Chương 551: Điều tra rõ ràng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Kết quả, cô ta còn nôn, nôn khắp nơi, hôm đó tôi vội đi gặp khách hàng, cho nên chờ cô ta ngủ rồi, tôi lập tức đi thay quần áo, vậy mà vẫn đến muộn.” Tào Cảnh Đồng nói xong, lập tức nhớ tới cái gì, cậu ta như tìm được cọng rơm cứu mạng, lập tức rút điện thoại ra.
“Cô xem, tôi thường xuyên đến quán giặt là này, tôi để mấy bộ quần áo ở đó, lúc đó thời gian cấp bách, tôi tiện đường đến đó thay quần áo, còn quần áo bị Nhạc Tuyết làm bẩn thì giao cho nhân viên giặt sạch.” Cậu ta vừa nói, vừa tìm lịch sử trò chuyện với nhân viên quán giặt là.
Hà Tư Ca cầm lấy, vuốt màn hình lên xuống, xem từ đầu một lần.
Xem lịch sử trò chuyện, Tào Cảnh Đồng quả3thật không hề nói dối.
“Du͙© vọиɠ chinh phục, đừng tưởng là chỉ đàn ông mới có du͙© vọиɠ chinh phục, phụ nữ cũng có.
Từ nhỏ Nhạc Tuyết đã được gia đình chiều hư, muốn cái gì là có cái đấy, luôn được người khác giới vây quanh, chỉ có một mình Cảnh Đống là không quan tâm đến cô ta, ngược lại toàn tâm toàn ý với người chị họ Đoàn Phù Quang mà cô ta luôn xem thường, điều này đối với cô ta mà nói là sự khiêu chiến cực lớn, giống như muốn leo lêи đỉиɦ Everest vậy.” Phó Cẩm Hành phân tích rõ ràng mạch lạc.
“Đây không phải là có bệnh sao? Mình không có được nhưng cũng không thể cho người khác, xinh đẹp thì có ích gì, còn không phải bị thần kinh à!” Hà Tư Ca nổi2giận đùng đùng nói.
“Trước hết mặc kệ có phải là cô ta có bệnh không, cho dù đứa bé không phải là con của Cảnh Đồng, nhưng trước đó cô ta quấy rầy nhiều lần, chắc chắn đã có rất nhiều người biết quan hệ của hai người.
Bây giờ chỉ cần cô ta truyền tin tức ra, khẳng định là con của cậu, chắc chắn tình huống sẽ bất lợi đối với cậu.” Phó Cẩm Hành quay sang nhìn Tào Cảnh Đồng đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chủ động hỏi: “Cậu có cách gì không?” Chuyện tới nước này, Tào Cảnh Đồng đã hoảng lắm rồi, cậu ta theo bản năng lắc đầu.
Ngay cả nhân viên ở quán cũng gửi tin nhắn cho cậu ta, nói trên âu phục dính rất nhiều vết bẩn, cho nên việc giặt sạch khá phiền phức, cũng3có thể sẽ bị hỏng, bảo cậu ta chuẩn bị tâm lý.
“Tôi thật sự không làm gì cô ta cả, suy nghĩ duy nhất của tôi lúc đó chính là nhanh chóng thay quần áo sạch, đi gặp khách hàng.” Tào Cảnh Đồng lo lắng nói.
“Nói thì nói như thế, nhưng mà Cảnh Đồng, tôi nhất định phải nói thật, cho dù cậu có bằng chứng này thì cũng chỉ có thể chứng minh cậu đi thay quần áo, không thể chứng minh hai người không phát sinh quan hệ trong xe.” Phó Cẩm Hành đăm chiêu nói.
“Đúng vậy, chuyện này nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm, cho dù có hai ba phút, đối với một số người đàn ông mà nói, thời gian cũng đủ rồi.” Mặc dù cảm thấy xấu hổ, nhưng Hà Tư Ca vẫn nói sự thật.
