“Đây là bạn tốt của con, tên là Lộ Kiêu.” Lăng Mặc vươn tay kéo Khúc Quân.
“A? Bạn của tiểu Mặc? Quá tốt! Nếu rảnh cháu phải ghé nhà dì chơi đấy!” Lương Như nở nụ cười chân thành.
“Cảm ơn dì.” Khúc Quân gật đầu.
“Lăng Mặc nhà dì nhờ cháu giúp đỡ nhiều nhé. Đừng thấy nó trầm tính, không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần là người quan trọng với mình, nó nhất định sẽ mở lòng với cháu!”
“Vâng, cháu biết.” Khúc Quân lại gật đầu.
Nhưng mà câu nói ‘nhất định sẽ mở lòng với cháu’ kia nghe sao quái quái vậy nhỉ?
Giống như con dâu về ra mắt mẹ chồng?
Nhìn bọn họ rời đi, Khúc Quân thở dài một hơi.
Kỳ nghỉ hè lớp mười một cứ như thế đến.
Khúc Quân đeo ba lô, đi đến nhà thi đấu thể thao lớn nhất thành phố để báo danh với đội bơi lội.
Dù sao bơi lội cũng là một môn thể thao ít phổ biến, toàn bộ đội bơi lội tính
chung nam nữ với nhau, cỡ khoảng 100 người.
Khúc Quân nộp đơn, đội bơi lội làm cho cậu một cái thẻ đội
viên, con dấu đỏ ịn ngay trên mặt Khúc Quân trong tấm hình, xoay tới xoay lui kiểu nào thì cũng thấy thiệt khó xem.
Vừa quay người lại thì thấy Thịnh Dĩnh Hi, đối phương cũng cầm thẻ đội viên của mình tiếc nuối lắc đầu.
“Úi dà, coi như đi tong cái mặt đập choai của cậu rồi.” Khúc Quân cười hì hì huých bả vai của Thịnh Dĩnh Hi.
Trong nháy mắt, cậu chợt nhớ đến lời cảnh cáo của Lăng Mặc, cậu lập tức dáo dác nhìn xung quanh, đến khi phát hiện không thấy bóng dáng của đối phương thì mới yên lòng.
“Đúng vậy…” Thịnh Dĩnh Hi vốn không vui đột nhiên như được bơm máu gà “Nhanh nhanh nhanh! Chỗ ghi tên bọn mình ở đó kìa! Mau tới đó nói với quản lý ký túc xá cho hai đứa mình ở chung một phòng đi!”
Ai ngờ khi bọn cậu đi tới chỗ ghi tên ký túc xá, đối phương nói với
Khúc Quân là phòng ký túc xá của cậu đã được sắp xếp xong.
Lấy tờ ghi tên coi thì quả nhiên nhìn thấy cái tên ‘Lăng Mặc’.
Khúc Quân dùng đầu gối cũng nghĩ ra Lăng Mặc đây là cố ý.
Hơn nữa nhà thi đấu này sắp xếp cho bọn cậu chính là loại phòng ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh, điều kiện vật chất rất tốt, đều là phòng hai người.
Đội bơi lội cũng không hy vọng có quá nhiều người. Nếu xếp bốn người một phòng thì dễ làm ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi của nhau, dẫn đến ảnh hưởng đến chất lượng luyện tập vào ban ngày.
Khúc Quân nhìn căn phòng dành cho hai người, cậu bỗng cảm thấy có nguy hiểm rình rập.
Cậu nuốt nước miếng hỏi “Em có thể đổi phòng không?”
Thịnh Dĩnh Hi cũng hỏi “Đúng đó, đúng đó, có thể đổi không?”
Quản lý lắc đầu nói “Đã sắp xếp đâu vào đó rồi. Nếu đổi lại thì khá phiền phức, hơn nữa các cậu đi huấn luyện chứ không phải đi thuê khách sạn.”
Khúc Quân nhận chìa khóa, lưu luyến tạm biệt Thịnh Dĩnh Hi.
