Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người

Chương 540: Có chút mất mặt

Chương 540: Có chút mất mặt

*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1



Xem ảnh 2

Cô nhớ láng máng, lúc đó Tiêu Tụng đang tìm áo T-shirt, mà mình thì đang đợi cậu ta, còn ngồi trên sô pha đọc tạp chí.

Nào biết, đọc mãi một hồi, chữ viết trước mặt bắt đầu mờ đi.

Rồi sau đó...

Cô ngủ thϊếp đi.

“Đến mức đó sao, không phải cái áo bị hỏng, nên chạy đến nhà người ta để lấy thôi à?” Phó Cẩm Hành nhướng mày, dửng dưng nói.

Trên cơ bản, những gì Hà Tư Ca nói đều khớp với những gì Tiêu Tụng và Thẩm Lương Nguyệt nói.

Nói cách khác, cách nói của ba người bọn họ gần như giống nhau.

Suy nghĩ cẩn thận một chút, trong này hình như cũng không có chỗ nào đặc biệt3không logic, cho nên thái độ của Phó Cẩm Hành cũng dịu xuống.

Quan trọng hơn là, hắn không muốn dọa Hà Tư Ca sợ.

Chỉ như vậy thôi, em nói xong rồi.

Có thể vì uống hai chai bia, em cảm thấy rất buồn ngủ, nên ngủ thϊếp đi, nghĩ lại cũng thật mất mặt.” Cô sờ hai má, quả nhiên là đang nóng ran.

“Là cái này sao?” Phó Cẩm Hành lấy một cái áo T-shirt màu trắng từ bên cạnh ra.

“A, đúng đúng đúng, chính là cái này! May mà Tiêu Tụng vẫn còn một cái, bằng lòng cho đi thứ mình yêu thích, nếu không, em thật sự sợ Tiểu Phù sẽ giận em.

Đó là bảo bối của cô ấy đấy!” Hà2Tư Ca vô cùng kích động, ôm chặt nó trước ngực.

Uống một hơi hết sạch nước, Hà Tư Ca cũng nhớ ra những chuyện trước đó.

Cô hắng giọng, lúc này mới thành thật, kể một lần từ đầu đến cuối chuyện gặp Tiêu Tụng tối nay.

Lúc Hà Tư Ca nói, Phó Cẩm Hành nghe vô cùng nghiêm túc.

Thậm chí hắn không ngắt lời để hỏi ngay nửa chừng mà vẫn luôn lắng nghe.

“...

Trên cơ bản, những gì Hà Tư Ca nói đều khớp với những gì Tiêu Tụng và Thẩm Lương Nguyệt nói.

Nói cách khác, cách nói của ba người bọn họ gần như giống nhau.

Suy nghĩ cẩn thận một chút, trong này hình như cũng không có chỗ nào đặc biệt3không logic, cho nên thái độ của Phó Cẩm Hành cũng dịu xuống.

Quan trọng hơn là, hắn không muốn dọa Hà Tư Ca sợ.

Nếu như Tiểu Tụng thật sự có ý nghĩ đen tối gì với cô, vậy thì chứng minh suy nghĩ đó cũng không đột nhiên xuất hiện, chắc chắn cậu ta đã sớm lên kế hoạch, hơn nữa, nói không chừng sau này vẫn sẽ tìm cơ hội.

Cho nên, trước khi chuyện này chưa giải quyết ổn thỏa, Phó Cẩm Hành không muốn Hà Tư Ca biết.

“Đây không phải là một cái áo bình thường, đây là phiên bản giới hạn của Tiêu Tụng, chỉ có một số ít fan mới có thể giành được.

Lúc đầu, Tiểu Phù muốn cùng9em đi gặp Tiêu Tụng, nhưng tối nay cô ấy có tiệc xã giao, thật sự không đi được nên mới đưa nó cho em, nhờ em xin hộ chữ ký.

Haiz...” Cứ nghĩ đến việc phạm phải sai lầm lớn, Hà Tư Ca nghĩ mà vẫn sợ.

“Được rồi, cô gái trợ lý của Tiêu Tụng, em có ấn tượng gì không?” Phó Cẩm Hành lại hỏi.

“Ồ, một cô gái họ Thẩm, rất cao, phải không? Cô ta trông rất lạnh lùng, nhưng mà lái xe rất vững vàng, chẳng trách có thể làm trợ lý cho Tiêu Tụng.” Nghĩ lại một chút, Hà Tư Ca đã nhớ ra.

“Ừ, em uống say, cô ta còn chăm sóc em.” Phó Cẩm Hành thăm dò, đồng3thời quan sát vẻ mặt Hà Tư Ca, muốn nhìn xem có cái gì không ổn không.

“A? Là cô ta à? Lại phiền người ta rồi, thật là xấu hổ.

Trước đó bởi vì chúng em uống rượu, nên đã bảo trợ lý Thẩm lái xe đưa chúng em qua đó.” Nói xong, Hà Tư Ca vùi đầu vào chăn, cảm thấy không còn mặt mũi để nhìn ai.

