Editor: May
Thật ra, thái độ Cảnh Hảo Hảo đối với anh, vẫn luôn không có chuyển biến gì, ngẫu nhiên mở miệng nói chuyện với anh, cũng chỉ là một hai chữ đơn giản.
Đôi khi, Lương Thần cũng hiểu được chính mình cả đêm không ngủ thật vất vả nghĩ ra được một cái cớ có thể đi gặp Cảnh Hảo Hảo, sau đó hưng trí bừng bừng lái ba giờ đường xe đi qua, cuối cùng chỉ là vì nhìn thái độ lãnh đạm của cô, thật sự là cầm mặt nóng của mình dán mông lạnh của Cảnh Hảo Hảo.
Nhưng là, tuy rằng đáy lòng Lương Thần nghĩ như vậy, chỉ là ngày hôm sau anh lại vẫn cam tâm tình nguyện cầm mặt nóng của mình dán mông lạnh của Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần cảm thấy chính mình giống như là có một chút không có việc gì tìm ngược, bất quá anh lại cảm thấy, chính mình chỉ cần có thể nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, cho dù cô lạnh nghiêm mặt liếc mắt nhìn mình một cái, anh lại cảm thấy mình “Không có việc gì tìm ngược” như vậy thực vui vẻ.
Cho nên anh nghĩ, anh thật sự là thiếu ngược đến một loại trình độ hết thuốc chữa.
Nhưng rốt cuộc Lương Thần ném tập đoàn Giang Sơn lớn như vậy ở nơi nào, cho dù anh đã liều mạng dọn ra một đoạn thời gian rất dài đi gặp Cảnh Hảo Hảo, nhưng lại bù không được chênh lệch nhất định.
......
Mỗi ngày Lương Thần đều chờ Cảnh Hảo Hảo bên ngoài chỗ quay chụp, dần dà, toàn bộ người tổ phim cũng đều biết.
Đạo diễn nhận được Lương Thần, thái độ với Cảnh Hảo Hảo cũng trở nên khách khách khí khí.
Sau khi quay phim ngày hôm nay chấm dứt, Cảnh Hảo Hảo cũng tháo trang sức như thường ngày, đi ra, sau đó theo thói quen nhìn chung quanh một chút, lại không thấy được bóng dáng Lương Thần.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn nhìn thời gian, hình như là thời gian quay chụp kết thúc sớm hơn thường ngày một lúc, sợ là còn chưa tới đi, Cảnh Hảo Hảo tìm cớ tự đi toilet để Tiên nhi đi trước.
Cô ngồi xổm trên bồn cầu toilet, chơi hai bàn đấu địa chủ, xem trang web hơn nửa ngày, cố ý kì kèo một đoạn thời gian thật lâu, mới từ từ đứng lên, chậm rãi trở lại đường ngay, lắc lư đi ra từ toilet.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến chính mình đi ra, là có thể nhìn thấy Lương Thần cũng như thường ngày, phong tư yểu điệu dựa vào lan can màu trắng, nhìn cô đến gần, liền đứng thẳng thân thể, gọi một tiếng “Hảo Hảo”.
Nhưng đợi cho Cảnh Hảo Hảo không nhanh không chậm đi đến cửa chính cung điện, cô liền phát hiện toàn bộ cung điện trống rỗng, đừng nói nhân viên công tác tổ phim, ngay cả du khách cũng đã rời đi không còn một người.
Cảnh Hảo Hảo cũng không nói được rốt cuộc đáy lòng mình là cảm thụ
như thế nào, liền giống như mỗi ngày bạn đều đã lặp lại đi làm một chuyện, đột nhiên chuyện này không cần bạn làm nữa, đáy lòng như là thiếu chút gì đó, trống rỗng.
Cô ở cửa cung điện, đứng một lúc lâu, thẳng đến bảo an “Tần vương cung” tiến vào bắt đầu kiểm tra có người còn ở lại hay không, cô mới chậm rãi mở bước chân, đi ra “Tần vương cung”.
Xe tổ phim, đã sớm rời đi, Cảnh Hảo Hảo đành phải đi dọc theo con đường, chậm rãi tiêu sái trở về khách sạn.
Bình thường đều là Lương Thần đưa cô trở về, cho dù chỉ có đường xe mười mấy phút đồng hồ, nhưng khi cô đi, cô mới phát hiện, khoảng cách thật ra lại rất xa.
Hiện tại là ban đêm mùa hè, nhiệt độ có chút hơi cao, Cảnh Hảo Hảo đi đến mồ hôi đầy đầu, thật vất vả trở lại trong khách sạn, cô đã mệt đến thở hồng hộc.
Tiên nhi không biết chạy tới nơi nào chơi, bên trong không có một bóng người, Cảnh Hảo Hảo vào phòng tắm, tắm sạch một chút, đi ra nằm xuống thật mạnh trên giường, động cũng không muốn động.
Buổi tối, mười một giờ, Tiên nhi mới trở về, cùng như thường ngày, cô cười hì hì chạy tới trước bàn, nâng ngón tay lên, bắt đầu đếm hộp đồ ăn.