“Anh có ở trong9xe của Nhạc Tuyết quá năm phút không?” Cô truy hỏi.
Tào Cảnh Đồng cố gắng nhớ lại một chút, gật đầu cười khổ: “Chắc chắn có, nói không chừng, cũng có thể là mười phút.” Nhạc Tuyết uống say vô cùng quấn người, vừa khóc vừa cười, vừa nói vừa ầm ĩ, vất vả lắm cậu ta mới thoát được.
Cho nên, trong khoảng thời gian mười phút, ở trên xe của Nhạc Tuyết, cho dù xảy ra chuyện gì, đều là rất có khả năng.
Nghĩ tới đây, Tào Cảnh Đồng cũng hiểu.
Cậu ta gây họa rồi.
“Tôi không hiểu, một cô gái nhỏ tuổi như cô ta, tại sao lại cứ quấn lấy anh? Nói về điều kiện các mặt, cô ta căn bản là không có gì phải lo về hôn nhân...” Hà Tư Ca nhìn thấy mặt mũi Tào Cảnh Đồng xám xịt, cũng3cảm thấy có chút đáng thương.
Từ nhỏ Nhạc Tuyết đã được gia đình chiều hư, muốn cái gì là có cái đấy, luôn được người khác giới vây quanh, chỉ có một mình Cảnh Đống là không quan tâm đến cô ta, ngược lại toàn tâm toàn ý với người chị họ Đoàn Phù Quang mà cô ta luôn xem thường, điều này đối với cô ta mà nói là sự khiêu chiến cực lớn, giống như muốn leo lêи đỉиɦ Everest vậy.” Phó Cẩm Hành phân tích rõ ràng mạch lạc.
“Đây không phải là có bệnh sao? Mình không có được nhưng cũng không thể cho người khác, xinh đẹp thì có ích gì, còn không phải bị thần kinh à!” Hà Tư Ca nổi giận đùng đùng nói.
“Trước hết mặc kệ có phải là cô ta có bệnh không, cho dù đứa bé không phải là con của Cảnh Đồng, nhưng trước đó cô ta quấy rầy nhiều lần, chắc chắn đã có rất nhiều người biết quan hệ của hai người.
Bây giờ chỉ cần cô ta truyền tin tức ra, khẳng định là con của cậu, chắc chắn tình huống sẽ bất lợi đối với cậu.” Phó Cẩm Hành quay sang nhìn Tào Cảnh Đồng đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chủ động hỏi: “Cậu có cách gì không?” Chuyện tới nước này, Tào Cảnh Đồng đã hoảng lắm rồi, cậu ta theo bản năng lắc đầu.
“Một cô gái chưa kết hôn, ngay cả danh tiết của mình cũng có thể không cần, chưa nói đến bản thân đang mang thai đứa con của một người đàn ông, như vậy, chắc chắn dư luận sẽ bênh vực cô ta.
Lại càng không phải nói, nhà họ Nhạc còn có quyền thế nhất định, nếu như cha mẹ cô ta biết thì cũng không buông tha cho anh.” Hà Tư Ca thở dài, cau mày.
Nhưng mà, đứa bé thật sự không phải là con của tôi...
đây là sự thật không thay đổi được...” Tào Cảnh Đồng sắp bị tra tấn đến điên rồi.
Cha mẹ cậu đều là người bình thường, nếu như bọn họ biết cậu làm lớn bụng một cô gái, nói không chừng dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, sẽ ép cậu cưới cô ta.
Cho nên, tôi đề nghị cậu tạm thời để bọn họ ra nước ngoài du lịch trước, tránh đầu sóng ngọn gió, quan trọng nhất là đừng để Nhạc Tuyết tìm được bọn họ.
Ngộ ngỡ cô ta vừa khóc vừa ầm ĩ, ông bà không chịu nổi, chẳng phải là bị cô ta lợi dụng sao?” Phó Cẩm Hành nói xong, lập tức rút điện thoại ra, sắp xếp chuyện này.
