Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 82: Hạ Thâm cong môi: €?Thế có phải tôi cũng nên bày tỏ một chút hay không?”

Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều đi theo Đường Dục đến văn phòng.

Thái độ của Đường Dục đối với y rất tốt, còn kéo ghế lại: “Ngồi đi.”

Kiều Thiều ngồi xuống, quy củ.

Đường Dục nhìn đứa nhỏ trước mắt, thở dài trong lòng, lão hỏi: “Bài tập làm xong hết rồi?”

Kiều Thiều có chút không ngẩng đầu nổi: “Vâng ạ.”

Đường Dục nói: “Ngày thường em vẫn rất cố gắng, giáo viên bộ môn cũng thường xuyên khen ngợi, thầy thấy kết quả mấy lần kiểm tra trên lớp cũng rất tốt, sao thi cuối kì lại…”

Nếu ngày thường Kiều Thiều là một đứa lông bông, lão đã mắng một trận thẳng mặt.

Nhưng đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn nghe lời, còn chăm chỉ chịu khổ, cũng chỉ có Trần Tố mới có thể so sánh.

Cố gắng như thế, còn đếm ngược đầu tiên, đúng là không hiểu nổi.

Đường Dục thử thăm dò: “Lúc thi rất lo lắng sao?”

Kiều Thiều gật gật đầu nói: “Không phát huy tốt ạ.”

Loại chuyện sợ an tĩnh này y vẫn không nói ra được, Kiều Thiều không cần thông cảm, càng không cần đãi ngộ đặc biệt, điều y cần là không một ai biết biết, xem y như một người bình thường, cho y một điều kiện có thể đối mặt với bản thân mình.

Đường Dục nhìn đến đây, nghĩ thầm đâu chỉ là không phát huy tốt, quả thực là âm phát huy!

Hơn nữa, Kiều Thiều còn bỏ đề văn.

Toàn khối có hai người bỏ bài làm, lớp của lão chiếm hết hai cái.

Một tên là đứng đầu toàn khối, một tên là đếm ngược toàn khối.

Tâm tình của Đường Dục cũng đủ phức tạp.

Tuy Hạ Thâm không viết văn bỏ mất năm mươi điểm, nhưng mấy môn khác vẫn là tròn điểm, vẫn lấy hạng nhất, nhưng không lấy được hạng nhất toàn thành phố.

Kiều Thiều cũng bỏ năm mươi điểm, bi ai là dù cho có cộng thêm năm mươi điểm này, đứa nhỏ vẫn là hùng bá ngai vàng, không ai có thể lay động hạng nhất đếm ngược.

Để hai tên này ngồi cùng bàn có phải là quyết định đúng đắn hay không, lão Đường tự kiểm điểm lại mình.

“Em xem như vậy có được không.” Đường Dục sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Kiều Thiều, âm thanh cực kì nhẹ nhàng dịu dàng: “Chờ năm hai khai giảng thầy sẽ đổi chỗ cho em, chiều cao của em cũng không thích hợp ngồi hàng cuối, lúc đó…”

Lão còn chưa nói xong, Kiều Thiều đã ngẩng phắt đầu lên nhìn lão.

Đường Dục bị nhìn đến sửng sốt.

Kiều Thiều nhận ra thần thái của mình không tốt, lại nhanh chóng cúi đầu.

Đường Dục nói: “Thầy nghĩ em không muốn ngồi cùng với Hạ Thâm.”

Kiều Thiều buồn bã: “Cậu ấy rất tốt.”

Đường Dục suy nghĩ: “Cũng không vội, chờ khai giảng rồi nói tiếp.”

Năm hai có khả năng sẽ chia lớp, lúc đó chưa chắc hai người ở cùng một lớp, cũng không cần đắn đo chuyện cùng bàn hay khác bàn.

Sau đó, lão Đường lại khuyên bảo Kiều Thiều nửa ngày, nào là tâm thái rất quan trọng, không cần lo lắng, phải tin tưởng mình…

Những lời này nói cũng đúng, Kiều Thiều hiểu, nhưng hiểu và làm được là rất khó.

Nếu một người hiểu được và làm được, thì cuộc đời này cũng chẳng nhiều đau khổ đến thế.