Khi cậu mở cửa phòng ra
thì đập vào mắt là
nền gạch men sáng bóng sạch sẽ như gương, không cần nghĩ cũng biết là Lăng Mặc đã lau dọn xong.
Nơi này là loại giường tầng tiết kiệm không gian, dưới là bàn học và tủ quần áo, trên là giường nằm.
Trong đó có một cái tủ treo ba lô của Lăng Mặc, ý nói Lăng Mặc nhường cái giường gần cửa sổ cho Khúc Quân.
Khúc Quân thả ba lô xuống, sắp xếp quần áo và vật dụng cá nhân vào trong tủ, cậu chợt bất cẩn làm rớt cái quần bơi tam giác mà Lưu Phân Hương đã mua cho cậu
ra ngoài.
Khúc Quân vừa mới cúi người đi nhặt thì đúng lúc Lăng Mặc trở về phòng.
Nếu như là người khác thì Khúc Quân cảm thấy bình thường. Nhưng nếu là Lăng Mặc, Khúc Quân cảm thấy cái quần bơi kia trở nên nóng phỏng tay.
Nhưng Lăng Mặc làm như không thấy gì, nói với Khúc Quân “Dọn đồ xong rồi tớ sẽ dẫn cậu đi dạo xung quanh. Mặc dù là ký túc xá hai người một phòng nhưng nhà vệ sinh là dùng chung tập thể, phòng tắm cũng vậy, hơn nữa còn phải quẹt thẻ để tính phí theo thời gian sử dụng nước.”
“Ồ…”
Tối hôm đó, để hoan nghênh các học sinh trúng tuyển vào đội bơi, nhà thi đấu làm rất nhiều đồ ăn ngon. Mỗi người các cậu đều là đội
viên nên được miễn phí cơm nước.
Bởi vì là đang nghỉ hè nên nhà thi đấu này mở chủ yếu vì đội bơi lội.
Vừa đi vào thì có không ít người đang dùng cơm.
Lăng Mặc mới đi tới thì đội bơi nữ bên kia liền không hẹn mà liếc mắt nhìn sang, còn có người vừa nhìn một cái thì lập tức cúi đầu giả vờ trò chuyện với bạn mình, thật đúng là thiếu nữ luôn ôm ấp tình cảm như mùa xuân, a không đúng… là ôm ấp tình cảm như thơ.
Lăng Mặc và Khúc Quân lấy thức ăn và kiếm chỗ ngồi xuống, sau đó nghe thấy nhóm nữ bên kia thảo luận cái gì gọi là
Cảm thấy bầu không khí giữa mình và Lăng Mặc có hơi ngột ngạt,
cậu
chỉ có thể trò chuyện câu được câu không.
“Gần đây nữ sinh rất thích xem phim! Nghe nói phim
đó
lãng mạn lắm!”
“Tại sao lại lãng mạn?” Lăng Mặc thờ ơ hỏi.
“Vai chính bị bệnh ung thư máu! Một tình yêu tuyệt vọng
a!” Khúc Quân nói.
“Vậy thì tớ và cậu cũng rất lãng mạn.”
“Cái gì?”
“Chẳng phải đầu cậu có bệnh à?”
“Hở?”
“Ngu si.” Lăng Mặc nói xong, cắn một miếng thịt chua ngọt, trong chớp mắt răng môi đυ.ng vào miếng thịt kia, Khúc Quân đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc.
“…Vậy đứa bị bệnh ngu si như tớ hẳn phải tìm một chị gái biết săn sóc và có tính lãng mạn nhỉ?” Khúc Quân cúi đầu nói, trong phòng ăn rất ồn ào, cậu cho là Lăng Mặc không nghe thấy, nhưng thật ra anh vẫn luôn lắng nghe cậu nói.
“Như vậy thì thật sự là tình yêu tuyệt vọng.”