“Đúng, tôi sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ tôi, nói là công ty sắp xếp, bảo bọn họ không phải lo lắng về tiền bạc!” Tào Cảnh Đồng cũng vội vàng báo tin với cha mẹ đang ở quê.
Kết quả, điện thoại của cha mẹ cậu ta đều tắt máy.
“Tắt máy? Không thể nào, ba mẹ tôi chưa bao giờ tắt máy, bình thường bọn họ không dùng điện thoại làm gì, vài ngày sạc một lần là đủ rồi...” Tào Cảnh Đồng không tin, gọi thêm mấy lần, vẫn tắt máy.
Hà Tư Ca rất nhạy bén: “Không phải là đã ở trên máy bay rồi chứ? Liệu có phải là Nhạc Tuyết đã điều tra ra được thông tin quê quán của anh, đón bọn họ tới đây không?” Nói xong, sắc mặt Tào Cảnh Đồng càng trắng hơn.
Phó Cẩm Hành ngồi bên cạnh cũng kết thúc cuộc gọi, hắn nhìn Hà Tư Ca, cười khổ nói: “Đúng là bị em nói trúng rồi, cha mẹ Cảnh Đồng đã đến sân bay một tiếng trước, bây giờ chắc là đang trên máy bay rồi.” Tào Cảnh Đồng giận dữ vò đầu, phát ra tiếng rên như thú hoang.
“Trước hết anh cũng không cần ảo não, Nhạc Tuyết hành động nhanh như vậy, chứng minh cô ta đã bắt tay chuẩn bị từ trước khi đến bệnh viện kiểm tra rồi.
Nếu không phải tình cờ gặp chúng tôi, nói không chừng, có thể cô ta sẽ trực tiếp dẫn cha mẹ anh xuất hiện trước mặt anh, tình hình như vậy còn tệ hơn so với bây giờ.” Nhìn ra sự đau khổ của cậu ta, Hà Tư Ca có chút không đành lòng an ủi.
“Đúng vậy, thật sự rất có khả năng.
Nếu hiện tại chúng ta đã nhìn rõ kế hoạch của cô ta, việc duy nhất phải làm chính là chuẩn bị thật tốt.
Cảnh Đồng, chúng ta đến gara trước, thử trích xuất camera xem.
Tư Ca, em phụ trách bên chỗ cô Đoàn nhé.” Phó Cẩm Hành đứng dậy, vỗ vai Tào Cảnh Đồng, lạnh giọng nói: “Cậu lấy lại tinh thần cho tôi! Chuyện này tuy khó giải quyết, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể xảy ra, nếu như có thể dễ dàng hạ gục cậu, cậu dựa vào cái gì tiếp quản Bất động sản Thành Uy? Chẳng lẽ một người phụ nữ như Nhạc Tuyết còn lợi hại hơn với những đối thủ cạnh tranh kia à?” Dừng một chút, hắn lại nói: “Tôi và Minh Duệ Viễn đã bàn bạc kỹ rồi, chỉ đợi đến cuối tuần ký tên nữa thôi, Thành Uy sẽ là của cậu.
Cậu coi thách thức bây giờ là một món khai vị đi.
Cảnh Đồng, đừng khiến tôi thất vọng về cậu!” Lời Phó Cẩm Hành giống như thuốc trợ tim, lập tức khiến trạng thái của Tào Cảnh Đồng thay đổi đáng kể.
Trước đó sắc mặt cậu ta còn xám xịt, trong phút chốc gần như đã khôi phục lại bình thường.
“Yên tâm đi, em sẽ lo bên Tiểu Phù.
Hai người đi điều tra trước xem có manh mối gì không.” Hà Tư Ca nhanh chóng nói, vẫy tay với bọn họ, sau đó gọi cho Đoàn Phù Quang.
