*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ nó có cái xe nào đó dứt khoát chạy tới cán chết ông đây luôn cho rồi, trực tiếp kết thúc cái nhiệm vụ hố cha này đi!”
Ai ngờ khi Khúc Quân đi tới đầu đường thì thấy Lăng Mặc đang dựa lưng vào cột điện chờ cậu.
“Cơ hội cuối cùng, có lên xe không?” Ánh mắt của Lăng Mặc lãnh đạm, nhưng dưới ánh đèn lại mang theo sự dịu dàng ấm áp.
Thật giống như đang nói… Chỉ cần em gật đầu đồng ý ở lại thế giới của anh, anh sẽ vĩnh viễn bao dung sự ngang ngược của em.
Khúc Quân suy nghĩ một lát, giờ không phải là lúc so đo nữa, vì vậy cậu im lặng ngồi lên yên sau.
Ai ngờ Lăng Mặc bất chợt đưa một tay ra sau nắm lấy tay của Khúc Quân rồi vòng qua eo y.
“Làm gì đó! Tớ mới không muốn ôm eo cậu đâu!”
Khúc Quân giật giật, xe đạp của Lăng Mặc cũng lắc lư theo, nhưng tay cậu vẫn bị anh nắm chặt.
“Lộ Kiêu, cậu có từng nghĩ tới, nếu bây giờ cậu không thích tớ, nhưng cũng nên thử hưởng thụ cảm giác được tớ theo đuổi.” Lăng Mặc nói.
“Tớ không cảm thấy hưởng thụ một tí nào! Tiểu gia là thẳng tắp đó!”
“Tớ sẽ không dễ dàng thích ai, nếu như thích, tớ sẽ dâng hiến tất cả mọi thứ của mình cho đối phương.”
Giọng nói của Lăng Mặc trong trẻo, trong đó ẩn chứa sự chắc chắn tuyệt đối.
“Tớ không cần mọi thứ của cậu!”
Tôi chỉ cần anh tỉnh lại.
“Chỉ cần cậu ở bên cạnh tớ, ngoan ngoãn được tớ thích, cậu muốn tớ làm gì thì tớ sẽ cố hết sức làm cho cậu.”
Lúc này Khúc Quân không thấy được vẻ mặt của Lăng Mặc.
Đàn ông một khi nói ra lời nói này thì chính là chân thành mong muốn đối phương ở lại bên cạnh họ.
Nhưng lời nói này mà do Lăng Mặc nói ra thì giống như một người ở trên cao không thể nào với tới được lại nguyện ý vì Khúc Quân đi từ thần đàn xuống, vì Khúc Quân làm tất cả.
Em muốn anh làm tất cả, anh cũng sẽ vì em mà làm nên.
Trái tim của Khúc Quân rung động.
Nếu như vậy thì tôi kêu anh tỉnh lại, anh cũng sẽ vì tôi mà tỉnh lại ư?
Nơi đây không phải là thế giới chân thật, tất cả đều là giả dối.
Đã thế thì cậu cần gì phải quan tâm đến tiết tháo chứ?
Bệnh tình của Trần Đại Dũng sẽ trở nên nguy kịch bất cứ lúc nào.
Hơn nữa còn vô số người bệnh nặng đang giãy giụa giữa ranh giới sống và chết…
Có lẽ, cậu nên thỏa hiệp một chút, nhẫn nại một chút.
Lăng Mặc đã nói anh thích Mạc Tiểu Bắc.
Có phải lúc cậu còn là Mạc Tiểu Bắc đã không phát hiện ra tâm tư của Lăng Mặc, không có chân chính đi vào lòng của anh, cho nên nhiệm vụ mới thất bại?
Nếu như cậu sống chết không chấp nhận Lăng Mặc thì nhiệm vụ lần này cũng sẽ kết thúc như thế, dẫn đến một vòng luân hồi vô hạn tuần hoàn, vĩnh viễn không thể xé nát cái vòng luẩn quẩn này được, chỉ tổ lãng phí thời gian ở thế giới ảo này mà thôi.
