Đối với sự xuất hiện của đám người Thiên Không thần quân, Dạ Minh xác thực là vẫn có chút bất ngờ.
Bởi vì kiếp trước, lúc bọn họ buộc tội y, đại hôn của Quân Du Ninh và Doãn Tuyết đã sớm vượt qua hơn nửa tháng. Cũng không phải là ngày hôm nay.
Trong lúc Dạ Minh lâm vào hồi ức, Thiên Không đã hướng người phía sau nâng tay, trầm giọng hạ lệnh :"Đem vật chứng ra đây."
Dưới ánh mắt chăm chú của đám người, Thục Trung Kiếm chủ liền tiến tới, xòe bàn tay ra phía trước. Ngay tức khắc, trong lòng bàn tay lão ta liền xuất hiện một viên đá sáng bóng, tỏa ra lục sắc hào quang.
"Lưu Ảnh Thạch?" Vật này vừa xuất hiện, lập tức liền có người nhận ra.
Như tên gọi, Lưu Ảnh Thạch là một bảo bối có thể ghi lại hình ảnh đã từng xảy ra, thường được dùng để truyền thừa y bát. Thuộc về vật phẩm tiêu hao, chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa còn vô cùng quý hiếm.
Nhìn thấy biểu tình của những người ở đây, Thiên Không vẫn chỉ lạnh mặt, tiếp tục truyền đạt mệnh lệnh :"Vân Thành, đem đồ vật bên trong phóng xuất."
Vân Thành, liền chính là tục danh của Thục Trung Kiếm chủ.
Lúc này, theo thanh âm của Thiên Không vừa dứt, Lưu Ảnh Thạch trong tay Vân Thành liền lập tức lóe lên tia sáng. Ngay sau đó, một loại thiên địa linh khí tương đương kỳ lạ liền ở giữa không trung hình thành, tạo ra một đợt hư ảnh. Tựa như sương mù, mờ ảo không cố định.
Chỉ thấy, khung cảnh bên trong ảo ảnh rất âm u, tựa như là ở giữa đêm đen. Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn như cũ không thể làm khó được chúng tu sĩ ở đây.
Bối cảnh là ở bên cạnh một gian lương đình, vị trí của người cầm Lưu Ảnh Thạch, tựa hồ là ở dưới hồ sen.
Đối phương đang trốn tránh gì đó, cánh tay cũng run lên cầm cập, khiến hình ảnh lắc lư qua lại không ngừng, làm người xem có chút choáng đầu.
Phối hợp với ánh sáng thiếu thốn, chất lượng hình ảnh trong nháy mắt liền bị hạ thấp khôn cùng.
Cũng không để mọi người đợi quá lâu, cảnh tượng bên trên, rốt cuộc cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Một thân ảnh từ bên trong đường nhỏ đi ra, trên người khoác một chiếc áo choàng đen, đem đầu tóc cùng y phục đều giấu ở bên trong.
Trong tay kéo lê lấy thi thể của một người, tựa như lôi kéo một bao cát, từng bước một tiến về trước. Lờ mờ còn có thể nhìn thấy, cả hai tay cùng y phục trên người của đối phương, tất cả cũng đều là máu.
Kẻ này vừa xuất hiện, ảo ảnh bên trên Lưu Ảnh Thạch liền bắt đầu rung lắc dữ dội hơn.
Không biết có phải là cảm ứng được gì hay không. Hắc y nhân liền hơi ngừng lại bước chân, cuối cùng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người lén lút ghi lại tràng cảnh này.
Một khắc này, những người ở đây đều theo bản năng thít chặt tim. Có cảm giác như đối phương đang xuyên qua Lưu Ảnh Thạch, nhìn về phía bản thân mình. Đồng thời, cũng thay chủ nhân Lưu Ảnh Thạch toát mồ hôi lạnh.
Nhưng cũng nhờ có cái ngẩng đầu nhìn thẳng này, bọn họ mới có thể nhìn thấy được dung mạo của đối phương.
Đây là một gương mặt vô cùng trẻ con, ở từng chi tiết, đều xen lẫn từng cỗ đáng yêu.
Chỉ là, thời khắc này, bên trên gương mặt ngây ngô đó, lại là vô tận âm tàn cùng ác ý. Tựa như một đầu dã thú khát máu, muốn đem người đối diện ăn thịt uống máu.
Hình ảnh bên trên Lưu Ảnh Thạch tới đây liền đứt đoạn. Có lẽ chủ nhân của nó bởi vì sợ hãi bị hắc y nhân phát hiện, cho nên đã đem nó thu lại, không dám tiếp tục ghi thêm nữa.
Chỉ là, đoạn hình ảnh ngắn gọn này, vẫn có thể khiến những người ở đây nhận ra được, hung thủ ở bên trong ảo ảnh, bất kể là thân cao hay khuôn mặt, đều cùng Dạ Minh giống nhau đến quá phận.
"Như mọi người đã thấy, hình ảnh bên trong Lưu Ảnh Thạch này, chính là của nạn nhân ghi lại vào khoảng ba ngày trước..."
Lúc này, không để những người khác nói gì, Liễu Chính liền đã trước hết cất lời, ngữ khí tràn đầy không tín nhiệm :"Không thể nào! Làm sao có thể! Dạ Minh một tháng nay vẫn luôn bị cấm túc ở hậu sơn, lý nào lại có thể ra ngoài gϊếŧ người!"
"Hơn nữa đồ nhi của ta, ta hiểu rất rõ. Ai cũng có thể, nhưng y tuyệt đối sẽ không làm ra được chuyện đồ sát cả một thành trấn như vậy được. Ngay cả một con gà y cũng đều không dám gϊếŧ nữa là."
"Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm." Không nhìn Liễu Chính rối loạn, không chịu chấp nhận sự thật, Thiên Không chỉ lãnh đạm phất tay, giọng nói mang theo nghiêm khắc :"Câu thành ngữ này, chẳng lẽ một đại tông sư như Liễu tông chủ đây lại không hiểu?"
"Kẻ này bán đứng nhân cách cho ma tộc, tình nguyện làm chó săn cho bọn chúng. Trên người nhất định là không thiếu một số tà thuật qua mặt người khác, Liễu tông chủ bị lừa gạt cũng là điều dễ hiểu."
"Dù sao, ngài cũng chỉ là cấm túc hắn. Cũng không phải là đem hắn cột vào bên người, ăn ngủ không rời."
Nhìn thấy Liễu Chính còn muốn nói gì, Thiên Không liền mất kiên nhẫn phất phất tay :"Được rồi, đã lỡ ở trước mặt mọi người phơi bày mọi chuyện. Như vậy, nhân cơ hội này, liền làm rõ mọi thứ luôn đi."
"Vân Ảnh, cho người mang nhân chứng lên đây."
"Vâng, thần quân." Dứt lời, Vân Ảnh liền liếc mắt, tùy tiện ở trong đám môn hạ đệ tử chỉ một người, truyền lệnh :"Ngươi, ra sau dẫn Mã Duệ Thành lên đây."
**Người không phải A Minh nhà ta gϊếŧ đâu. A Minh nhà ta vẫn có ranh giới cuối cùng, chính là không tùy tiện gϊếŧ người vô tội. Về phần những người bị y gϊếŧ...đã không tính là người, mà là súc sinh.