“Tại sao? Ngu si không có giống như ung thư máu, sẽ không chết người!” Khúc Quân bực bội bản thân đúng là không có tiền đồ, thế mà lại đi thừa nhận bản thân mình ‘ngu si’.
“Bởi vì tớ sẽ gϊếŧ chết cô ta.” Lăng Mặc ngẩng đầu lên, trong con ngươi lóe lên tia lạnh lẽo, Khúc Quân cảm thấy trái tim của mình như mới bị lôi ra bóp nhéo.
“…Nhảm nhí.”
Bởi vì hôm nay không có hoạt động gì đổ mồ hôi nên Khúc Quân không muốn xếp hàng chờ tắm, cậu trực tiếp hứng đầy chậu nước ở phòng tắm rồi xối lên người, sau đó trở về phòng ngủ.
Lăng Mặc rất an tĩnh, không có giở trò hôn hít sờ mó, nên Khúc Quân cảm thấy rất yên tâm
và vui vẻ.
Ngày hôm sau, bọn họ đều mặc áo khoác thể thao, bên trong là quần bơi, đi đến câu lạc bộ bơi lội để tập
luyện.
Huấn luyện viên bơi lội tự do là một người đàn ông họ Thiệu, vẻ mặt luôn luôn nghiêm khắc, hắn vừa đi tới là những cậu trai mười bảy mười tám lập tức không dám xì xào nói chuyện nữa.
“Muốn nâng cao thành tích của các cậu chỉ vỏn vẹn trong hai tuần là điều không thể. Chỉ có thể làm hết khả năng uốn nắn các cậu về phương diện bơi lội sao cho không phạm lỗi kỹ thuật, bao gồm tư thế xuất phát, tư thế bơi và động tác xoay người. Đây là các vị trợ giảng có thâm niên trong nghề, bọn họ sẽ huấn luyện cho từng cặp một, cho nên các cậu phải quý trọng cơ hội này!”
Mọi người đứng xếp hàng, rồi đi theo trợ giảng của mình
làm nóng người, gân của Khúc Quân suýt chút nữa bị vọp bẻ, loay hoay một hồi mới
có thể xuống nước
được.
Trợ giảng
phụ trách cho cậu là một người thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng khi nhìn thấy từng đường cong chắc nịch trên vai và cánh tay của người này thì chứng tỏ đây là một vận động viên bơi lội chuyên nghiệp.
“Lộ Kiêu, tư thế của em không sai, nhưng em phải phối hợp hai cánh tay của mình sao cho thật tốt và đúng thời điểm! Đây là một loại thăng bằng vi diệu, thầy cảm thấy em rất có tiềm lực, nên phải chú ý nhiều ở phương diện này. Em thử nhìn động tác của Lăng Mặc đi, giống như là đang chạy trong nước vậy.”
Khúc Quân gật đầu, nhìn về phía Lăng Mặc cách đó không xa đang được huấn luyện viên Thiệu đích thân huấn luyện.
Khoảng một tiếng sau, mọi người có thể nghỉ ngơi, Lăng Mặc bơi đến bên cạnh Khúc Quân hỏi “Sao rồi?”
Nước đọng lên mi mắt của Lăng Mặc tạo thành hình ảnh rất chi mờ ám, Khúc Quân tằng hắn một tiếng rồi nghiêng mặt sang đáp “Tiêu rồi, thầy bảo tớ phải điều chỉnh tư thế bơi sao cho giống cậu ‘chạy’ trong nước, nhưng tớ vẫn chưa hiểu được.”
“Chỉ dùng mắt nhìn mà có thể thấy được sức mạnh thì chính là đang đối nghịch với chính mình.” Lăng Mặc lãnh đạm nói.
“Nè nè, cậu đừng có nói mấy câu tớ không hiểu được không?”
“Ý tớ là cũng giống như nước, cậu ở trong nước bơi lội, nhưng suy nghĩ lại muốn tránh thoát khỏi nước mà không phải là hưởng thụ cảm giác được nước bao bọc, dĩ nhiên cậu càng dùng sức thì sẽ càng thấy khó chịu.”
