Editor: Dâu
Diệp Hàn Ngự từ từ đẩy ống vào, chợt khựng lại khi nhận ra mình không thể tiến về phía trước, dùng tay trái bật công tắc lên, một dòng nước ấm từ ống chảy vào sâu trong huyệt.
"Haah ... ưm ... nóng quá .... bụng ..... trướng quá ..."
Giọng nói mềm mại cất lên, mang theo vẻ mê hoặc câu người, Cung Kỳ Diệp đem ngón tay ấn vào trong huyệt cô, vì sợ cô giãy giụa mà làm đau chính mình, ngón tay đẩy ra một vũng mật ngọt, nước ấm rót vào khiến người ta khó chịu nhíu mày, cổ họng phát ra kháng cự yếu ớt.
“Mèo con không ngoan cần phải trừng phạt.”
Diệp Hàn Ngự một tay cầm lấy bầu ngực tuyets trắng, một tay nhào nặn cặp mông đầy đặn của cô, lưu luyến đặt lên giữa hai lông mày của cô một nụ hôn, lòng bàn tay chạm vào vùng bụng dưới phồng lên chờ đợi trong vài giây, ôm người vào toilet ấn mạnh, tiếng hét vang vọng trong phòng tắm, Mạc Nghiên mở to hai mắt ngơ ngác nhìn về phía xa xăm, hai mắt rưng rưng vì cơn cực khoái mãnh liệt.
"A ..."
Người đàn ông lặp đi lặp lại mấy lần, nhìn dòng nước suối trong suốt từ hoa cúc chảy ra rồi lại rót vào, nhìn bụng dưới nhanh chóng phồng lên, trong lòng gợi lên một nụ cười xấu xa, bản năng dã thú trong người đàn ông từ giây phút này hoàn toàn giải phóng.
“Đầy rồi… đã đầy rồi…hức…anh đừng làm nữa…”
Rõ ràng là một hành động dâʍ đãиɠ như vậy, nhưng cái huyệt nhỏ của cô lại không ngừng chảy ra mật dịch ái muội.
Diệp Hàn Ngự vuốt ve bụng cô như mang thai năm tháng, sau đó tắt vòi nước, khi anh rút vòi ra, Cung Kỳ Diệp đã nhanh chóng cắm vào cúc huyệt của cô.
"Hừ ...đi ra .... Bụng em căng quá rồi ..."
Mạc Nghiên ngây ngốc vuốt ve cái bụng phập phồng của mình, một tay ôm chặt cánh tay của người đàn ông, uốn éo thân thể lắc lư một cái, hai mắt nhắm nghiền, miệng mấp máy, vừa rêи ɾỉ vừa khóc nức nở.
"Không được ... hôm nay anh phải trừng phạt em, giúp anh liếʍ... Chờ lát nữa Diệp cắm vào hoa huyệt sẽ làm em thoải mái hơn ..."
Diệp Hàn Ngự rút dây lưng ra, côn ŧᏂịŧ dày cộm như thoát khỏi trói buộc, một chút chất lỏng màu trắng từ quy đầy chảy xuống, toát ra mùi xạ hương đầy mê hoặc.
Mạc Nghiên ủy khuất bẹp môi, ngón tay hướng côn ŧᏂịŧ tìm kiếm, nhưng Diệp Hàn Ngự đã nắm lấy hai tay cô, một tay bao lấy tay cô cầm lấy côn ŧᏂịŧ của mình, một tay nới lỏng cà vạt.
"Hừ ... ừ .... Nếu không động đậy, anh sẽ không bắn, sẽ cắm em đến chết."
Nhìn đôi mắt ủy khuất lên án của cô, trông giống như một con mèo bị oan, rất đáng thương, du͙© vọиɠ đã lấn át lí trí, ngón tay chỉ vào cây gậy chắc nịch, ra lệnh cô há miệng nhỏ ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, bàn tay nhỏ bé kéo quần áo của người đàn ông, khiến anh phát ra tiếng thở dốc.
Cô ngoan ngoãn liếʍ mυ'ŧ cây côn ŧᏂịŧ to lớn không khớp với cái miệng nhỏ nhắn của mình, một ít mật hoa chậm rãi chảy ra nơi riêng tư, hai chân mảnh khảnh không tự chủ cọ xát vào nhau bởi vì lỗ huyệt trống rỗng mà không được lấp đầy.
"Ngứa ... hức..."
Cung Kỳ Diệp ngồi xổm xuống, nâng Mạc Nghiên lên khỏi sàn, xoay người cô thành tư thế quỳ, một tay vuốt ve cái bụng tròn trịa của cô, như thể đang bảo vệ thứ gì đó, Mạc Nghiên nức nở vì bụng dưới vừa động đã trướng đến lợi hại, cơ thể mềm mại như bông bị kẹp ở giữa, khóc lên vì bị cọ xát.
“Bên trong rất ngứa sao?”
Cung Kỳ Diệp cười cười, nhìn cô mở to hai mắt mờ mịt gật gật đầu, anh dùng côn ŧᏂịŧ ấn vàolỗ huyệt mà trêu đùa, hoa môi xinh đẹp dường như cảm giác được thứ gì đó, kịch liệt co rút lại, phun ra chất dịch ngọt ngào, ướt đẫm lôиɠ ʍυ và côn ŧᏂịŧ của Cung Kỳ Diệp, động eo đẩy về phía trước, cơ bắp toàn thân căng cứng, mang theo kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.