Hãy tạm thời dẹp bỏ lòng tự ái đi Khúc Quân…
Hoặc là tự sát để kết thúc nhiệm vụ, nhường người khác tiến vào, hoặc là đi đường cong để hoàn thành nhiệm vụ!
“Tớ không chịu nổi cậu hôn tớ!” Khúc Quân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thế thì cậu phải tập làm quen dần dần.” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh lùng như cũ, giống như có chút tức giận với lời nói của Khúc Quân, nhưng Khúc Quân biết tỏng tên này đang thầm vui vẻ trong lòng!
“Tớ không muốn tập làm quen gì hết, ý tớ là không cho phép cậu hôn tớ!”
“Thế thì làm sao nói chuyện yêu đương?” Lăng Mặc hỏi lại.
“Chính cậu mới nói chỉ cần tớ ở bên cạnh cậu, ngoan ngoãn được cậu thích còn gì! Mi nha không được voi đòi tiên!”
“Ừ thôi được, chỉ cần cậu không kí©ɧ ŧɧí©ɧ tớ thì tớ sẽ không hôn cậu.” Lăng Mặc trả lời.
“Tớ sao có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu được chứ? Cứ như nói chuyện viễn vông í!”
“Chẳng hạn như cậu nói muốn nhảy cửa sổ để uy hϊếp tớ.”
“…Tớ không có ý uy hϊếp cậu.”
“Chẳng hạn như mập mờ với Thịnh Dĩnh Hi.”
“Cậu ta chỉ là bạn bè!”
“Mời ăn KFC đổi lấy tình bạn hời.”
“…Thì cũng chỉ là bạn.”
“Cho cậu suy nghĩ. Muốn tiếp tục làm bạn với cậu ta thì sẽ tiếp tục bị tớ hôn.” Lăng Mặc lãnh đạm nói.
Khúc Quân nuốt nước miếng, cảm thấy áp lực nặng nề.
Khúc Quân nghĩ tới một chuyện, đó chính là hai người bọn cậu đều là thanh niên trai tráng mười bảy mười tám tuổi, củi khô lửa bốc, như sói như hổ đó!
“Còn nữa! Nếu cậu dám làm chuyện còn quá đáng hơn cả hôn hít thì chúng ta tuyệt giao! Tớ sẽ nhảy cửa sổ!” Khúc Quân cực kỳ nghiêm túc nói.
Lăng Mặc bỗng nhiên phanh xe lại, quay đầu nhìn Khúc Quân, ánh mắt bắn ra khí lạnh.
“Tuyệt giao? Nhảy cửa sổ? Cậu thiếu đòn?”
Khúc Quân hít sâu một hơi, tự nhủ tuyệt đối không thể chịu lép vế, nhất định phải dũng cảm lên.
Nhìn bộ dáng quyết tâm sống mái không chịu nhượng bộ của Khúc Quân, chân mày của Lăng Mặc hơi nhướn lên.
“Tớ có thể không làm, nhưng không thể không muốn.”
Hô ly sít!
Nhưng mà… Có thể thương lượng đến mức này, không thể tính là thua thiệt nhỉ?
“Được, một lời đã định!”
“Hừm. Dù sao vẫn chưa tới lúc, đành phải tự tɧẩʍ ɖυ trong đầu vậy.”
Nói xong, Lăng Mặc tiếp tục đạp xe.
Khúc Quân cảm giác như có một xô nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống.
Trở về nhà, Lưu Phân Hương định quở trách tại sao Khúc Quân lại về nhà trễ, nhưng vừa nhìn thấy Lăng Mặc thì không nói gì cả.
Đúng là phân biệt đối xử, Khúc Quân thở dài thườn thượt.
Hai người tắm xong, Khúc Quân khoanh tay xếp bằng ngồi trên giường, lạnh lùng nhìn Lăng Mặc.