Kiều Thiều ra khỏi văn phòng, Đường Dục uống một ngụm trà.

Thầy Trương kế bên hỏi: “Đứa nhỏ đó sao thế?”

Đường Dục lắc đầu: “Chắc là vấn đề tâm lý.”

Thầy Trương: “Người nhà của nó không quan tâm sao?”

Đường Dục càng lo lắng hơn: “Nhà của nó, sợ là nguyên nhân của vấn đề a.”

Thầy Trương tò mò: “Thế nào?”

Đường Dục không muốn lắm mồm chuyện nhà người khác: “Tóm lại là không tốt lắm, nếu năm sau tôi còn đứng lớp, phải nghĩ cách đi thăm hỏi gia đình một chút.”

Mẹ qua đời, cha nát rượu….

Lần này thi thành như vậy, đến điện thoại của ba Kiều Thiều, Đường Dục cũng gọi không thông…

Mà tình hình gia đình cũng không tốt, chuyển trường lại đây cũng nhờ quyên trợ của nhà hảo tâm…

Vô số chuyện đặt nặng trên vai một đứa nhỏ, đúng là làm khó nó.

Kiều – tiểu đáng thương – Thiều trong lòng cực kì ấm áp.

Tuy chủ nhiệm lớp hoàn toàn hiểu sai, nhưng y vẫn cảm nhận được sự quan tâm chân thành của lão.

Theo lý thuyết, một người thi rớt đến mức kéo thấp điểm trung bình cả lớp như y, giáo viên nên tức điên lên, mắng đến cẩu huyết lâm đầu mới đúng, nào có hao tâm tổn trí nói lời nhỏ nhẹ an ủi như thế?

Hiện tại lự kính của Kiều thiếu gia với Đông Cao lại tăng thêm hai vạn, thầm nghĩ tốt nghiệp xong sẽ xây cho trường một khu dạy học, phòng thí nghiệm, sân thể dục, ký túc xá, quán cơm mới lại hết… À, còn phải xây thêm một cái sân bóng rổ, sân bóng chuyền, sân cầu lông, bóng bàn,…

Đúng rồi, trường này còn không có bể bơi, nên làm trong nhà một cái ngoài trời một cái nữa!

Mặc sức tưởng tượng một đường, khi Kiều Thiều trở lại phòng học, khóe miệng đã cong cong.

Tống Nhất Hủ liếc nhìn một cái, kinh hô: “Anh Thiều khí phách quá nha, không hổ là người đàn ông nổi tiếng cùng anh Thâm!”

Kiều Thiều: “Hửm?”

Tống Nhất Hủ thấy y không ỉu xìu vì điểm số, lại bay đến: “Anh Thâm đứng đầu toàn khối, anh Thiều đếm ngược toàn khối, lớp chúng ta có hắc bạch song sát…. Oáiiii!”

Còn chưa nói xong, một chai nước bay qua đập ngay mặt.

Trong tay Kiều Thiều không có thứ gì, người quăng là người khác.

Hạ Thâm mặt không đổi sắc: “Biết thì nói, không thì câm miệng.”

Tống Nhất Hủ thấy tâm tình hắn không tốt, bật chế độ thành thật, còn trả lại chai nước đập mình đến choáng váng.

Hạ Thâm nói: “Bỏ.”

Tống Nhất Hủ: “Hở?”

Hạ Thâm cười lạnh: “Đã ném vào thùng rác.”

Tống Husky mờ mịt: “Không phải, không phải chai nước này ném lên người em sao…”

Ngồi cùng bàn của hắn không hề khí khái, cười phụt một tiếng.

Bấy giờ Tống Nhất Hủ mới phản ứng: Thùng rác chính là hắn, emmm… Không thể trêu vào đánh không lại đắc tội không nổi…

Tống thùng rác cầm chai nước đi tìm Giải Khải hức hức hức.

Giải Khải đang đau đớn vì điểm số, dùng ánh mắt đuổi ruồi bọ đuổi hắn: “Đừng phiền bố, hôm nay nhất định phải đổi số 7 thành số 9!”

