Chương 149: Quan hệ thân thích
Nhất thời, cảm động, tủi thân, hối hận... đủ loại tình cảm nảy sinh ở trong lòng làm Hà Tư Ca xúc động cay cay mũi.
Thấy cô sắp khóc, Phó Cẩm Hành vội vàng trêu cô: “Này, đừng khóc, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy, không biết2lại biến thành cái tin nhảm gì nữa.” Chiều này quả nhiên hiệu quả, vừa nghe hắn nói như vậy, Hà Tư Ca lập tức thút thít, ngăn nước mắt sắp trào ra lại.
Phó Cẩm Hành không nhịn được chế cười: “Cái vỏ thần tượng của em nặng8quá đấy, vừa nghe thấy sắp lên đầu trang đã bị dọa ngay cả vẻ mặt cũng thay đổi rồi, ha ha ha ha ha!”
Hà Tư Ca: “...”
Lúc nhận phỏng vấn hai người lại thể hiện ân ái, vô số cộng đồng mạng hô to không chịu nổi,6nói Phó Cẩm Hành quả nhiên là bạo tay, ngay cả rắc cẩu lương cũng phải rắc no, liên tục đút cho mọi người.
Khách sạn, trong phòng. Đỗ Uyển Thu đã ở trong khách sạn ba ngày, ban đầu, đúng là bà ta trở về nhà mẹ đẻ3thật.
Thấy bà ta trở lại, em trai em gái và mẹ bà ta đều rất vui vẻ, chỉ là lúc xác định Đỗ Uyển Thu đi hai tay không vào nhà, lập tức sầm mặt lại. Bà ta ở nhà hai ngày, buổi tối ngày thứ hai không5thể không tìm một cái lý do, chật vật rời đi, tìm một khách sạn ở trước. Bởi vì người nhà mẹ đẻ cũng đã nhận ra, Đỗ Uyển Thu nhất định đang cãi nhau với Hà Nguyên Chính, bị đuổi ra khỏi nhà. Như vậy, đừng nói không có được chút lợi ích nào, bọn họ còn phải cung cấp ăn uống ngủ nghỉ cho một người nhàn rỗi, thật sự ngột ngạt! May mà những năm này Đỗ Uyển Thu kiếm được không ít tiền từ tay Hà Nguyên Chính, bà ta vốn còn nghĩ, cho dù mình ly hôn, cũng có thể dẫn con gái cùng nhau trở lại nhà mẹ đẻ sống, lấy ra ít tiền để làm ăn.
Hiện thực tàn khốc khiến bà ta hiểu, một khi mình thất thế, ngay cả mẹ ruột và em trai ruột cũng không trông cậy được!
“Thiên Nhu, con lại ngồi trên bồn cầu nghịch điện thoại rồi, như vậy sẽ bị bệnh trĩ! Một cô gái tử tế như con, nếu như bị bệnh trĩ, tương lai làm sao gả cho người có tiền được!” Đỗ Uyển Thu đứng ở cửa phòng vệ sinh, tức giận gọi. Hà Thiên Nhu đã đi vào đến hai mươi phút rồi, mãi mà chưa ra.
Nghe nói Đỗ Uyển Thu rời khỏi nhà cậu, vào ở khách sạn, sáng sớm Hà Thiên Nhu đã chạy đến, còn cách theo hành lý, nói là mình cũng không về nhà nữa. Tính toán của hai mẹ con là cảm thấy không bao lâu, Hà Nguyên Chính sẽ không nhịn được, bỏ thể diện xuống, đến khách sạn đón bọn họ về.
“Mẹ, con sắp tức chết rồi!” Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, chỉ lát sau, Hà Thiên Nhu đã cầm điện thoại căm giận bất bình đi ra ngoài.
“Quả nhiên bị mẹ nói trúng rồi, con lại nghịch điện thoại lúc đi vệ sinh, cẩn thận bị bệnh trĩ, sau này sẽ bị nhà chồng cười nhạo...”
Nhiều năm qua, Đỗ Uyển Thu luôn đặt toàn bộ tâm huyết lên người Hà Thiên Nhu, chỉ muốn nuôi cô ta thành một cô công chúa hoàn mỹ, cho nên, bà ta không thể chịu đựng con gái có một chút xíu khuyết điểm nào.
“Mở miệng là nhà chồng, nhà chồng của con ở đâu? Có xinh đẹp đi nữa cũng có tác dụng gì, con có thể tìm được người chồng giống như Phó Cẩm Hành à?”
Hà Thiên Nhu giận đến nỗi sắp khóc, cô ta ném điện thoại lên giường, quay đầu đi chỗ khác, im lặng rơi nước mắt.
Hình như phát giác ra cái gì, Đỗ Uyển Thu do dự một chút, cầm điện thoại lên.
Trên màn hình chính là hình ảnh Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đang nhận phỏng vấn. Livestream đã kết thúc, có thể tua xem lại.
