Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 150: Khi Thất Thúc Yêu 2

Editor: Xám

Nàng còn nhớ, lần trước nàng thắng rất dễ dàng, lần này, e rằng không dễ thắng.

Sự thực chứng minh phán đoán của Tần Cửu là đúng, không phải không dễ

thắng Nhan Duật, mà là hoàn toàn không thắng nổi. Cũng không biết là

Nhan Duật may mắn, hay là vận may của nàng tệ, Nhan Duật không chỉ có

bài đẹp khác thường, mà kỹ năng đánh bài cũng cực cao.

Hai người

chơi liền ba ván. Ván thứ nhất, Tần Cửu không thắng. Ván thứ hai, Nhan

Duật không thua. Ván thứ ba, nàng nói hòa đi, Nhan Duật không chịu.

Thua liền ba ván.

Loại bài lá này, thỉnh thoảng nữ tử trong khuê các như các nàng cũng chơi

một chút, kỹ năng đánh bài của nàng vẫn luôn rất khá, lần này lại thua

triệt để như vậy. Nhưng trước đó đã nói ba ván thắng hai, nàng nén giận

ném bài lá lên mặt bàn (Thật ra, nàng rất muốn ném lên mặt Nhan Duật,

chơi bài lá nghiêm túc như thế làm gì?)

Nhan Duật thong thả ung dung trải bài trong tay lên mặt bàn, mỉm cười nói từng chữ từng hồi: “Cửu gia, ngươi thua rồi!”

“Ta biết!” Nàng không chỉ thua, còn thua rất thảm, có nhất thiết phải nhắc lại lần nữa không?

“Vậy thì, muốn cược phải chịu thua, có phải Cửu gia nên tuân thủ đặt cược

của ngươi không!” Nhan Duật từ từ nhả ra câu nói trong dự đoán này, bất

chợt, tận sâu trong đôi mắt hẹp dài như thấm đầy mực đặc có ánh lửa mơ

hồ lóe lên.

Trên mặt Tần Cửu vẫn cố ý duy trì ý cười bình thản

như nước, thản nhiên hỏi: “Lần trước, ta nhớ kỹ năng đánh bài của vương

gia không cao như thế này, không ngờ mới không bao lâu, kỹ năng đánh bài đã cao minh như thế, thật sự rất giỏi.”

Nhan Duật nói khoác mà không biết ngượng: “Tất nhiên, bản vương không chỉ có kỹ năng chơi bài tốt, bài cũng đẹp.”

“Vận may của vương gia thật là tốt.” Tần Cửu cười nhẹ nói.

Nhan Duật cười ung dung với Tần Cửu: “Đó là vì ta đã gian lận.”

Tần Cửu trừng to mắt.

Vừa rồi, nàng đã kinh ngạc trước vận may của Nhan Duật, hết lần này đến lần khác lấy được bài đẹp, có điều, nàng chưa từng nghĩ đến phương diện

gian lận này, vả lại nàng cho rằng, chơi bài lá với nàng, hẳn là Nhan

Duật sẽ không đến mức làm chuyện gian lận.

Ai ngờ, người ta lại làm. Hơn nữa, còn làm rất đúng lý hợp tình, thật đúng là vô liêm sỉ đến mức quang minh chính đại mà.

“Này, sao ngài có thể gian lận chứ, thắng như vậy, có phải nên không tính không.” Tần Cửu thản nhiên nói.

Nhan Duật đưa tay xoa cằm, cười đến mức hồn xiêu phách lạc: “Này, Cửu gia

ngươi cũng không nói không cho gian lận, lại không nói gian lận không

tính. Sao, Cửu gia đang muốn nuốt lời?”

Tần Cửu nhíu mày, được

rồi, quả thực nàng không hề nói như vậy. Chỉ là, này này, không phải

chơi bài đều không thể gian lận sao? Tại sao đến chỗ Nhan Duật, gian lận lại là bình thường, không gian lận lại là không bình thường vậy. Đây là đạo lý gì?

