Đợi đến khi Tào Cảnh Đồng cầm điện thoại, báo cáo xong xuôi với Phó Cẩm Hành, quả nhiên hắn cau ngay mày lại.
“Phí thẩm mỹ trị liệu?” Hắn không hiểu chuyện của phụ nữ lắm, mới nghe thấy hai chữ “thẩm mỹ”, cũng không nghĩ nhiều: “Chính là làm mặt đúng không? Mẹ tôi đi suốt, kệ cô ta đi.”
Tào Cảnh Đồng lắp ba lắp bắp giải thích một câu: “Anh Phó, không chỉ là “thẩm mỹ”, phía trước còn hai chữ “trị liệu” nữa, liên kết lại với nhau, ý nghĩa hình như là chỉnh hình.” Phó Cẩm Hành vừa nghe thấy thế, lập tức đứng dậy đi luôn, còn không quên quát lớn một tiếng: “Lập tức gọi điện cho ngân hàng, điều tra rõ là bệnh viện chỉnh hình nào!” Hà Tư Ca, cô cũng quá to gan rồi, lại dám động vào khuôn mặt đó của cô! Vì tức giận mà lúc Phó Cẩm Hành xuống tầng dưới, không để ý bước nhầm vào thang bình thường. Kết quả, cả quãng đường, không ít nhân viên nhìn thấy sếp lớn trưng ra bộ mặt cau có trong thang máy, toàn thân phát ra khí thế cuồng bạo.
Bên cạnh còn có câu trợ lý đang nhỏ giọng gọi điện thoại. Khoảnh khắc của tháng máy mở ra tất cả mọi người đều vội vàng cúi người xin lỗi: “Xin lỗi, anh Phó, làm phiền rồi!” Sau đó, vội vàng ấn nút đóng cửa tháng, tiến hắn rời đi. “Tra được rồi, anh Phó, là bệnh viện chỉnh hình Gia Lệ, ngay trên đường Bắc náo nhiệt! Buông điện thoại xuống, Tào Cảnh Đồng thở phào một tiếng như trút được gánh nặng. Phó Cẩm Hành sải bước ra khỏi thang máy, lạnh lùng ném lại một câu: “Ai dám động dao trên mặt cô ta, tôi sẽ động thổ trên đầu kẻ đó!” Đi theo hắn lâu như vậy, Tào Cảnh Đồng khẳng định ông chủ mình chưa bao giờ nói bừa, cũng chưa bao giờ chém gió. Lúc Phó Cẩm Hành đá văng cửa phòng gây mê ra, Hà Tư Ca đã thay đồ phẫu thuật xong, đang nằm trên giường phẫu thuật, chuẩn bị đợi gây mê.
“Cút!“.
Phó Cẩm Hành tóm lấy cổ áo bác sĩ gây mê, ném thẳng anh ta ra ngoài. Vừa thấy hắn tới, Hà Tư Ca thầm nói không xong rồi.
Sở dĩ cô vội vàng làm phẫu thuật, chính là đoán được Phó Cẩm Hành này tin tức nhanh nhạy, chuyện gì cũng không thể giấu giếm được hắn. Nhưng cô không ngờ là lại nhanh như vậy, mới có hai tiếng đồng hồ mà thôi!
“Cô đứng dậy cho tôi!”
Thấy Hà Tư Ca vẫn nằm trên đó, Phó Cẩm Hành lập tức giận không kìm nổi, giơ tay ra kéo cô từ giường phẫu thuật dậy! Tỉ mỉ xem kỹ mặt cô, xác định vẫn chưa kịp thực hiện phẫu thuật, lúc này hắn mới hung dữ mở miệng mắng chửi: “Hà Tư Ca, tôi biết cô đang nghĩ cái gì! Cô chính là muốn cố ý biến mình thành một con lợn sề già đúng không, chuyện tôi nên làm sẽ không bớt đi một lần nào đâu! Nếu không tin, cô cứ thử xem!”