Thật ra Kiều Thiều không hề bị Tống Nhất Hủ đả kích, ngược lại còn còn thấy ấm áp vì được Hạ Thâm bảo vệ: “Tôi không sao, lại nói mấy lời của Tống Nhất Hủ cũng có đạo lý.”

Đầu tiên với đầu tiên, cũng hay.

Nhưng tiền đề là đừng đề cập số dương hay số âm.

Hạ Thâm nhìn xuống điện thoại của y: “Lúc cậu đi điện thoại cứ rung miết, tôi sợ có người tìm cậu có chuyện gấp, định nhận dùm.”

Trong lòng Kiều Thiều căng thẳng, nhưng sau đó lại nhẹ nhàng thở ra, chắc là không sao, danh bạ đều là ba ba ông nội ông ngoại, không có lưu tên…

Y vừa cầm điện thoại vừa hỏi: “Ai gọi thế?”

Hạ Thâm: “Không phải cuộc gọi, là tin nhắn….”

“Tin nhắn à…” Kiều Thiều càng thêm thả lỏng, sau đó y liền thấy được ba dòng tin nhắn bá khí trắc lậu giống hệt nhau.

Kiều Thiều: “!!!”

Nháy mắt ấy cứ như tàu cao tốc đang thong thả đi đến đoạn cao nhất thì thình lình lao xuống, tim nổ banh xác!

Xong xong, Hạ Thâm có đọc tin nhắn chưa?

Chẳng lẽ thân phận cứ thế bại lộ?

Y và hắn chỉ mới ở cùng bốn ngày đã phải vì chênh lệch gia đình mà bất hòa rồi chia tay nhau sao!

Y sẽ không bao giờ chê cười Triệu Phác Ngọc nữa, vì mình còn thảm hơn cả hắn a!

Kiều Thiều cứng ngắc ngẩng đầu lên, Hạ Thâm đang chống cằm nhìn qua.

Miệng Kiều Thiều giật giật.

Mắt Hạ Thâm cũng không chớp.

Im lặng một lúc lâu, Hạ Thâm nói trước: “Người nhà cậu cũng thú vị thật.”

Kiều Thiều không chịu nổi nữa, y muốn nói ra hết!

Ai ngờ Hạ Thâm lại xoa nhẹ tóc y, ôn thanh nói: “Đừng xấu hổ, như vậy rất tốt, ít nhất bọn họ rất yêu cậu.”

Kiều Thiều chớp mắt mấy cái, trong lòng đều là dấu chấm hỏi cực lớn.

Chuyện gì đang xảy ra?!

Hạ Thâm nói đến chính mình: “Từ khi tôi biết nói, ông nội tôi đã không xem tôi là con nít, lão chưa bao giờ nói đùa, mỗi lần thấy tôi đều là kiểm tra.”

Nói đùa?

Kiều Thiều hiểu được một tí, trái tim bé nhỏ đáng thương rốt cuộc cũng xuống khỏi tàu cao tốc!

Hạ Thâm nói tiếp: “Ông ngoại qua đời lúc tôi hai tuổi, bây giờ chỉ nhớ rất mơ hồ.”

Cũng nhờ trí nhờ siêu thần cỡ Hạ Thâm mới nhớ được tới đó, con nít bình thường nào mà nhớ được như thế.

Kiều Thiều vừa “tìm được đường sống trong chỗ chết” xong lại vội vàng đau lòng.

Hạ Thâm không muốn Kiều Thiều lo lắng vì mình: “Cậu xem người nhà cậu kìa, vì dỗ dành cậu mà nào xe thể thao nào du thuyền còn có mấy tỉ.”

“Cái này.” Kiều Thiều xấu hổ là thật, y thanh thanh giọng: “…Bọn họ chỉ thuận miệng nói thôi.”

Thật sự chỉ là thuận miệng nói thôi…

Dù sao thì xe thể thao du thuyền gì gì đó, cũng không phải chuyện gì to tát.

Về phần câu kia của ông ngoại, từ khi Kiều Thiều nhớ được đã không biết nghe đi nghe lại bao nhiêu lần.

A, cũng không giống, mười năm trước là mười mấy triệu, bây giờ là mấy tỉ.

Hạ Thâm cong môi: “Thế có phải tôi cũng nên bày tỏ một chút hay không?”