“…Tớ cũng không phải là cá.”
“Cậu cần điều chỉnh lại bả vai của mình.”
“Ha? Vậy tớ phải điều chỉnh như thế nào đây?”
“Bả vai phải thả lỏng ra một chút. Như vậy ngực của cậu mới dễ dàng hô hấp, giảm bớt lực cản trở của nước, hơn nữa làm tăng độ linh hoạt cho khớp vai và phần cơ bắp xung quanh, và làm cho lực cánh tay của cậu giữ được thăng bằng trong nước.”
Khúc Quân thầm than thở trong lòng.
Không hổ là học thần, đến cả cách bơi lội cũng khác xa người thường.
Mà lúc này có người ‘hừ’ một tiếng rõ kêu.
Khúc Quân quay đầu lại thì thấy đó là Viên Dã, thằng nhóc này học ở trường Ngũ Trung, cũng chính là người bơi nhanh hơn Khúc Quân 2 giây trong cuộc thi tuyển
lần trước.
“Nghe nói cậu còn giỏi hơn cả trợ giảng! Ngay cả huấn luyện viên chuyên nghiệp còn không biết người này gặp vấn đề chỗ nào, mà cậu có thể chỉ ra?”
Viên Dã nhếch môi.
Nói thật, tướng mạo của thằng nhóc này thuộc về phạm vi Khúc Quân tương đối tán thưởng, khuôn mặt góc cạnh chuẩn men, bắp thịt toàn thân đều tản
sức lực
không nhỏ, da ngăm, hẳn là thường xuyên bơi lội.
“Vậy có muốn đấu một trận không?” Lăng Mặc lên bờ,
tiện tay vớ lấy khăn tắm phủ lên người, quay đầu lại tùy tiện hỏi.
“Đấu thì đấu! Lúc trước thi tuyển không có dịp, bây giờ đúng lúc!” Có vẻ như Viên Dã rất để ý chuyện cậu ta thi tuyển chỉ được hạng hai chứ không phải hạng nhất.
Thịnh Dĩnh Hi huýt sáo, đi tới bên cạnh Khúc Quân, nói nhỏ “Có trò hay để xem!”
Khúc Quân cũng rất muốn nhìn hai người họ thi bơi, để xem cuối cùng ai sẽ thắng.
“Không phải đấu với tôi, mà là cậu ta.” Lăng Mặc vươn tay khẽ búng một cái lên mặt Khúc Quân.
“Hở? Tại sao tôi lại đấu với cậu ta?” Viên Dã trừng lớn hai mắt.
Lời nói này làm Khúc Quân rất không vui.
Rõ ràng Viên Dã xem thường cậu.
“Chẳng phải cậu nói tôi dạy Lộ Kiêu còn không bằng huấn luyện viên dạy một chút sao? Bây giờ Lộ Kiêu đã biết cách khắc phục vấn đề của mình, cậu hãy đấu với cậu ta đi, nhìn xem có thể thắng không, như thế sẽ biết được tôi có dạy đúng hay không.” Lăng Mặc rất bình tĩnh, thật giống như đây chỉ là một trận đấu giao hữu.
“Ê này! Hai cậu đấu thì đấu đi, lôi tớ vào làm gì!”
Khúc Quân vừa mới nói xong thì Viên Dã còn nói thêm “Nếu như tôi thắng cậu ta, cậu có dám ngày mai ở truồng bơi không?”
Đội bơi nam tập buổi sáng, đội bơi nữ tập buổi chiều, nên cho dù Lăng Mặc có thật sẽ ở truồng bơi thì cũng không chịu thiệt gì.
Nhưng Khúc Quân cảm thấy có thể chơi Lăng Mặc một vố cũng không tệ!
Cậu không hề muốn thắng Viên Dã một tí nào!
“Được thôi. Nếu như cậu thua thì cũng phải làm giống như vậy.”