Gào xong một hơi, Phó Cẩm Hành buông mạnh tay ra, Hà Tư Ca không đứng vững, lại ngã xuống. Hắn nhìn thấy, nhưng không giơ tay ra, mặc cho cô ngã đau. “Anh bị thần kinh à! Phó Cẩm Hành, anh là đổ tâm lý có vấn đề!”
Hà Tư Ca dùng cả chân cả tay bò dậy, cô xông đến trước mặt hắn, gào lớn.
Cô giật phăng mũ phẫu thuật ra, dùng sức ném vào mặt Phó Cẩm Hành, “Anh tưởng là tôi muốn sửa khuôn mặt này à? Đây là khuôn mặt vốn có của tôi, tôi cũng không muốn sửa! Nhưng tôi không muốn tiếp tục có bất cứ quan hệ gì với cái người phụ nữ tên Trương Tử Hân đó nữa! Cái đồ biếи ŧɦái đáng chết nhà anh!”
Nhân lúc hắn còn đang ngẩn người, Hà Tư Ca đẩy mạnh Phó Cẩm Hành ra, tông cửa xông ra ngoài. Bác sĩ chủ nhiệm nghe tin hoang mang chạy tới, ông ta thất thanh hô lên: “Các người là ai? Các người...” Tào Cảnh Đồng lập tức an ủi: “Ông không cần sợ hãi, nhưng sau này các người tuyệt đối không được làm bất cứ phẫu thuật thẩm mỹ gì cho cô Hà này, biết chưa?”
“Nếu không muốn chết, thì hãy nhớ kỹ cho tôi!”
Phó Cẩm Hành vứt cái mũ trên tay xuống, vẻ mặt hung ác, dọa cho bác sĩ kia lui về phía sau hai bước, không dám hé răng.
Đến tận lúc anh bước ra khỏi phòng gây mê, Tào Cảnh Đồng mới thấp giọng nói với bác sĩ và y tá: “Không cần trả lại tiền, các người cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cũng đừng có nhắc lại. Nếu sau này cô ấy còn tới, nhất định không được đồng ý với bất cứ yêu cầu gì của cô ấy, cứ gọi điện cho tôi là được.”
Nói xong, cậu ta đưa danh thϊếp của mình qua, cũng vội vàng rời đi. Hà Tư Ca chạy đến hành lang, cúi người xuống, bởi vì chạy vội nên cô không ngừng ho, sắc mặt đỏ lựng. “Rốt cuộc cô muốn thế nào hả?” Một tay túm chặt cô, kéo cô lại, giọng Phó Cẩm Hành vô cùng tàn bạo. “Tôi muốn anh đi chết đi!” Hà Tư Ca nói luôn không cần suy nghĩ. “Cái này thì khó rồi,“ Phó Cẩm Hành cầm chặt cổ tay cô, khóe miệng hơi cong lên, ung dung nói: “Tôi đang sống tốt thế này, hơn nữa còn có thể giày vò cô, sao phải đi chết chứ?” Cô nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cười yếu ớt.
“Được, anh hận tôi, tôi biết. Không phải là muốn báo thù sao? Tôi giúp anh. Bắt đầu từ bây giờ, anh nói thế nào thì sẽ là như thế.”
Hà Tư Ca lau khóe miệng, nghĩ thông suốt rồi. Vẻ mặt bất cần này của cô khiến Phó Cẩm Hành ngẩn ra.
Nhưng rất nhanh hắn đã lộ ra một nụ cười: “Làm vợ của tôi, cô phải có trách nhiệm giúp tôi gánh vác một phần áp lực trong cuộc sống và công việc, không phải sao?” Hà Tư Ca nhìn hắn: “Ý anh là gì?” “Ý của tôi là, cô ở nhà một mình quá buồn chán, không phải cô là nhà kế hoạch tổ chức hôn lễ cao cấp sao? Vừa khéo, Phó thị sắp ra mắt một tòa chung cư mới, tôi định tổ chức một buổi tiệc thông báo cỡ nhỏ, khoảng một trăm người, giao cho cô chuẩn bị đấy.”