Kiều Thiều ngơ ngác: “Bày tỏ cái gì?”

Hạ Thâm lấy điện thoại ra, gõ chữ trong chốc lát…

Điện thoại Kiều Thiều rung lên.

Hạ Thâm thúc giục: “Xem đi.”

Kiều Thiều cúi đầu nhìn vào màn hình———

Hạ Thâm Thâm: “Thiều Thiều đừng buồn, thi rớt không sao, tất cả xe thể thao du thuyền và mấy trăm triệu ở nhà của chồng yêu đều là của em.”

Kiều Thiều: “……..”

Đúng là thuận miệng nói một chút!

Khoan đã!

Chồng yêu là cái quỷ gì!

Kiều Thiều đỏ mặt, không được tự nhiên

: “Cái gì mà lung ta lung tung

!”

Hạ Thâm rất đàng hoàng

: “Tôi không thuận miệng nói đùa đâu.”

Kiều Thiều ngẩng đầu trừng hắn

: “Thế xin hỏi Hạ tiên sinh, ngài có bao nhiêu chiếc xe thể thao và bao nhiêu chiếc du thuyền

? Mấy trăm triệu ở nhà đang nằm ở đâu

?”

Hạ Thâm nói đến có hình có dạng

: “Hiện tại chỉ có tám xe ba thuyền, mấy trăm triệu thì vẫn còn trong ngân hàng.”

Kiều Thiều cho hắn một cái xem thường

: “Tôi cũng không biết cái phòng trọ nhỏ thế mà chứa được như nhiều như vậy luôn đấy.”

Hạ Thâm cũng không giải thích nhiều hơn

: “Dù sao thì tôi cũng không lừa cậu.”

Kiều Thiều cười

: “Cũng đúng, đợi qua mấy chục năm nữa, không chừng cậu có mấy thứ này thật.”

Thiếu niên nào mà không khinh cuồng

?

Lấy năng lực của Hạ Thâm, sau này chắc chắn sẽ thành công.

Xe thể thao, du thuyền, mấy trăm triệu là cái thá gì chứ

?

Giờ phút này, Kiều Thiều hoàn toàn tin tưởng Hạ Thâm.

Tin tưởng hắn, toàn tâm toàn ý muốn dâng tất cả cho hắn.

Ngực Kiều Thiều nóng hôi hổi.

Lần đầu tiên y phát hiện, hóa ra vật chất có thể khiến người cảm thấy hạnh phúc.

Sau đó, Kiều Thiều xóa hết tin nhắn của ông nội ông ngoại ba ba, chỉ chừa lại mỗi tin nhắn của Hạ Thâm.

Lưu đến điện thoại không xài được nữa cũng muốn lưu lại.

Trải qua chuyện này, y cài mật khẩu điện thoại, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa

!

Kiều Thiều tỉnh táo lại, cũng biết chuyện này là hữu kinh vô hiểm.

Gần đây y đã nghèo đến xâm nhập nhân tâm, thứ hai là ba tin nhắn này đều rất khoa trương.

Cũng vì tình huống của y đặc biệt, nếu bình thường như Triệu Phác Ngọc, thì mọi người đã không sốt sắng như thế.

Vấn đề không phải có tiền hay không, mà là uy nghiêm của trưởng bối.

Nói cho cùng —— trong lòng Kiều Thiều một trận chua xót —— người nhà của y đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

Có kết quả, nghỉ hè cũng chính thức mở màn.

Kiều Thiều còn chưa về nhà đã bắt đầu sầu chuyện không thể gặp Hạ Thâm mỗi ngày.

Hạ Thâm cho rằng y không muốn về nhà

: “Đến chỗ tôi không

?”

Kiều Thiều lắc đầu

: “Vừa có kết quả đã không về nhà, chẳng phải xe thể thao của ba tôi sẽ ủy khuất sao.”

Thấy y còn có thể nói đùa, Hạ Thâm cười nói

: “Tối tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”

Kiều Thiều đáp

: “Ừm

!”

Hạ Thâm

: “Thế tôi về trước nhé.”

Kiều Thiều luyến tiếc

: “Được.”