“Bây giờ cậu có thể nói rõ cho tớ được chưa? Cậu và cái người huấn luyện viên đó, rốt cuộc là đang làm cái gì?”
Đừng có nói là sau này sẽ trở thành bạn đồng hành thay thế cậu nha? Cướp chén cơm người khác sẽ bị sét đánh chết đó!
Lăng Mặc nhàn nhã dựa lưng vào đầu giường, tay cầm quyển truyện “Còn nhớ tin tức về thí sinh nước Áo đứng hạng nhất kỳ thi Olympic quốc tế môn Vật Lý đã bỏ nhà trốn đi với bạn gái không?”
“Nhớ, mà sao?” Khúc Quân lập tức ngồi thẳng lưng “Chẳng lẽ cậu ta không phải là bỏ nhà trốn đi?”
“Chuyện này tớ đã nói với cậu rồi. Nhưng có thể cậu chưa nghe qua ‘Kế hoạch tinh anh tương lai’ của tập đoàn Cự Lực.”
“Tớ có nghe nói qua tập đoàn Cự Lực. Nhưng kế hoạch tinh anh tương lai gì đó thì chưa có nghe qua…”
Tiểu gia đây chỉ biết cái nhiệm vụ hố cha ‘Tư duy thâm tiềm’ kia thôi!
Lăng Mặc để quyển truyện xuống, nhìn vào mắt Khúc Quân “Cậu không tệ, còn biết cả tập đoàn Cự Lực. Hiện tại, tập đoàn Cự Lực chính là công ty có nền khoa học kỹ thuật tiên tiến bậc nhất toàn cầu, nhưng vẫn còn nhiều điểm hạn chế. Bọn họ tài trợ không ít cho các hạng mục cao cấp của đất nước chúng ta, cũng thành lập ra một hệ thống đánh giá đầy đủ nhân tài. Mà ‘Kế hoạch tinh anh tương lai’ được thành lập dựa vào hệ thống đánh giá này. Tất cả các nhân tài vị thành niên có chỉ số thông minh cao sau khi thông qua sự đánh giá của tập đoàn Cự Lực thì sẽ bị giam lỏng và bảo vệ. Nếu như đồng ý thì lập tức gia nhập vào tập đoàn Cự Lực, sẽ được đào tạo chuyên sâu, hơn nữa còn được sử dụng các thiết bị công nghệ tiên tiến, những điều này đều là con đường tắt chứng minh giá trị của bản thân.”
Khúc Quân sững người, cậu biết ở trong thế giới thực, phòng thí nghiệm chính của Lăng Mặc là thuộc về tập đoàn Cự Lực, nhưng không ngờ anh lại hợp tác với tập đoàn Cự Lực sớm như vậy.
“Cậu đã thông qua hệ thống đánh giá của tập đoàn Cự Lực?”
“Tớ chỉ thuộc vào tốp người mới được chọn, còn chưa tiến vào ‘Kế hoạch tinh anh tương lai’. Nhưng vị nhân tài nước Áo kia thì đã.”
Khúc Quân lập tức hiểu ra “Cho nên cậu ta không phải là bỏ trốn với bạn gái, mà là có người nhắm vào ‘Kế hoạch tinh anh tương lai’?”
“Đúng vậy. Đó là một tổ chức ngầm, bọn chúng tự xưng là ‘Black Canary’, bên mình gọi là ‘Hắc Tước’. Cái tổ chức này có thế lực rất lớn, trừ tay chân không thua kém huấn luyện viên Lương ra, bọn chúng cũng có không ít các thiên tài trong đủ mọi lĩnh vực. Bọn chúng lấy trộm danh sách của ‘Kế hoạch tinh anh tương lai’, bí mật bắt những người tuổi trẻ này đi, tiến hành tẩy não, hơn nữa còn bán những người này cho các tổ chức khác với số tiền kếch xù, để cho họ đi làm những nghiên cứu phi pháp.”