Phó Cẩm Hành tính toán trong lòng, tìm một chút việc cho Hà Tư Ca để làm, đặt cô dưới tầm mắt hắn, như vậy mới có thể an toàn hơn một chút. Cô cười lạnh: “Được thôi, tôi nhân cơ hội này hạ độc, hạ gục toàn bộ khách mời của anh, đừng ai mong sống mà rời khỏi đó!”
“Cô sẽ không làm như vậy đâu.”
Phó Cẩm Hành nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, chậm rãi lắc đầu: “Nếu như cô dám, tôi sẽ gϊếŧ chết cả nhà cô, còn đào cả mộ mẹ cô lên nữa...”
“Anh dám?!”
Như nghe thấy chuyện gì kinh khủng lắm, cô nghẹn họng nhìn hắn trân trối, gần như không dám tin vào tai mình nữa.
“Tại sao tôi lại không dám? Nếu như cô đã dám xem mạng người như cỏ rác, vậy tôi cũng dám. Cô gϊếŧ cả trăm người, tôi mới biết có vài người?”
Phó Cẩm Hành cười ha ha.
Hà Tư Ca cắn mạnh vào môi, căm thù nhìn hắn.
“Được rồi, đi thôi, đưa cô tới tham quan Phó thị một chuyến, dù sao đó cũng là công ty của chồng cô.”
Hắn vòng tay qua vai cô, bị cô hung hăng giãy ra. “Cô không ngoan như vậy, khiến tôi có chút không vui đó.” Phó Cẩm Hành hạ thấp giọng, cánh tay càng dùng lực hơn, ôm chặt lấy Hà Tư Ca dựa sát vào vai mình.
Quả nhiên cô không phản kháng lại nữa, cùng hắn ra khỏi bệnh viện thẩm mỹ. Nhét Hà Tư Ca vào trong xe, Phó Cẩm Hành cũng ngồi vào cùng.
Tào Cảnh Đồng vừa cài dây an toàn, vừa nhẹ giọng hỏi: “Anh Phó, về chung cư trước sao?”
“Không, về công ty.”
Phó Cẩm Hành nhìn người phụ nữ bên cạnh một cái, lại bổ sung thêm: “Sau này hàng ngày cô ấy sẽ đi cùng tôi tới công ty, cứ nói là trợ lý thứ hai tôi mới tuyển.”
Tuy rất kinh ngạc, có điều, Tào Cảnh Đồng vẫn lập tức đáp lại: “Vâng, anh Phó.”
Giam lỏng trá hình! Hà Tư Ca dửng dưng trợn mắt lên, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đến Phó thị, lễ tân nhìn thấy Phó Cẩm Hành dẫn theo một cô gái xinh đẹp về công ty, lập tức báo cáo tình hình lên group tám chuyện trên Weixin...
“Tin lớn đây, tin lớn đây, sếp dẫn theo một cô gái về! Là Trương Tử Hân!”
Lập tức có người bác bỏ: “Không thể nào, nửa tiếng trước tôi mới nhìn thấy Trương Tử Hân đăng Weibo xong, cô ấy đang làm việc, sao có thể đi cùng sếp được?” Lại có chuyện hay rồi, mọi người điên cuồng @Tào Cảnh Đồng, muốn có tin tức chính xác thì phải moi từ chỗ cậu ta. Dưới tình huống bình thường, Tào Cảnh Đồng sẽ không nói linh tinh điều gì trong group tám chuyện. Có điều, lần này là ngoại lệ. Cậu ta xuất hiện rất nhanh, còn nhắn lại một hàng chữ: “Không phải cô Trương, là trợ lý thứ hai anh Phó mới tuyển, mong các đồng nghiệp đừng đoán bừa.”
Trợ lý thứ hai? Đó là cái chức vụ quỷ quái gì vậy?
