Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 2: Sẽ hỏng mất (H, 3P)

Editor: Dâu

"Cạch"

"Thật độc ác, cậu dám làm bảo bối đến hôn mê!"

Từ sau cánh cửa xuất hiện một bóng người cao lớn, người đàn ông tuấn tú chậm rãi tiến đến mép giường nở nụ cười xấu xa, đôi mắt phượng híp lại chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Mạc Nghiên, đôi tay thon dài cởϊ qυầи áo trên người, tùy ý ném một bên.

"Những người khác đâu?" Cung Kỳ Diệp nhướng mày, bàn tay đang di chuyển khắp nơi trên cơ thể Mạc Nghiên.

"Đương nhiên là đối phó với người xúi bảo bối chạy trốn rồi! Chậc, Diệp, cậu cũng thật nhẫn tâm, tiểu huyệt của bảo bối sắp bị cậu đâm nát rồi ..."

Giọng nói ẩn chứa ý cười mang theo thương xót, nhưng lời nói ra lại trái ngược, Tiêu Mục Thần ngồi ở mép giường ôm cô vào lòng, dùng ngón tay cái miết nhẹ hoa môi, ngón trỏ cắm vào hoa huyệt, hai ngón tay cảm nhận được vách thịt mềm mượt quấn chặt mυ'ŧ lấy, du͙© vọиɠ dưới thân càng thêm sưng tấy, chỉ muốn đâm sâu vào hoa huyệt dâʍ đãиɠ.

"A...a"

Tiêu Mục Thần rút ngón tay đưa lên miệng nếm chất dịch ngọt ngào của hoa huyệt, hai mắt ý vị nheo lại, côn ŧᏂịŧ to lớn cọ xát vào lỗ huyệt ẩm ướt, côn ŧᏂịŧ hung tợn màu tím đen tương phản với làn da trắng nõn của Mạc Nghiên, anh động eo đem côn ŧᏂịŧ chen vào giữa hai đùi cô cắm vào mạnh mẽ.

"A..."

"Dù làm bao nhiêu lần, tiểu huyệt vẫn chặt như vậy."

Bàn tay to lớn của anh siết chặt eo cô, côn ŧᏂịŧ không ngừng đẩy lên như muốn nghiền nát hoa huyệt.

Cánh tay rắn chắc của Cung Kỳ Diệp từ phía sau đưa ra nắm lấy bầu ngực nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau, dưới sự chơi đùa của hai người đàn ông, Mạc Nghiên mệt mỏi mở mắt ra, chân tay buông thõng yếu ớt trong vòng tay của hai người, vừa khóc muốn thoát khỏi ma trảo của họ, nhưng vì sức lực chênh lệch, cô chỉ có thể tùy ý để họ cày cấy trên người mình.

"Ừm ... hừ..."

Cung Kỳ Diệp nâng cằm Mạc Nghiên lên, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, cạy hàm răng trắng tiến vào khoang miệng, vừa mυ'ŧ vừa gặm cắn.

Mạc Nghiên thở phào nhẹ nhõm khi cảm thấy côn ŧᏂịŧ trong cơ thể mình rút ra, nhưng chưa kịp tiếp nhận lại một lần nữa bị Cung Kỳ Diệp thúc mạnh côn ŧᏂịŧ cứng ngắc vào trong cúc huyệt sưng tấy, hai người thay nhau cắm vào rút ra rất ăn ý.

"Đừng kẹp... Nghiên nhi thả lỏng để bọn anh vào ..."

Cung Kỳ Diệp cau mày, mồ hôi trên trán chảy xuống sườn mặt nghiêm nghị nhỏ xuống cặp tuyết nhũ của cô.

"A ... to quá... thật khó chịu ..."

Cô rêи ɾỉ đến khàn cả giọng, bất giác nói ra những lời dâʍ đãиɠ, nhưng lại gợi lên du͙© vọиɠ mãnh thú bên trong của người đàn ông, nước mắt vừa mới rơi ra đã bị Tiêu Mục Thần hôn lên liếʍ lấy.

"Cái miệng nhỏ thật ngọt, dâʍ ɖị©ɧ càng ngọt, thậm chí nước mắt của bảo bối cũng ngọt... Tôi rất muốn đâm chết em ... để cho em vĩnh viễn không rời được giường!"

Hai cây côn ŧᏂịŧ kịch liệt va chạm đâm sâu vào hai lỗ huyệt, sức chống cự yếu ớt của cô càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai người hơn, ngón tay cái của Tiêu Mục Thần ngoáy mạnh lên hộŧ ɭε đỏ mận, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay cào nhẹ và kéo ra bên ngoài khiến cô đau đớn và nhột nhạt. Hoa huyệt co rút dữ dội hút lấy côn ŧᏂịŧ không cho ra ngoài.

"Đừng chèn nữa… Sắp hỏng rồi… hức...!"

Mạc Nghiên thở gấp, ánh mắt ngập nước lắc đầu nguầy nguậy, môi đỏ mọng rêи ɾỉ yếu ớt, đáng thương hướng về phía hai anh cầu xin.

Đôi mắt của người đàn ông đang tràn trong ngập du͙© vọиɠ vô độ nào có chịu thỏa hiệp buông tha, bàn tay to bóp chặt eo cô ấn mạnh xuống, dùng tay kia nhào nặn bầu ngực, bên dưới ngón cái cùng ngón trỏ đồng thời lôi kéo hoa đế.

"Làm sao có thể hỏng được? Cái miệng nhỏ nhắn của Nghiên nhi bên trên kêu không cần, nhưng cái miệng bên dưới lại thành thật hút lấy côn ŧᏂịŧ của bọn anh!"

Tiêu Mục Thần tiến lên lấp kín môi cô, đầu lưỡi xâm nhập vào cái miệng nhỏ mà liếʍ láp. Cái miệng dưới được côn ŧᏂịŧ thay phiên nhau thọc vào rút ra đến sưng đỏ, xung quanh dính đầy hoa dịch và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba người, sau mấy tiếng đâm vào hoa dịch biến thành chất lỏng đặc sệt dính nhớp hai cây côn ŧᏂịŧ, dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hai anh hoa huyệt vẫn không ngừng chảy ra hoa dịch làm hai anh dễ dàng có thể tùy ý mà lộng.

"Ah..."

Mạc Nghiên yếu ớt dựa trên người hai anh, nước mắt không ngừng trào ra.

Nếu không phải lúc trước xuyên vào thế giới này, cô đã không bị những con sói đói này...