“Các ngươi ra ngoài cả đi, ta có chuyện muốn nói với Cửu gia.” Nhan Duật lười biếng nói.

Phán Hinh cười dịu dàng nói: “Đã như vậy, chúng ta ra ngoài hết đi. Lan Xá, đi thôi.”

Phán Hinh không quên gọi Lan Xá.

Lan Xá nhìn Tần Cửu một cái, không cam lòng nói: “Lâu lắm rồi không gặp Cửu gia, vốn là muốn đêm nay hầu hạ Cửu gia vui chơi thật chu đáo. Cửu gia

nói chuyện với vương gia xong, có thể đến chỗ Lan Xá không, ta mới học

múa, vẫn muốn nhảy cho Cửu gia xem đấy.”

“E rằng đêm nay Cửu gia không đến được rồi, Lan Xá ngươi cũng đừng đợi nữa.” Nhan Duật nói với giọng điệu chua lòm.

Phán Hinh chậm rãi bước tới, túm ống tay áo Lan Xá nói: “Lan Xá mới học múa

sao, vậy thì nhảy cho ta xem đi.” Vừa nói vừa kéo Lan Xá đi.

Rất nhanh người trong phòng đã lui đi sạch sẽ, chỉ có Tỳ Ba vẫn ôm kiếm đứng ở bên người Tần Cửu.

Nhan Duật cau mày nói: “Tỳ Ba, sao ngươi không đi, ta và Cửu gia muốn thân thiết, ngươi cũng muốn ở đây nhìn?”

Tỳ Ba lập tức xấu hổ đến mức không biết làm thế nào cho phải, Tỳ Ba cũng

không tính là ngốc, thật ra cũng đã sớm nhìn ra, giữa Nhan Duật và Tần

Cửu có chút mập mờ. Hắn liếc Tần Cửu một cái, thấy nàng gật gật đầu với

mình, bèn cúi đầu ôm kiếm đi ra ngoài.

Khi trong phòng chỉ còn

lại Nhan Duật và Tần Cửu, trong nháy mắt hình như cảm giác không được tự nhiên trong lòng Tần Cửu đã tăng mạnh.

Tuy Vô Ưu cư là thanh

lâu, nhưng căn phòng này lại được bài rí tao nhã mà không mất đi vẻ hoa

lệ. Ánh nến đỏ nóng cháy mãnh liệt, rèm châu thủy tinh theo gió đêm va

vào nhau phát ra tiếng vang đinh đang trong trẻo. Trên chiếc giường lớn ở bên cạnh, chải đệm chăn hoa lệ, hương thơm dìu dịu đốt trong lư hương

như có như không.

Vừa rồi, nàng vẫn chưa cảm thấy gì, bây giờ đột nhiên phát hiện, sao tất cả những thứ này lại khiến người ta mất tự

nhiên như vậy.

Trên chiếc bàn Tần Cửu và Nhan Duật chơi bài lá

đặt ly rượu, bên trong đựng rượu ngon với hương rượu sực nức. Nhan Duật

ngồi ở trên ghế, ánh nến đỏ tươi giống như ráng chiều trải ra, mạ cái

bóng nông nông sâu sâu lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Khóe môi hắn hiện

lên ý cười nhàn nhạt, ánh sáng trong mắt dập dờn, nhìn không ra đang suy tính những gì.

Tần Cửu cũng vậy, thần sắc trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần là bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã sớm trở nên cuộn trào.

Phạm vi của câu nói mặc ngươi sắp xếp thật sự rất rộng.

Giả sử, nếu như Nhan Duật yêu cầu gì đó quá đáng một chút, nàng nên làm thế nào? Thật ra gần như có thể khẳng định, hắn nhất định sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng, nếu như hắn không đưa, hắn sẽ không phải Nhan Duật rồi.

