa ghế an toàn thì 5 đứa trẻ đã nhanh chóng nhảy ra khỏi xe và lao vào cửa như tên lửa, hướng tới người phụ nữ đã chờ đợi từ lâu trong phòng khách.
"Mẹ ơi ~"
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
"Mẹ ơi, để con nói cho mẹ biết! Baba ..."
Giọng nói non nớt từ đằng xa tiến đến, tranh giành người đầu tiên đến ôm mẹ bé đầu tiên.
"Hừ!"
Các bé chuẩn bị chạm vào mẹ mình, trước mắt lập tức trống rỗng.
Nhìn lại, chỉ thấy cánh tay mạnh mẽ của ba mình đang siết chặt cổ áo phía sau, lửa trong mắt baba đang bùng cháy, ánh mắt đầy sát khí nhìn bé.
Tên nhóc thúi, muốn ăn đậu phụ của vợ ba, nằm mơ đi!
Nhìn màn trình diễn này mối ngày, Mạc Nghiên bất lực thở dài, buồn cười:
"Đừng xách con như thế này, cẩn thận làm con bị thương! Mau buông!"
"Đứng lên! Đứng lên, cái bộ dạng này con học ở đâu?" Đây là những gì Mộc Trạch Uyên nói.
"Con bao nhiêu tuổi? Đừng giống như một đứa trẻ chỉ biết làm nũng, phải giống nam tử hán." Đây là những gì Diệp Hàn Ngự nói.
"Đừng đoạt vợ của ba! Sao con không đi tìm vợ cho riêng con đi!" Đây là những gì Cung Kỳ Diệp nói.
"Con đã hoàn thành bài tập hôm nay chưa?" Đây là những gì Tiêu Mục Thần nói.
"Tư bên ngoài trở về, trên người dính rất nhiều vi khuẩn. Còn không mau đi tắm, không được phép đến gần mẹ!" Đây là những gì Tư Đồ Dịch nói.
Tiết học giáo huấn nối tiếp nhau vang lên, nhìn bọn nhóc bị ba mình dạy dỗ, Mạc Nghiên bất đắc dĩ đem bọn nhỏ ôm vào trong lòng.
"Được rồi! Con chỉ mới có năm tuổi. Các anh cũng ba mươi lăm tuổi, lớn đầu rồi còn đi so đo với con mình!"
Diệp Minh, Cung Trạch Cẩn, Tiêu Vũ Thâm, Tư đồ Liệt và Mộc Thiển Hoài đang tận hưởng vòng tay ấm áp của mẹ, đồng thời, ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy, các bé đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn ba mình.
Bọn nhóc chết tiệt!
Quả nhiên, công chúa nhỏ vẫn là tốt nhất!