Khúc Quân theo bản năng khẩn trương.
“Không phải cậu cũng nằm trong danh sách sao, chẳng lẽ cậu cũng đang bị theo dõi?”
“Bây giờ những người trong danh sách đều đang được bảo vệ. Mà ở nước mình có chi nhánh của ‘Hắc Tước’. Vì vậy các ban lãnh đạo đã quyết định hợp tác với tập đoàn Cự Lực nhằm tiêu diệt Hắc Tước. Tớ là con mồi bị chọn trúng, còn huấn luyện viên Lương mà cậu đã gặp qua chính là người được phái tới bảo vệ tớ.”
“Con mồi?”
“Tớ sẽ đi tham gia cuộc thi Olympic quốc tế môn số học, hơn nữa với năng lực của tớ thì việc lấy hạng nhất là không khó khăn gì. Sau đó tập đoàn Cự Lực sẽ đưa tớ vào ‘Kế hoạch tinh anh tương lai’, đến lúc đó, tay chân của Hắc Tước sẽ bắt đầu hành động.”
“Chuyện này quá nguy hiểm! Cậu không thể…”
“Không thể cái gì?” Lăng Mặc vươn tay tới xoa đầu Khúc Quân “Cậu chưa nghe qua câu ‘Tư nhân vô tội, hoài bích kỳ tội’ sao?”
Khúc Quân im lặng.
Cho dù là ở thế giới thật, phi cơ chở Lăng Mặc mang theo kháng sinh chống bệnh độc cũng vì những người có lòng dạ hiểm độc đó mà bị tập kích bắn rớt đó sao?
“Trừ khi tớ cam tâm tình nguyện, che dấu năng lực của mình đến cuối đời, nếu không đám người ‘Hắc Tước’ đó chính là kẻ thù mà tớ buộc phải đối mặt. Tớ không có thói quen bị động, tha tình nguyện chủ động ra tay trước còn hơn.”
Khúc Quân cúi đầu, suy tính tất cả những tin tức có liên quan đến tổ chức ‘Hắc Tước’, nhưng phát hiện ra tiến sĩ Giang, người phụ trách nghiên cứu tư duy thâm tiềm này chưa từng nói qua với cậu.
Tin tức quan trọng như vậy, hơn nữa tiến sĩ Giang là người của tập đoàn Cự Lực mà, sao có thể không biết được?
Hay là vì sự tồn tại của ‘Hắc Tước’ vốn là cơ mật, cho nên tiến sĩ Giang mới không nói với cậu?
Bất chợt lỗ mũi của Khúc Quân bị bóp một cái, không biết Lăng Mặc đã kề sát mặt vào cậu từ lúc nào, Khúc Quân lập tức khẩn trương nhích người lùi ra sau.
“Cậu đang nghĩ bậy bạ gì đó? Tớ còn chưa tham gia cuộc thi tranh giải mà.”
“Cho nên huấn luyện viên Lương dạy mấy cái đó cho cậu là để cậu tự vệ?”
“Ừ.”
“Vậy lỡ như cậu bị người của Hắc Tước bắt đi thì phải làm sao?”
“Hoặc là chờ đội trưởng Dung đến cứu tớ, hoặc là tớ tự cứu chính mình.”
Khúc Quân suy nghĩ một chút, đúng là cậu không cần phải lo lắng.
Những chuyện xảy ra ở đây chỉ là tái hiện lại thực tại mà thôi. Nếu như Lăng Mặc bị Hắc Tước bắt đi tẩy não thì sẽ không có giáo sư Lăng của hiện tại. Hơn nữa, nếu như các chi nhánh của Hắc Tước chưa có bị nhổ hết thì tại sao trong thực tế, cậu đi theo huấn luyện viên Lương nhiều năm như vậy mà chưa hề nghe qua một chút nào về chuyện này? Dù gì cậu cũng coi như là học sinh tín nhiệm nhất của huấn luyện viên Lương mà, nếu như có đi đối phó với tay chân của Hắc Tước thì sao có thể không dẫn cậu theo được?