Lăng Mặc không cần nhìn cũng biết tỏng âm mưu của Khúc Quân, anh đi tới bên cạnh Khúc Quân, thì thầm bên tai cậu “Nếu cậu thua, cậu phải ở trong phòng ngủ mặc cái quần bơi tam giác đó cho tớ xem.”
Vai Khúc Quân run lên, cậu có dự cảm vô cùng xấu.
“Còn… Còn khuya…”
“Búng quần bơi tam giác nhất định là rất thú vị.”
Dứt lời, Lăng Mặc nhìn huấn luyện viên Thiệu.
Các trợ giảng thở dài nói “Huấn luyện viên Thiệu, như vậy có ổn không? Vừa mới tập huấn ngày đầu mà mấy thằng nhóc này đã không đàng hoàng rồi.”
“Đúng vậy. Sẽ phá vỡ bầu không khí luyện tập hài hòa mất.”
“Hay là răn đe bọn chúng đi?”
Huấn luyện viên Thiệu hừ một tiếng “Có cái gì không tốt? Thể dục thể thao chính là cạnh tranh. Các anh có nghĩ mình sẽ nhường chức vô địch cho đối thủ không?”
Các trợ giảng xấu hổ cười.
“Đúng dịp cho các cậu quan sát kỹ thuật bơi lội của Viên Dã và Lộ Kiêu chênh lệch ở mức nào? Rốt cuộc kỹ thuật còn thiếu khuyết chỗ nào? Nhân tiện rút ra kinh nghiệm cho mình trong trận so tài bơi tự do này.”
“Vâng.”
Trợ giảng phụ trách Khúc Quân đi tới, tay trái đặt lên đầu Viên Dã, tay phải đặt lên vai Khúc Quân, cười hì hì nói “Lũ nhóc, thi đấu công bằng, không cho phép ăn gian! Nếu có mâu thuẫn gì thì hãy giải quyết công bằng ngay tại hồ bơi, không cho phép làm bậy ở nơi mà huấn luyện viên và các trợ giảng không thấy!”
“Rõ!”
“Rõ.”
“Bơi một trăm mét đi!” Trợ giảng nói.
Lúc này Khúc Quân cảm thấy áp lực như núi.
Cậu liếc nhìn Lăng Mặc, Lăng Mặc và những người khác đang đứng ở bờ bên kia nhìn sang đây.
Khúc Quân và Viên Dã đều bước lên bục nhảy, bắt đầu vào tư thế xuất phát.
Khúc Quân nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cậu nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất khắc phục thiếu sót và thích ứng sự điều chỉnh này.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ bơi lội trong nước của Lăng Mặc.
Vị trí đầu của anh, bả vai của anh, cánh tay của anh, cách đánh tay vẫy nước của anh…
Mày phải chạy trong nước, Khúc Quân.
Chỉ nghe một tiếng vang, Khúc Quân và Viên Dã đồng thời lao thẳng xuống nước.
Viên Dã xuất phát xa hơn Khúc Quân một chút, trong thoáng chốc bơi kiểu cá heo ngoi lên mặt nước, Khúc Quân lập tức đánh tay bơi đi.
Cậu biết đây không chỉ là thi đấu, mà còn phải vận dụng đủ loại kỹ xảo, bao gồm lấy hơi, xoay người, thậm chí cả sức lực của cơ thể.
Tập trung vào, Khúc Quân.
Chỉ cần chậm một nhịp là sẽ thua ngay.
Cả người Khúc Quân dần dần bơi theo bóng dáng của Lăng Mặc, cậu bỗng nhiên nhận ra mình không phải biến nước thành lực cản mà là biến thành trợ lực.
Nước là nguồn năng lượng duy nhất của cậu ở trong hồ bơi.
“Chỉ dùng mắt nhìn mà có thể thấy được sức mạnh thì chính là đang đối nghịch với chính mình.” Lời nói của Lăng Mặc vang vọng bên tai cậu.