Hạ Thâm liếc mắt một cái liền nhìn thấu, kéo người vào góc phòng.

Kiều Thiều trợn to mắt

: “Này, đang trong trường học đó.”

“Không có ai thấy đâu.” Nói xong Hạ Thâm liền nhanh chóng hôn lên giữa trán người nọ một cái.

Tim Kiều Thiều đập bình bịch, muốn đẩy ra lại không đủ lực.

Rốt cuộc Hạ Thâm cũng không nhịn được, lại cúi đầu khẽ chạm lên môi.

Cái hôn này khiến Kiều Thiều ngưng thở

!

“Đi thôi.” Hạ Thâm cầm tay y

: “Còn không đi nữa tôi sẽ không thả cậu về đâu.”

Kiều Thiều tránh khỏi tay hắn, nhỏ giọng quát khẽ

: “Không được làm bậy ở trường

!”

Hạ Thâm cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc

: “Sau này sẽ không.”

Kiều Thiều trừng hắn

: “Nếu bị người khác phát hiện thì phải làm sao

!”

Y thì không sao, dù sao cũng không ai dám làm gì, nhưng Hạ Thâm thì sao

!

Đồng tính luyến ái, vừa chụp lên đầu sẽ hủy cả cuộc đời một người.

Hạ Thâm cũng nghĩ hệt như Kiều Thiều.

Hắn cũng biết mình không sao, chỉ lo lắng cho Kiều Thiều.

Hắn không quan tâm ánh mắt của những người khác, nhưng Kiều Thiều thì không.

Cho nên hắn phải càng cẩn thận hơn mới được.

“Là tôi lỗ mãng.” Hạ Thâm nói xin lỗi.

Kiều Thiều lại sợ hắn khổ sở, nhỏ giọng dỗ dành

: “Chờ về nhà đóng cửa lại, cậu muốn thế nào thì như thế ấy.”

Tim Hạ Thâm nhảy lên cổ họng.

Nói xong Kiều Thiều mới nhận ra câu này rất có nghĩa khác, đỏ mặt giải thích

: “Cái đó, là tôi nói cậu về nhà rồi thì muốn hôn thế nào cũng được…”

Hình như lại càng sai

!

Hạ Thâm cười nhẹ một tiếng

: “Cậu còn câu dẫn tôi nữa, thì đừng trách tôi làm mấy chuyện xấu.”

Kiều Thiều

: Y không có, y thật sự không có

!

Nhưng mà hai câu vừa rồi, tiểu thiếu gia có nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch

!

Buổi tối, Kiều Thiều nhìn xe thể thao mới mua

: “Giấy chứng minh con còn chưa có, ba mua nhiều thế làm chi

?”

Kiều Tông Dân

: “Đều là bản giới hạn, mua trước để đó, đợi con lớn rồi thì thích chiếc nào đi chiếc đó.”

Kiều Thiều liếc mắt một cái liền nhìn thấu

: “Thôi, thế ngài lên làm vài vòng dùm con đi, xong rồi thì lấy đi làm luôn.”

Kiều Tông Dân đúng lý hợp tình

: “Ba mua cho con thật mà, tuổi này rồi sao ba còn chạy loại xe thế này nữa

?”

Kiều Thiều

: “Vâng vâng vâng, ngài không mua cho mình, là mua cho con.”

Kiều Tông Dân gắng gượng nói tiếp

: “Aizz, làm ba là như thế, dù sao cũng phải vất vả một chút.”

Kiều Thiều nghĩ thầm

: Khó trách Hạ Thâm nghĩ ngài diễn, hóa ra ngài chính là diễn từ trong xương

!

Bên này Kiều Thiều cực kì náo nhiệt, bên kia Hạ Thâm lại vắng vắng vẻ vẻ.

Nhưng hắn đã sớm quen rồi.

Hạ Thâm tựa vào sau ghế, mở máy tính ra.

Một tay đánh bàn phím, gõ ba chữ Kiều Tông Dân.

Một ít tin tức bị cố ý chèn ép ở phía sau đều bị Hạ Thâm moi ra.

Con trai độc nhất của Kiều Tông Dân —– Kiều Dật.

Hạ Thâm ấn vào hình chụp sáu năm trước.