Nghĩ tới đây, Khúc Quân cảm thấy an tâm hẳn ra.
“Ngủ.”
Khúc Quân xốc chăn, nằm xuống đối mặt với Lăng Mặc.
“Cậu nhất định phải nằm quay mặt với tớ?” Lăng Mặc hỏi.
“Ừ.”
Sau đó Lăng Mặc thò tay vào trong chăn, Khúc Quân xoạt một tiếng ngồi phắt dậy, hung hăng trợn mắt nhìn đối phương.
Lăng Mặc làm bộ như không có chuyện gì, tiếp tục đọc.
Khúc Quân cam chịu số phận, nằm quay lưng về phía Lăng Mặc, Lăng Mặc tắt đèn, nằm xuống ôm lấy Khúc Quân.
Từ trước tới giờ, cho dù khi còn là Mạc Tiểu Bắc, cậu cũng đều bị Lăng Mặc ôm, Khúc Quân cảm thấy không có gì ghê gớm, hơn nữa còn cảm thấy ấm áp.
Nhưng bây giờ đã biết tâm tư của người ta, sức nặng cánh tay của Lăng Mặc cũng đủ khiến Khúc Quân cảm thấy hít thở không nổi.
“Nóng chết.” Khúc Quân dùng sức húc đối phương.
“Cậu đừng có kí©ɧ ŧɧí©ɧ tớ.”
“Tớ phắc! Đây mà là kí©ɧ ŧɧí©ɧ quỷ gì chứ!”
Khúc Quân bỗng nhiên cảm thấy lo lắng cho tương lai mai sau của mình.
Hôm sau, Khúc Quân và Lăng Mặc cùng nhau đi học, Lăng Mặc vốn định chở Khúc Quân, nhưng Khúc Quân cảm thấy nếu như mình ngồi trên xe Lăng Mặc thì giống hệt như đã trở thành người của anh.
“Để tớ chở cậu.” Khúc Quân nói.
“Tùy.”
Khi Khúc Quân đạp xe đạp tới trường, không ít học sinh kinh ngạc nhìn hai người.
Bởi vì Lăng Mặc chẳng những đưa xe đạp cho Khúc Quân mà còn ngồi sau cho cậu chở.
Khúc Quân thầm vui trong lòng, cũng may là cậu chủ động chở Lăng Mặc, nếu để đại học thần như anh chở cậu vào trường thì đúng là ‘vinh dự’!
Các giáo viên cũng bận tối mặt tối mày, nguyên cả ngày cuối tuần lấy bài thi ra chấm từ sáng đến tối mịt.
Khúc Quân nhìn điểm thi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đại số 108 điểm, Ngữ văn 102 điểm, tiếng Anh 109 điểm, tự nhiên xã hội 181 điểm, tổng cộng 500 điểm!
Mặc dù đây chỉ là thành tích đứng ở vị trí ba mươi hai từ dưới đếm lên, nhưng nên nhớ đây là Tam Trung, là trường cấp ba đầu rồng, một lớp tổng cộng có năm mươi học sinh, so sánh với thành tích thê thảm trước đó của Lộ Kiêu thì đây chính là học sấp mặt đó!
Khúc Quân rất hài lòng!
Niềm vui cũng được nhân đôi, con đường tham gia vào đội tuyển bơi lội cấp thành phố đã không còn chướng ngại nữa rồi!
Bắn pháo bông! Bắn pháo bông!
Khúc Quân không kiềm được cong cong khóe môi, quả nhiên Lăng Mặc chính là thần y Hoa Đà tái thế, cứu vãn được chỉ số thông minh của cậu! Thêm một lần cải từ hồi sinh!
Nếu như trong thực tế cậu quen biết Lăng Mặc sớm hơn một chút thì không chừng cũng có thể thi đậu vào đại học!Quần bơi tam giác. Ợ, sεメy quớ