Khúc Quân thực hiện cú xoay người lần thứ nhất, hai chân rất có lực đẩy người về phía trước, một giây kia đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Các thành viên khác trong đội bơi cũng chăm chú xem cuộc thi, cảm giác tim mình như bị siết chặt, máu huyết cũng trở nên ngừng chảy do khẩn trương.
“Cố gắng lên, Lộ Kiêu…” Thịnh Dĩnh Hi siết chặt nắm đấm.
Có vài độiviên của đội bơi không nhịn được ở trên bờ chạy dọc song song theo hai người đang bơi.
“Cậu ta quá nhanh!”
Lại thêm một cú xoay người nữa, Khúc Quân và Viên Dã đã bơi song song với nhau, không thể phân biệt được ai đang dẫn đầu.
Chỉ vẻn vẹn điều chỉnh bả vai thôi mà đã mang đến cho Khúc Quân cú lội ngược dòng ngoạn mục, bây giờ cậu có thể cảm nhận được sự tư do thoải mái trong nước.
“Tôi cũng không ngờ nguyên nhân lại nằm ở vai của em ấy!” Trợ giảng phụ trách Khúc Quân kinh ngạc nói.
Huấn luyện viên Thiêu khoanh tay, nhỏ giọng nói “Chỉ cần anh quan sát thằng bé nhiều hơn thì cũng sẽ phát hiện ra vấn đề nằm ở vai thôi. Nhưng có thể lập tức lĩnh hội được sau khi được chỉ điểm như thế… Thằng bé này rất lợi hại.”
Viên Dã bơi trong nước dần dần bắt đầu nóng nảy, cậu ta phát hiện mình không tài nào bỏ xa Khúc Quân được, thậm chí còn có ảo giác sẽ bị Khúc Quân vượt mặt.
“Viên Dã hơi nóng vội, đánh mất nhịp điệu, thân thể đã không còn phối hợp tốt nữa.” Huấn luyện viên Thiệu nhíu mày.
Còn trạng thái của Khúc Quân ngày càng tốt lên.
“Kỹ thuật xoay người của Lộ Kiêu còn kém Viên Dã một chút…”
“Có thiếu sót trong kỹ thuật thì sẽ gia tăng khoảng cách.”
Hai mươi lăm mét cuối cùng, Khúc Quân điên cuồng quẫy đạp, sự liều mạng đến độ căng cứng bắp thịt toàn thân như thế làm cho huấn luyện viên Thiệu sửng sốt.
Khí thế liều mạng đó lây lan đến các trợ giảng, bọn họ theo bản năng cổ vũ cho Khúc Quân.
“Rất tốt… Rất tốt… Giữ vững nhịp điệu này…”
“Cố gắng lên! Dùng sức! Dùng sức!”
“Nhanh lên nữa đi!”
Khúc Quân không biết mình chạm đích như thế nào, chỉ là biết trong khoảnh khắc kia, cậu suýt chút nữa tắt thở trong nước!
Cậu vừa mới ngoi đầu ra khỏi mặt nước, chưa vuốt nước trên mặt thì đã há miệng hô hấp, kết quả là bị sặc dữ dội, ho đến nỗi muốn văng nguyên lá phổi ra ngoài.
Cậu không thở được, cũng không biết mình có thắng Viên Dã không.
Viên Dã cũng há to miệng thở hổn hển, bỗng nhiên dùng sức tháo kính bơi ra, rồi hung hăng đập mạnh xuống nước.
Huấn luyện viên Thiệu gật đầu với Khúc Quân, tỏ ý Khúc Quân là người thắng cuộc.
Khúc Quân suýt chút nữa đứng không vững trong nước.
Cái cảm giác dù có hô hấp bao nhiêu cũng không đủ này đúng là khó chịu phết.
Nhưng khi cậu nhìn thấy Lăng Mặc đang đứng ở bên bờ đối diện, Khúc Quân bỗng có cảm giác hoảng hốt.