Đỗ Uyển Thu vừa nhìn thấy hai người này, lập tức mở to mắt, đợi bà ta nghe Phó Cẩm Hành giải thích xong, đã bị tức giận đến nỗi chết đi sống lại, liên tục mắng chửi: “Ăn nói linh tinh! Mẹ thấy, nhất định là hắn bị trúng tà rồi, rốt cuộc con tiểu tiện nhân Hà Tư Ca đó đã cho hắn uống bùa mê thuốc lá gì...”
“Mẹ còn không biết xấu hổ mà nói à. Ban đầu mẹ hứa với con thế nào? Mẹ nói, chỉ cần hôn sự của bọn họ thất bại, người gả đến nhà họ Phó nhất định là con!” Hà Thiên Nhu vừa đố kỵ vừa căm hận lau nước mắt, lớn tiếng chất vấn.
Đỗ Uyển Thu nén lửa giận mấy ngày cũng không nhịn được nổi giận, khiển trách cô ta: “A, bây giờ con lại trách ngược lại mẹ à? Con cũng không nghĩ xem, năm năm trước con mới bao nhiêu tuổi, chưa mọc đủ lông đủ cánh, còn muốn kết hôn, mẹ thấy con đúng là cái đồ lẳиɠ ɭơ!”
Là mẹ mà lại dùng lời nói này làm nhục con gái ruột của mình, e rằng cũng không có ai.
Quả nhiên, Hà Thiên Nhu giật mình trợn to hai mắt, cô ta thật sự không dám tin vào tai mình!
“Mẹ nói ai lẳиɠ ɭơ? Đừng tưởng là con không biết, những chuyện mẹ làm năm đó đặc sắc thể nào! Dù sao con cũng là một cô gái trong sạch, mẹ thì sao, rốt cuộc mẹ đã lăng nhăng với bao nhiêu người đàn ông, đến mẹ cũng không nói rõ được!”
Cô ta tức giận cãi lại. “Bốp!” Đỗ Uyển Thu nổi giận, giơ tay tát cô ta. Hà Thiên Nhu dù sao cũng da mềm thịt nhẵn, bị tát một cái như vậy, má cô ta lập tức đỏ ửng, còn hơi sưng lên. “Phản rồi, con lại dám nói với mẹ như vậy!” Mặc dù có chút hối hận, nhưng Đỗ Uyển Thu vẫn tức giận trừng cô ta. Hà Thiên Nhu được nuông chiều từ bé bị đánh như vậy, đầu tiên là cô ta giật mình, sau đó là tức giận, lập tức nhảy lên: “Mẹ đánh con, mẹ đánh con, con đi tìm ba con!” Nói xong, cô ta cầm điện thoại, cầm đồ của mình, định rời khỏi khách sạn.
Đỗ Uyển Thu lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không ngăn cản, ngược lại lạnh lùng nhắc nhở Hà Thiên Nhu: “Đừng quên, ngay cả mẹ cũng bị ông ta đuổi ra ngoài rồi, con lại không phải là con gái ruột của ông ta, con cho là Hà Nguyên Chính sẽ quan tâm đến sống chết của con à?”
Nghe lời này, động tác của Hà Thiên Nhu dừng lại.
Nhưng cô ta lập tức cắn chặt môi, căm hận nói: “Con không đi tìm ông ấy, con đi tìm ba ruột của con! Con không tin, con là con gái duy nhất của ông ấy, ông ấy có thể thật sự nhẫn tâm mặc kệ con!”
Hà Thiên Nhu như bị cái bạt tai vừa rồi làm thức tỉnh, sắc mặt cô ta tái xanh, xách hành lý của mình, quay đầu đi ra khỏi phòng. Qua mấy phút, Đỗ Uyển Thu mới tỉnh mộng, nhưng đến lúc bà ta lao ra ngoài cửa, nào còn thấy bóng dáng Hà Thiên Nhu, cô ta đã sớm rời khỏi khách sạn, không rõ tung tích.
Bà ta lo lắng, vội vàng gọi điện thoại cho Phùng Thư Dương, bảo ông ta khuyên con gái giúp mình.
Ai biết, vừa nghe nói Đỗ Uyển Thu lại đánh mắng Hà Thiên Nhu, Phùng Thư Dương lập tức đứng về phía con gái, thậm chí còn tức giận cúp điện thoại. “Mẹ kiếp, con gái là một mình bà đây vất vả nuôi lớn, ông ở đó giả làm ba hiền cái gì?” Nghe tiếng tút tút truyền ra từ điện thoại, Đỗ Uyển Thu tức giận chửi ầm lên, hoàn toàn không có hình tượng.
Bà ta vốn cũng không phải là tiểu thư khuê các gì, chỉ có điều vướng thân phận, sau khi gả cho Hà Nguyên Chính cũng học thay hình đổi dạng, dần dần có tư thái của bà lớn. Đừng nhìn dáng vẻ yếu đuối luôn bị tức giận trước mặt Hà Tư Ca của bà ta, đó chẳng qua là diễn cho Hà Nguyên Chính cùng với người ngoài xem, muốn để cho mọi người biết, mẹ kế khó làm thế nào thôi. Thực tế là, Đỗ Uyển Thu rất chua ngoa, hung ác, không đếm xỉa gì cả! Nếu không, ban đầu bà ta cũng không dám mạo hiểm, xúi giục Hà Nguyên Chính đổi thuốc cho Mạnh Nhị, từng bước dồn tình địch của mình vào chỗ chết, chiếm lấy vị trí. Vì cái danh “bà Hà”, Đỗ Uyển Thu đã dùng mấy năm để vạch kế hoạch tất cả những thứ này!