Lúc này, thật ra Tần Cửu rất hối hận vừa rồi trong lúc xúc động đã đánh cược với Nhan Duật.

Ánh mắt Nhan Duật lướt đi vài vòng trên khuôn mặt cười của Tần Cửu, mạch

nước ngầm trong hai mắt cuộn trào mãnh liệt, chỉ cảm thấy biểu cảm bình

tĩnh lúc này của nàng rất chướng mắt, chọc lòng hắn có chút khó chịu.

“Vương gia, có gì dặn dò, ngài cứ nói đi!” Tần Cửu cố ý kéo chậm tốc độ nói chuyện, thấp giọng hỏi.

Nhan Duật đưa ngón tay lật bài lá tản mát trên mặt bàn trước mặt, trong lòng đột nhiên có chút căng thẳng. Hắn bưng ly rượu lên, ngẩng đầu uống vài

ngụm rượu. Gò má tuấn mỹ mơ hồ nổi lên sắc máu, lại giống như thoa một

lớp phấn. Hắn đột nhiên vươn người đến trước mặt Tần Cửu, nhìn chằm chằm Tần Cửu không hề chớp mắt, lông mi của hắn rất dài, Tần Cửu cảm thấy,

gần như lông mi của hắn đã sắp quét lên hai má mình rồi.

“Lệ Châu Nhi, sao những vết đỏ này lại nổi trên mặt ngươi?” Hắn đột nhiên hỏi.

Kỳ thực, vết đỏ trên mặt Tần Cửu đã tan đi rất nhiều, không tính là quá dễ thấy nữa, nhưng nếu như nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn thấy dấu vết màu hồng

nhạt.

Tần Cửu cảm thấy trái tim vốn treo lên rất cao đã buông

lỏng xuống, nàng từ từ thở ra một hơi, xoa lên vết đỏ trên mặt, nói: “Ai biết được chứ, chẳng biết tại sao lại xuất hiện những vết đỏ này, có lẽ là muỗi đốt rồi.”

“À, vậy những con muỗi đó thật là lợi hại, đốt nhiều nốt như vậy, nhất định máu của Lệ Châu Nhi rất ngon.” Nhan Duật

cười tủm tỉm nói, rõ ràng là không tin lời Tần Cửu, nhưng hắn cũng không hỏi kỹ, mà làm dáng lười biếng lấy tay chống đầu, hai mắt nhìn chằm

chằm Tần Cửu không chớp lấy một cái, môi mỏng cong lên thành độ cong

hoàn mỹ.

Tần Cửu bị Nhan Duật nhìn đến mức cực kỳ mất tự nhiên,

mắt phượng híp lại, cười nhạt nói: “Nhan Ngọc Hoành, ngài thật là phong

lưu, nói xem, rốt cuộc ngài từng thích bao nhiêu nữ nhân rồi?”

Nhan Duật nghe thấy câu này của Tần Cửu hình như cực kỳ vui vẻ, khóe môi

cong lên, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười: “Sao ngươi biết ta từng thích rất nhiều nữ nhân? Hơn nữa, Lệ Châu Nhi, không phải câu này nên do nữ

nhân của ta nói sao?”

Tần Cửu sửng sốt.

Hiểu thật cẩn thận một chút, hình như câu này có chút không thích hợp, sao nàng lại hỏi?

Tần Cửu cảm thấy cách thích hợp nhất hiện giờ của mình chính là ngậm miệng, so độ vô liêm sỉ với Nhan Duật, khẳng định chắc chắn nàng thua.

“Lệ Châu Nhi, ngươi nói, mặc ta sắp xếp, đúng không?” Nhan Duật thấp giọng mềm mỏng nói.

Hắn đứng dậy, thong dong dập tắt ánh nến.