Phó Cẩm Hành thì im lặng.

Trước mắt, hình như mọi thứ đều không có vấn đề gì.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy, hình như có chỗ nào là lạ.

Nhất là người phụ nữ tên Thẩm Lương Nguyệt kia, cô ta lại xuất hiện một cách rất khó hiểu, rất không thích hợp.

Giống như vào khoảng thời gian đó, tại nơi đó, cô ta đột nhiên xuất hiện, giúp Tiêu Tụng che giấu sự thật.

“Tối qua em không ngủ đúng không? Lại uống bia nữa, đầu không choáng mới là lạ.

Sau này cho dù là nguyên nhân gì, buổi tối đều phải ngủ đầy đủ để ban ngày nâng cao hiệu suất, chẳng phải cũng như nhau à?” Im lặng một lát, Phó Cẩm Hành nghiêm túc dặn dò.

“Ôi chao, em và Tuyết Lệ càng nói càng hưng phấn, cho nên không cẩn thận đã thành thâu đêm! Hơn nữa, nếu như anh muốn nói cái này, em còn phải trách anh đấy!”

Hà Tư Ca vén mạnh chăn lên, nổi giận đùng đùng trừng Phó Cẩm Hành.

“Trách anh? Vì sao? Anh không bắt hai người nói chuyện, vì công việc gì đó mà không ngủ đúng không?” Đối mặt với trách móc, Phó Cẩm Hành bất đắc dĩ hỏi.

Ai ngờ, Hà Tư Ca hừ giọng: “Nếu không phải anh gửi trà sữa tới, em uống hết hai cốc, cũng sẽ không hưng phấn như thế.

Trà sữa trà sữa, bên trong cũng có trà! Uống trà, đương nhiên em sẽ không ngủ được! Anh nói xem, rốt cuộc có trách anh không?” Vậy cũng được hả? Phó Cẩm Hành giơ tay đỡ trán, lập tức có cảm giác có trăm miệng cũng không thể bào chữa.

“Được rồi, coi như anh sai, chuyện này anh cũng có trách nhiệm, không hoàn toàn trách em, được rồi chứ?” Hắn lập tức thừa nhận sai lầm.

“Vậy còn tạm được.” Hà Tư Ca đắc ý gật đầu.

“Có điều,” Phó Cẩm Hành nghiêm mặt nói, “Tiếp theo sẽ nói vấn đề của em, em đi gặp Tiêu Tụng một mình, đã có vấn đề rồi.

Hơn nữa, em không chỉ uống bia với cậu ta, còn chạy đến nhà riêng của cậu ta, những chuyện này chẳng lẽ không cần phải chú ý à?” Đối mặt với chất vấn của hắn, Hà Tư Ca cũng không lên tiếng.

Quả thật, trong cả quá trình, mặc dù cô đã rất cẩn thận cũng rất chú ý rồi, nhưng nhớ kỹ lại, vẫn có chỗ không ổn, chỉ là lúc đó không nghĩ nhiều như thế mà thôi.

“Aiz, may mà chỉ mất một chút, không xảy ra vấn đề gì.

Đúng rồi, lúc anh đi đón em, chắc là không bị paparazzi chụp được nhỉ? Trời ạ, em thật sự không dám nghĩ đến.” Hà Tư Ca giơ tay che mặt, liên tục lắc đầu.

Nếu như bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng tới Tiêu Tụng, vậy chẳng phải cô tự đào cho mình một cái hố to, còn chủ động nhảy xuống sao? Dù sao, Tiểu Tụng cũng đã chính miệng đồng ý rồi, cậu ta muốn tham gia chương trình “Thực toàn thập mỹ” mùa thứ hai.

Nếu vào thời điểm quan trọng này, hình ảnh của cậu ta xấu đi, người chịu thiệt chính là bọn họ.

“Yên tâm đi, không có ai chụp được.

Cho dù thật sự xui xẻo bị chụp được, bọn họ cũng không dám tùy tiện phát ra, mà sẽ suy xét đưa đến cho anh trước.” Chuyện như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra.

Cho nên, Phó Cẩm Hành nói rất chắc chắn.

“Vậy thì tốt rồi.” Hà Tư Ca nhìn đồng hồ, bây giờ đã rất khuya rồi, có lẽ cô đã ngủ hơn ba tiếng.

“Anh đã nói với Tiểu Phù là tối nay em không về chưa? Em sợ cô ấy sẽ lo lắng, hoặc là chờ em.” Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Hà Tư Ca vội vàng tìm điện thoại của mình.

“Em không cần phải gọi, anh đã nói với cô ấy rồi.” Phó Cẩm Hành nói, khiến cô thở dài nhẹ nhõm.

“Anh còn nói với người ta, em đã quấy rầy cô ấy mấy ngày rồi, thật sự rất ngại, cho nên sẽ không quay lại đó nữa, ngày mai để Tiểu Triệu đi mang đồ của em về.” Hắn khẽ mỉm cười.