Trừ mẹ con Đỗ Uyển Thu đang âm thầm nghiến răng ra, trong một căn biệt thự sang trọng ở thành phố Nam Bình cách mấy nghìn cây số, cũng có một đôi trai gái đang xem tin phỏng vấn.
Bọn họ chính là Tưởng Thành Hủ và Mạnh Gia Nhàn mới kết hôn không lâu. Hai người lặng lẽ ngồi ở phòng ăn ăn tối, Mạnh Gia Nhàn làm như vô ý mở tivi, chỉnh đến kênh livestream. Nghe thấy tiếng nói quen thuộc truyền từ màn hình lớn đến, cả người Tưởng Thành Hủ chấn động, khó tin ngẩng đầu lên. Anh nghe rất rõ, đó là tiếng của Hà Tư Ca. Ngẩng đầu nhìn lên, đúng như dự đoán, trong màn hình là cô và Phó Cẩm Hành sóng vai ngồi trên sô pha, nhìn dáng vẻ, chắc là đang nhận phỏng vấn.
“Thật là trùng hợp.” Mạnh Gia Nhàn cười, gắp một miếng sườn lên, nghiêng đầu nói. Tưởng Thành Hủ nghiến răng: “Cô đừng có quá đáng!” Anh rất rõ ràng, sẽ không trùng hợp như vậy, đây chỉ là Mạnh Gia Nhàn cố ý để mình nhìn thấy, không phải sao? “Em chẳng làm gì cả, chỉ là cảm thấy chúng ta ăn cơm không nói tiếng nào với nhau quá buồn tẻ, cho nên thuận tay mở ra tivi ra.
Đương nhiên Mạnh Gia Nhàn sẽ không thừa nhận động cơ không thuần khiết của mình. Không sai, cô ta đã sớm nghe được tin tức ở trên mạng, biết Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca sẽ nhận phỏng vấn vào hôm nay, còn tiến hành livestream đồng bộ nữa.
Cho dù là cố ý, thì đã thế nào? Vừa nhìn thấy cô gái kia, phản ứng của anh đã kịch liệt như vậy, đây là bình thường à? “Chậc, thật hạnh phúc, em cũng là phụ nữ, nhìn mặt bà Phó là biết bây giờ nhất định cô ấy sống rất tốt...” Mạnh Gia Nhàn chống cằm xem tivi, cảm thán.
Cô còn chưa nói xong, Tưởng Thành Hủ ngồi ở đối diện cũng không nhịn được nữa, anh cầm cái bát sứ trong tay ném mạnh về phía màn hình!
“Choang!” Bát sứ va vào màn hình, phát ra một tiếng vang lớn.
Chính giữa màn hình lập tức xuất hiện dấu vết giống như mạng nhện, cũng vỡ một miếng lớn. Mà cái bát sứ kia thì rơi xuống đất, vỡ tan tành trên nền cẩm thạch, mảnh vụn đầy đất. Nghe thấy tiếng, người giúp việc vội vàng chạy đến, bắt đầu quét dọn. Mạnh Gia Nhàn không muốn ăn nữa, cô ta đặt đũa xuống, khẽ hếch cằm lên, lạnh lùng nhìn Tưởng Thành Hủ: “Cho dù em cố ý, anh không cảm thấy biểu hiện của anh càng có vấn đề hơn à?”
Anh tự biết mình đuối lý, không lập tức mở miệng.
“Có một chuyện em vẫn chưa nói cho anh biết...”
Mạnh Gia Nhân đứng lên, khoanh hai tay trước ngực, nhìn từ trên cao xuống: “Thật ra, nếu mà nói thì em và Hà Tư Ca vẫn có một chút quan hệ thân thích. Mẹ ruột cô ấy là Mạnh Nhị, ba Mạnh Nhị và ông nội em là anh em họ, mọi người đều là cùng một họ. Chỉ có điều, năm đó ba Mạnh Nhị vì công việc mà điều đến Trung Hải, hai nhà dần dần không còn liên lạc. Nhà bọn họ không coi trọng nhà chúng em, chế chúng em người toàn mùi tiền.”
Cô ta nhún vai, vẻ mặt không biết làm sao, ý chỉ lời nói của mình đều là thật.
Tưởng Thành Hủ vô cùng kinh ngạc: “Sao cho đến bây giờ tôi vẫn không biết?”
Mạnh Gia Nhàn cười: “Đừng nói là anh, đến em cũng không biết. Những lời này là sau khi em kết hôn, ba em đã nói riêng với em. Hôm đám cưới, ba em nhìn thấy Hà Tư Ca, lúc đó mới nhớ ra mình còn có một cô em gái họ tên là Mạnh Nhị ở Trung Hải, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, qua đời rất sớm.”