Lăng Mặc, trên thực tế, anh là một con người siêu việt đến nỗi Khúc Quân vĩnh viễn không thể nào theo kịp, nhưng khi ở thế giới này, cậu thật sự giống như đã lấy được sức mạnh của anh.
Các thành viên trong đội bơi không hẹn vỗ tay tán thưởng.
Thịnh Dĩnh Hi đi tới bên bờ nắm lấy tay của Khúc Quân rồi kéo cậu lên.
“Cậu đúng là trâu bò! Quá trâu bò! Cậu có biết huấn luyện viên Thiệu vừa mới nói gì không? Nói cậu bơi nhanh hơn hai giây so với lúc thi tuyển á!”
“Thật?”
Khúc Quân biết mình có thể bơi nhanh như vậy, ngoại trừ kỹ xảo mà Lăng Mặc đã chỉ ra, còn nhờ vào lòng quyết tâm chiến thắng của mình nữa.
Cậu tuyệt không thể mặc quần bơi tam giác đi tới đi lui trong phòng ngủ, còn bị Lăng Mặc có mưu đồ đen tối nhìn chằm chằm, càng không phải nói đến chuyện bị búng quần bơi!
Khúc Quân làm động tác cắt cổ với Lăng Mặc, ý bảo sớm muộn có một ngày, cậu cũng sẽ đánh bại Lăng Mặc.
Nhưng Lăng Mặc không khó chịu một chút nào, thậm chí còn nở nụ cười nhạt với cậu.
“Cậu ta…” Viên Dã chạy đi xem đoạn video so tài mà trợ giảng đã quay lại, mặc dù chênh lệch không quá nửa giây, nhưng có thể nhìn ra Khúc Quân là người chạm đích trước.
Lúc Khúc Quân leo lên bờ, cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều mềm oặt cả ra.
Thịnh Dĩnh Hi muốn đỡ lấy cậu thì đã có một cánh tay khác kéo Khúc Quân lên.
Hành động mạnh mẽ cương quyết phô bày chủ quyền, trừ Lăng Mặc ra, Khúc Quân không nghĩ còn ai khác nữa.
Mặc dù Thịnh Dĩnh Hi có chút căm tức, Lăng Mặc luôn luôn ngăn cản mọi cơ hội mà cậu ta có thể thân cận với Khúc Quân, nhưng đây là câu lạc bộ bơi lội, có nhiều người như vậy, Thịnh Dĩnh Hi đành phải nhịn xuống.
Nhưng cậu ta không có quên vụ Viên Dã bị thua.
“Nè, Viên Dã, cậu thua rồi nha! Nguyện thua cuộc, đừng quên ngày mai đi tập luyện không được mặc cái gì đó nha!”
“Không mặc thì không mặc!” Viên Dã hừ một tiếng.
Nói thật, Khúc Quân đúng là không muốn nhìn thấy Viên Dã ở truồng, cậu chỉ muốn cậu ta ở trong hồ bơi quẫy đạp còn hơn, dù sao trong hồ bơi cũng có nhiều người.
Lăng Mặc đỡ Khúc Quân nói “Hay là cậu cứ mặc đi, Lộ Kiêu không muốn xem.”
Ngược lại những lời này làm cho Viên Dã cảm thấy xấu hổ, trên mặt còn đỏ nhẹ.
Khúc Quân hấp tấp nói “Đúng vậy đúng vậy! Cậu tuyệt đối phải mặc quần bơi! Nếu không lỡ như tớ trong lúc bơi vô tình nhìn thấy thì sẽ sặc nước chết mất!”
Ngay sau đó, Thịnh Dĩnh Hi ôm bụng cười phá lên, cậu ta và Viên Dã là bạn cùng phòng, đi đến vỗ vai Viên Dã nói “Được rồi, Lộ Kiêu là đứa lỗ mãng, cậu đừng bận tâm cậu ta nói gì. Tóm lại, cậu ta đã không muốn thì cậu cũng khỏi cần phải cuổng trời.”