“Sao lại rảnh rỗi mà mời tôi uống trà chiều thế này?” Nghe Hà Tư Ca đọc địa chỉ xong, Đoàn Phù Quang càng kinh ngạc hơn: “Sao cô lại chạy đến bên đó? Được, vậy cô chờ tôi một chút, tôi vừa gặp khách hàng xong, không về công ty nữa, đi tìm cô luôn.” Trong thời gian chờ đợi, Hà Tư Ca như ngồi trên đống lửa.
Những lời này, càng là bạn tốt, lại càng không biết phải nói thế nào.
Chưa đợi cô chuẩn bị xong, Đoàn Phù Quang đã tới rồi.
Cô ấy mặc một bộ đồ màu trắng, nhìn tâm trạng vô cùng tốt, vẻ mặt tươi sáng rực rỡ, có lẽ vẫn đang trong tình yêu ngọt ngào với Tào Cảnh Đồng.
Tình yêu có thể làm cho phụ nữ sống dễ chịu yêu đời, lời này quả thật không sai.
Chỉ là...
Nghĩ tới đây, Hà Tư Ca cười khổ một tiếng, vẫy tay gọi cô ấy: “Ở đây!” Đoàn Phù Quang lập tức đi tới, ngồi xuống trước mặt cô.
“Tôi vừa cùng Cẩm Hành đến bệnh viện tái khám, sau khi khám xong, thì ngồi ở đây một lúc.” Hà Tư Ca do dự mở miệng, vẫn muốn nói vài câu làm nên chống trước, không thể đi thẳng vào vấn đề, ít nhất phải cho Đoàn Phù Quang chút thời gian thích ứng.
“Kết quả không tốt sao? Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, có phải là vết thương của anh Phó chữa khỏi không?” Đoàn Phù Quang cẩn thận quan sát vẻ mặt cô, lo lắng hỏi thăm.
Nghe cô ấy hỏi như thế, trong lòng Hà Tư Ca càng khó chịu hơn.
Cô lắc đầu: “Anh ấy không sao, chỉ là...” Đoàn Phù Quang không nhịn được tò mò nói: “Chỉ là cái gì? Anh Phó không sao, sao tâm trạng cô lại tệ như vậy?” “Tôi gặp Nhạc Tuyết ở bệnh viện, cô ta nói, cô ta mang thai rồi.” Đau dài không bằng đau ngắn, Hà Tư Ca nghiến răng, dứt khoát nói hết ra: “Nhạc Tuyết nói, đứa bé của cô ta là con của Tào Cảnh Đồng, nhưng tôi tin đây là chuyện không thể nào.
Vừa nãy, tôi cũng đã đích thân hỏi Tào Cảnh Đồng, anh ta nói tuyệt đối không có, bảo chúng ta tin anh ấy...”
Cô vừa nói, vừa quan sát phản ứng của Đoàn Phù Quang.
“Nhạc Tuyết mang thai rồi? Cô ta còn nói, đứa bé là con của Tào Cảnh Đồng?”
Qua nửa ngày, hình như Đoàn Phù Quang mới hoàn hồn lại, ngơ ngác lặp lại lời Hà Tư Ca một lần.
“Đúng.
Nhưng mà cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Điều duy nhất có phải làm bây giờ chính là giữ bình tĩnh, tin tưởng Tào Cảnh Đồng.” Hà Tư Ca nắm chặt tay cô ấy, phát hiện tay Đoàn Phù Quang rất lạnh, còn đang hơi run.
“Anh ấy nói không có...
nhưng Nhạc Tuyết khăng khăng là của anh ấy, đúng không?” Đoàn Phù Quang lẩm bẩm hỏi.
“Phải.” Điểm này, Hà Tư Ca không có cách nào nói dối được.
Cô chỉ có thể nói tất cả những tin tức mình biết và hỏi được từ đầu tới cuối cho Đoàn Phù Quang nghe.