Editor: Dâu
Tốc độ đâm vào càng lúc càng nhanh, tiếng rêи ɾỉ của người dưới thân đều thay đổi, sau vài cú thúc mạnh liền bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c vào tử ©υиɠ nhỏ, đương nhiên cái miệng nhỏ nhắn bên trên làm sao có thể buông tha?
Một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào cổ họng, lối ra duy nhất bị chặn lại, chỉ có thể nuốt xuống từng chút một, cổ họng, miệng nhỏ, mũi đều nồng nặc mùi xạ hương nồng nặc.
Cung Kỳ Diệp từ từ rút côn ŧᏂịŧ ra, khi qυყ đầυ tiếp xúc với không khí thì qυყ đầυ lại rung lên phun hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cảnh tượng dâʍ đãиɠ khiến trái tim đàn ông run lên, muốn đè cô xuống mà làm cho đến khi trời âm u, tối tăm, để côấy không thể sống thiếu côn ŧᏂịŧ của họ cả đời.
Dưới sự vuốt ve của người đàn ông, cơ thể cô những đóa hoa xinh đẹp ngày càng nở rộ, làn da trắng nõn còn in những dấu ấn mơ hồ, Diệp hàn Ngự cầm lấy cốc nước ấm trước bàn, cho vào miệng uống một hơi. Đầu lưỡi tinh tế như sa mạc nóng bỏng, tham lam hút lấy nguồn nước duy nhất, dọc theo khóe miệng rơi xuống cặp nhũ hoa tuyết trắng.
“Em học cách quyến rũ người ta từ khi nào vậy?”
Anh cảm thấy phía dưới trướng đau, cúi người hôn mạnh lên môi cô, tiến vào khoang miệng quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn.
"Hừ ...không có ... ha ..."
Vốn là phản bác, nhưng giọng nói thoát ra khỏi miệng lại mềm mại tê dại, làm lòng người ngứa ngáy.
"Thật không ngoan ... lại còn dám tranh luận ..."
Hàm răng sắc bén cắn chặt đôi môi đỏ mọng của cô, anh híp lại đôi mắt đẹp, bế cô lên, phóng nhanh đi về phía phòng tắm.
Tư Đồ Dịch nhướng mày, cùng những người khác liếc nhau.
“Em ấy có thể chịu đựng được, đi thôi.”
Diệp Hàn Ngự ngồi bên cạnh bồn tắm, đè cô lên đầu gối, đặt tay trái lên xương quai xanh tinh xảo của cô, dùng tay phải nhào nặn cặp mông tuyết mềm của cô.
"Nói ... em đã làm sai cái gì?"
"hức, làm sai cái gì?" Mạc Nghiên nghiêng mặt mờ mịt nói.
“Vẫn không nói sao?”
Diệp Hàn Ngự nheo mắt lại, vỗ mạnh vào cặp mông trắng nõn, tiếng vỗ giòn giã vang vọng trong phòng tắm.
"Đau quá ... hức..." Nước mắt lại ứa ra, hai tay ôm lấy thành bồn tắm, nhưng lại bị người đàn ông đè xuống một lần nữa.
"Đau ... Vậy đây là cái gì?"
Ngón trỏ cùng ngón giữa gợi lên mật dịch bên mép hoa, hai ngón tay chậm rãi tách ra trước mắt cô, mật hoa dính lấy đầu ngón tay một sợi chỉ bạc trong suốt.
"Đây là mật hoa của em... Có muốn nếm thử hương vị của em không? Rất ngọt!"
Mạc Nghiên mở đôi mắt mờ mịt, giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh khiến cô bất giác gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn cũng thành thật mở ra, cầm lấy hai người ngón tay của người đàn ông, mυ'ŧ một cách quyến rũ, tạo ra một âm thanh "chụt" mơ hồ.
"Thật dâʍ đãиɠ ..."
Tiêu Mục Thần kìm nén sự ghen tị trong lòng khi nhà một màn câu người này của cô.
Diệp Hàn Ngự vội vàng rút ngón tay ra, nhìn vẻ mặt thất vọng của cô mà thắt chặt bụng dưới.
“Vì em không muốn thừa nhận em đã làm sai, em sẽ bị trừng phạt.”
Anh mở vòi hoa sen, ấn ống mềm vào giữa những kẽ hở.
“Huhu… em không làm gì sai… Ừm… Đừng nhét vào…rất kì quái… hức…xin anh!”
Cúc huyệt kẹp chặt ống vòi hơi vểnh lên, một màn trước mặt khiến năm người đàn ông đều đỏ mặt.
“Nhét vào một chút nữa.”
Cung Kỳ Diệp vuốt ve tấm lưng tuyết của Mạc Nghiên, như thể muốn cho cô cảm giác an toàn, nhưng cặp mắt sắc bén mang theo du͙© vọиɠ lại nhìn chằm chằm vào cúc huyehj phấn nộn của cô, vừa nuốt vừa kẹp ống vòi.
"Ở bên trong ... hức... khó chịu quá..."
Mạc Nghiên đau khổ vặn vẹo cơ thể, nhưng lại bị anh đè lại.
"Còn chưa xong, tiếp tục kẹp... Ngoan ... Đừng nhúc nhích, cẩn thận bị thương!"