“Đúng đúng!” Khúc Quân vội vàng gật đầu.
Bất quá trải qua chuyện này, Viên Dã cũng đã hiểu được cái gọi là ‘Thiên ngoại hữu thiên’, sẽ không còn hiếu thắng như trước nữa.
Huấn luyện viên Thiệu thấy đám trẻ không còn xích mích sau cuộc so tài, nên hài lòng gật đầu, rồi bắt đầu phê bình những thiếu sót trong cuộc so tài vừa rồi.
Huấn luyện viên Thiệu chỉ ra sự thiếu sót ở tâm tính và nhịp điệu của Viên Dã, khuyên cậu ta không được đánh mất bình tĩnh, hắn cũng chỉ ra kỹ thuật xoay người của Khúc Quân, khuyên cậu nên luyện tập nâng cao thêm, đồng thời khen cậu có sự tiến bộ vượt bậc.
“Luyện tập nâng cao thêm a…” Khúc Quân nghiêng mặt sang len lén nhìn Lăng Mặc.
Nên biết rằng trong đội bơi này, người được xưng là ‘Vua xoay người’ không ai khác chính là Lăng Mặc.
Làm cho Khúc Quân bất ngờ là Lăng Mặc cũng đang nhìn cậu.
Niềm ưu tư trong đôi mắt kia có lẽ người khác xem không hiểu, còn nghĩ rằng Lăng Mặc không quan tâm đến khói lửa nhân gian, nhưng bây giờ Khúc Quân có thể nhìn thấu rõ ràng, cả người Lăng Mặc toàn là khói lửa, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là đủ đốt trụi Khúc Quân.
Buổi luyện tập sáng sớm kết thúc, Thịnh Dĩnh Hi lập tức đi rủ Khúc Quân ăn trưa.
Khúc Quân nhìn Lăng Mặc, thấy anh không nói gì, Khúc Quân vội vàng chạy đi cùng Thịnh Dĩnh Hi đến nhà ăn.
Ngay lúc đó, có một đội viên nữ gọi tên Lăng Mặc.
“Lăng Mặc— Thẻ đội viên của cậu rớt kìa!”
Khúc Quân và Thịnh Dĩnh Hi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cô gái tóc ngắn mặc đồ thể thao, vẻ mặt khẩn trương cầm thẻ đội viên đưa tới trước mặt Lăng Mặc.
“Cám ơn.”
Lăng Mặc gật đầu rồi nhận lấy, sau đó hai tay đút túi đi về hướng nhà ăn, lúc đi ngang qua Khúc Quân còn liếc cậu một cái.
Khúc Quân đột nhiên cảm thấy rợn tóc gáy.
“Cũng chính vì thẻ đội viên của Lăng Mặc rớt nên mới có cô em nhặt giúp. Cậu có tin là cậu… Không bao gồm vẻ đẹp trai như tớ, nếu như làm rớt thẻ thành viên, thì có lẽ sẽ không có ai để ý đâu.” Thịnh Dĩnh Hi nhìn Khúc Quân cười nhạo.
“Sao có thể! Tớ cũng đâu có tệ đến mức người gặp người ghét chớ!”
“Lộ Kiêu, không biết sao tớ luôn cảm thấy nhân duyên của cậu với con trai còn cao hơn cả với con gái a.”
===Hết chương 47===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 47.
Lăng Mặc: Em làm rớt quần bơi kìa.
Khúc Quân: …Em không thèm, anh thích thì lụm đi (quần bơi tam giác).
Lăng Mặc: Em cũng chưa mặc qua, anh lấy làm gì?
Khúc Quân: Đồ em mặc rồi mà anh còn muốn mặc nữa à, bộ anh không thấy gớm sao!
Lăng Mặc: Em thì mặc, nhưng anh lấy thì chưa chắc sẽ mặc.
Khúc Quân: …Đờ phắc! Trong đầu anh tưởng tượng cái gì thế? Không cho phép tưởng tượng nữa!