Editor: Dâu
Dưới tình yêu điên cuồng, cơ thể vốn đã đổ mồ hôi, hơi nóng trong người cũng dần dần biến mất, Cung Kỳ Diệp dựa vào đầu giường, ôm người vào lòng tham lam ngửi mùi thơm của cô.
Đôi mắt, lông mày ngày thường lạnh lùng lúc này gần như tan thành nước, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt mờ sương của cô, rồi di chuyển đến cái miệng đang hé mở, côn ŧᏂịŧ vẫn còn cắm bên trong hoa huyệt, cánh tay thon dài khẽ di chuyển tới eo cô, bàn tay có vết chai mỏng trượt nhẹ khiến thân thể cô run lên, hoa huyệt bất giác bắt đầu cắn nuốt côn ŧᏂịŧ.
Cung Kỳ Diệp nhìn người trong ngực sau cuộc hoan ái càng lười biếng và quyến rũ trong vòng tay của mình, du͙© vọиɠ trần trụi lóe lên dưới mắt, hai tay đặt trên cặp mông tuyết, côn ŧᏂịŧ bắt đầu động, giọng nói mềm mại cầu xin nhưng không ngăn được dã thú trong lòng.
"Hừ ...Diệp...anh đừng ...anh... Ha ..."
"Ngoan..... Thân thể của em còn chưa hạ nhiệt ...nhịn một chút rồi sẽ tốt... hừm?"
Anh dùng răng cắn lên vành tai trắng như ngọc của cô. Giọng nói từ tính mờ mịt không ngừng mê hoặc dụ dỗ, ngay từ đầu còn nhẹ nhàng đâm nát thân thể, nhìn vết đỏ do Tư Đồ Dịch để lại trên cổ có mấy phần không mỹ vị, môi mỏng từ trên cao hôn xuống, cho đến khi hoàn toàn che đi dấu vết lúc trước, mới chuyển sang làn da trắng nõn bên cạnh, đầu lưỡi trêu chọc nơi mẫn cảm, tuyết nhũ trở nên đầy đặn hơn dưới sự nhào nặn của anh, giống như một quả đào mềm và mọng nước, khiến người ta chỉ muốn nuốt chửng nó một miếng.
Vách bên trong ngột ngạt hút chặt lấy cây gậy khổng lồ của anh, một tay có thể ôm hết vòng eo của cô, hạ thân bắt đầu mạnh mẽ lắc lư, côn ŧᏂịŧ đỏ tím không ngừng ra vào trong lỗ huyệt đỏ tươi, đưa ra từng chút một mật hoa.
"Ưm ... nhanh quá ... a..."
Cung Kỳ Diệp thở hổn hển bên tai cô, đôi môi liếʍ mồ hôi mỏng trên trán, lửa nóng trong cơ thể truyền đến. Nơi hai người giao hợp chặt chẽ không một kẽ hở hận không thể đem cô hòa làm một với mình.
"Làm sao có thể nhanh được ... cái này sẽ giúp em hạ nhiệt...hừm..."
Bàn tay anh kéo cô dán sát vào da thịt mình, vuốt ve hạt châu nhỏ ngày càng nhô ra do động tình, anh cười xấu xa. :
"Nghiên nhi thử sờ vào hạt châu nhỏ của em, em sẽ cảm thấy rất vui sướиɠ ..."
Không đợi người trong lòng từ chối, anh đã nắm lấy cô đè nặng lên ngọc thể sưng đỏ.
"Ha ... không ... nó đang đến...Diệp..."
Dễ dàng kiềm chế cơ thể đang run rẩy của cô, Cung Kỳ Diệp ra sức đảo lộng bên trong, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng dưới sự bôi trơn của mật hoa và chất trắng đυ.c, tiểu huyệt bao bọc chặt chẽ lấy côn ŧᏂịŧ, anh thoải mái mà nheo đôi mắt đen của mình nhìn cô, trong lòng chỉ nghĩ muốn ăn hϊếp cô đến mức cô khóc, mà bây giờ anh đã làm đúng như vậy.
Mỗi khi anh nâng mông tuyết của cô lên, lỗ hoa ướŧ áŧ lộ ra rõ ràng, hoa môi hồng nhuận bị côn ŧᏂịŧ mãnh liệt cắm vào hai cái, lỗ nhỏ hoàn toàn bị anh mở ra, nhịp điệu càng lúc càng nhanh, tiếng đâm vang lên trong phòng ngủ, qυყ đầυ đập vào lỗ tử ©υиɠ hẹp, sau đó nhanh chóng rút ra, mỗi lần lại cứng hơn lần trước, giọng nói ngọt ngào và mềm mại quanh quẩn bên tai, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh cắm vào cổ tử ©υиɠ một cách mạnh mẽ hơn.
Những cú thúc của Cung Kỳ Diệp khiến thân thể Mạc Nghiên càng thêm hưng phấn và mẫn cảm, từng đợt kɧoáı ©ảʍ dồn dập đến tứ chi.
"Hức... Em lại muốn bắn... Diệp ... Buông em ra ... Mau lên ... bắn ra đi ... anh..."
Đôi mắt lúc này có chút đỏ bừng sưng lên, cô bắt lấy cánh tay anh nức nở khóc, thân thể nhỏ nhắn không ngừng bị anh cắm vào hư không, sau đó lại nặng nề buông, tóc dài bay tán loạn, đôi mắt ngập nước nhìn anh ủy khuất.
Cung Kỳ Diệp sủng nịnh hôn lên môi cô, dưới sức nện nặng nề cuối cùng cũng chạm đến chỗ sâu và phun ra hạt giống của mình.
"Hừm... ha..."
Kèm theo tiếng gầm gừ trầm thấp của anh là một giọng nói rêи ɾỉ ngọt ngào.
"Aaa...Diệp..."