“Anh! Anh dựa vào cái gì mà quyết định thay em!” Hà Tư Ca nổi nóng.

“Tư Ca, đừng làm loạn nữa.

Em xem, bây giờ anh vẫn bị thương, đêm khuya lại chạy đến nhà Tiêu Tụng đón em, đợi em về, anh vẫn luôn ở đây trông em, chờ em tỉnh lại.” Vừa nói, Phó Cẩm Hành vừa bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Hắn cũng thông minh hơn, vào thời điểm thích hợp, giả vờ ngoan ngoãn, hoặc là giả vờ đáng thương ở trước mặt Hà Tư Ca.

Tóm lại, không thể lúc nào cũng duy trì hình tượng mạnh mẽ, hơn người được.

Phụ nữ đều có bản tính của người mẹ, đối mặt với một người đàn ông để lộ sự yếu đuối, bọn họ luôn có tâm lý bao dung.

Rất rõ ràng, Phó Cẩm Hành đã nghiên cứu được tâm lý này rồi.

Cho nên, hắn mới dùng cách này.

Quả nhiên, Hà Tư Ca ngẩn ra hai giây, cuối cùng đành từ bỏ tranh cãi với hắn.

Không chỉ như vậy, cô còn có chút lo lắng nhìn Phó Cẩm Hành, nhẹ giọng hỏi: “Vậy vết thương của anh không sao chứ? Có phải là anh bế em về không, vết thương có bị rách không? Nhất định đừng để bị rách, khó khăn lắm mới khép lại được.

Anh mau qua đây ngồi, để em xem xem.” Hà Tư Ca vỗ chỗ trống bên cạnh, bảo Phó Cẩm Hành nhanh chóng ngồi lên giường, dựa vào đầu giường, tư thể như thể có thể sẽ dễ chịu hơn chút.

Nghe thế, hắn cũng rất nể mặt, lập tức làm theo.

Đến khi Phó Cẩm Hành ngồi xuống rồi, Hà Tư Ca lập tức cúi người, giơ tay cởϊ áσ hắn, muốn xem vết thương của hắn.

Phó Cẩm Hành cười kỳ quái: “Em chủ động như thế à? Vội vàng cởϊ áσ của anh, hình như không phải tác phong của em...” Hà Tư Ca một lòng quan tâm tình trạng vết thương trên người hắn, cũng không nghĩ nhiều, lẩm bẩm: “Nhất định đừng để bị rách, như vậy sẽ rất lâu khỏi...” Vừa cởi cúc áo sơ mi của Phó Cẩm Hành, bàn tay cô đã bị siết chặt, trước mắt hoa lên, cả người bị hắn áp chế.

“Anh làm gì thế? Đừng lộn xộn, cẩn thận vết thương của anh!” Hà Tư Ca hét lên.

Hai ngày này cô cố ý không về nhà, nhưng trong lòng lại lo lắng về vết thương của Phó Cẩm Hành, không chỉ gọi cho chị Bình hai lần một ngày, còn đặc biệt hỏi bác sĩ gia đình, xác định hắn không có vấn đề gì lớn, Hà Tư Ca mới yên

tâm.

Cô chỉ mạnh miệng mà thôi.

“Rõ ràng em quan tâm anh như vậy, vì sao nhất định phải giận dỗi anh, còn muốn dọn ra khỏi nhà? Là bởi vì anh không đồng ý tái hôn với em ngay lập tức à?” Phó Cẩm Hành đè lên Hà Tư Ca, để cô không thể cử động.

Hắn nhẹ giọng hỏi, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.

Cô không thích đề tài này, hơi biến sắc, quay đầu sang bên cạnh.

“Lúc nào em cũng nóng vội như thế, biết rõ trong lòng anh không thể có người khác, chỉ có một mình em, vậy mà vẫn giận dỗi anh.

Chẳng lẽ em không muốn hỏi rốt cuộc anh muốn như thế nào à?” Phó Cẩm Hành có chút không biết làm sao, lại có chút đau lòng hỏi.

“Em hỏi rồi anh sẽ nói sao?” Bị hắn nói như thế, ngược lại có vẻ như mình rất không hiểu chuyện.

Cho nên, Hà Tư Ca hừ nhẹ một tiếng, trề môi.

“Tất nhiên” Phó Cẩm Hành nhanh chóng trả lời.

“Vậy được, anh muốn như thế nào?” Cô nghe theo, vô cùng phối hợp hỏi.

“Đợi người của anh hoàn thành nghiên cứu, chế tạo thành công thuốc cho Tỉnh Tỉnh.” Hắn không chút nghĩ ngợi trả lời.

Vừa nghe được câu trả lời này, Hà Tư Ca lập tức sững sờ.

Cô do dự hỏi: “Anh...

chẳng lẽ gần đây anh vẫn làm chuyện này à?”