Phó thị từ trước đến nay chưa từng có có trợ lý thứ hai của tổng giám đốc!
Có một cô gái trêu chọc hỏi: “Trợ lý Tào, chức vụ của cậu có phải sắp không giữ được nữa rồi không? Cẩn thận không thất sủng đó!” Tào Cảnh Đồng đáp lại hai chữ, hehe.
Tình hình vô cùng lúng túng...
Bình thường mọi người muốn nịnh bợ Tào Cảnh Đồng cũng không được, người ta là trợ lý của tổng giám đốc, tương đương với đại tổng quản bên cạnh Hoàng đế, đến cả cấp giám đốc khác nhìn thấy cậu ta cũng phải khách sáo vài câu.
Lần này thì hay rồi, cái đồ ngu ngốc này mới nói có hai câu đã đắc tội người ta, sau này đừng có mơ mà nghe ngóng được thông tin gì nữa! Có điều, nhân vật nữ chính Hà Tư Ca trong câu chuyện căn bản không hề biết những chuyện này, cô đang đứng trong phòng làm việc của Phó Cẩm Hành, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Phó Cẩm Hành gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự, coi như làm thủ tục nhậm chức cho cô, hoàn toàn là tốc độ chóng mặt.
“Sau này hàng ngày cô sẽ đi làm tan làm cùng tôi, ngồi làm việc ở đây.” Hắn chỉ vào chỗ trống cách đó không xa.
Dù sao, phòng làm việc của hắn cũng rộng muốn chết, có đặt thêm vài cái bàn làm việc vào nữa cũng không vấn đề gì.
Hà Tư Ca giả vờ như không nghe thấy, nghiêng đầu đi. “Tôi coi như cô đã nghe thấy rồi.”
Phó Cẩm Hành cũng không phí lời với cô, không đến vài phút, đã có người mang một bộ bàn ghế vào, còn có các vật dụng làm việc nữa, tất cả đều được xếp ngay ngắn.
Phòng nhân sự cũng sai người đến đưa thể làm việc, các giấy tờ nhận việc cùng các tài khoản mật mã mạng nội bộ cho Hà Tư Ca.
Cuối cùng Hà Tư Ca cũng không nhịn được nữa: “Phó Cẩm Hành, đầu óc anh bị hỏng rồi à? Anh cảm thấy tôi có thể yên tâm mà đi làm ở đây sao?” Trừ khi cô điên rồi!
“Tại sao lại không thể? Trừ việc này ra, cô còn có lựa chọn nào khác à?”
Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ mặt còn khó hiểu hơn cô nhiều, dường như đang nói đến một chuyện bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa. “Ngoài ra, thỉnh thoảng ba cô lại yêu cầu tôi đưa tiền cho ông ta, cô ở chỗ này, vừa hay có thể trút giận, cớ sao lại không làm?” Hắn lại ném ra một điều kiện cực kỳ hấp dẫn nữa. Hà Tư Ca ngẩn ra, rồi lại tiếp tục tức giận: “Anh quá thất đức rồi, lại cứ thông dây vào cổ ông ta!” Cô vốn tưởng rằng, Phó Cẩm Hành đã kiểm soát được tự do của mình rồi thì sẽ khiến Hà Nguyên Chính thoải mái. Thật không ngờ, hắn lại vô liêm sỉ đến thế.
“Chuyện tiêu tiền, tại sao tôi phải chủ động như vậy? Nhà họ Hà bây giờ là mặt trời sắp lặn rồi, đưa cho ông ta bao nhiêu tiền cũng đều là chiến thuật thăm dò, không có ý nghĩa gì cả.” Phó Cẩm Hành sắc bén chỉ rõ.
Nói hắn đang viện trợ cho Hà Nguyên Chính, không bằng nói là mèo vờn chuột, để mua vui mà thôi. Hà Tư Ca nghe hiểu rồi. Cô nén tức giận, ngồi xuống bàn làm việc mới.
Giày vò cả nửa ngày, cô cũng đã mệt.
rn