Trong nháy mắt căn phòng bị bóng tối bao phủ, ánh trăng sáng trong từ ngoài

cửa sổ mềm mại chảy vào, mỏng nhẹ như cánh bướm, hiện ra sự sâu tối lạnh lùng, chiếu sáng mặt đất trong phòng đến mức có thể nhìn thấy từng tấc

một.

Ý nghĩ trong đầu Tần Cửu đảo đi đảo lại, cân nhắc rốt cuộc

phải làm thế nào. Là nên quạt một chưởng lên mặt hắn, hay là đá một cước lên mệnh căn (dươиɠ ѵậŧ) của hắn.

Cũng chính vào lúc nàng đang cân nhắc vấn đề này, Nhan Duật đã đi đến bên cạnh nàng, đưa tay ôm lấy eo nàng.

Cuối cùng Tần Cửu đã nghĩ xong, quyết định cuối cùng vẫn hạ thủ trên mặt

trước. Lúc này, chợt nghe Nhan Duật thấp giọng nói bên tai nàng: “Lệ

Châu Nhi, ngươi đi theo ta.”

Bàn tay vốn đưa ra của Tần Cửu đã dừng lại, theo Nhan Duật nhảy ra ngoài từ khung cửa sổ, lên nóc nhà.

Bóng đêm càng thẫm.

Giữa bầu trời đen như mực, ánh trăng giống như lông mi cong vυ't của nữ tử,

tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhàn nhạt. Ngôi sao khắp bầu trời lấp lánh

giữa không trung, sáng trong như thế, lóng lánh như thế.

Nhan

Duật kéo Tần Cửu ôm gối ngồi ở trên nóc nhà, hai người ngẩng mặt ngắm

trời sao, cảm thấy cả người giống như được trời sao ôm lấy.

Nhan

Duật chỉ vào ngôi sao sáng nhất trong Bắc Đẩu thất tinh giữa trời phương bắc nói: “Lệ Châu Nhi, ngươi có biết tên gọi của ngôi sao này là gì

không?”

“Gọi là Ngọc Hoành phải không!” Tần Cửu đã nghe nói, đó là nguồn gốc của từ “Ngọc Hoành”.

“Phải, tên phụ hoàng đặt cho ta chính là liên quan đến ngôi sao này. Nghe nói

đó là ngôi sao nhỏ nhất trong bảy ngôi sao, nhưng cũng là ngôi sao sáng

nhất.”

“Có thể thấy, tiên hoàng vẫn kỳ vọng rất cao ở ngài.” Tần Cửu chậm rãi nói.

Nhan Duật không nói gì.

Cách đó không xa, tiếng đàn du dương từ sảnh trước của Vô Ưu cư truyền đến,

vừa ca vừa khóc, yếu ớt nghẹn ngào, xuyên qua hành lang uốn khúc rất

dài, bay vào hậu viện vắng lặng, vòng đến xung quanh hai người.Thỉnh

thoảng vài tiếng côn trùng điểm xuyết vào đêm tàn canh thâm đường dài

này.

Trong bóng tối, bóng lưng của Nhan Duật giống như một nét vẽ vẩy mực rất nhạt.

“Lệ Châu Nhi, ngươi có thể gọi ta là Ngọc Hoành không?” Nhan Duật đột nhiên chậm rãi nói.

Tần Cửu ngẩng đầu ngắm sao khắp trời, nghe thấy câu này, nhẹ nhàng gật đầu

nói: “Được, Ngọc Hoành.” Có lẽ là bóng đêm quá đẹp, hoặc là bóng lưng

của hắn quá bi thương, đã làm nội tâm nàng xúc động, cái tên đó gọi ra

khỏi miệng Tần Cửu vô cùng tự nhiên.

“Lệ Châu Nhi, ngươi cảm thấy, ta là người như thế nào?” Nhan Duật đột nhiên trịnh trọng hỏi một chuyện lạ.

Tần Cửu đã quen với tính cà lơ phất phơ của hắn, quen với vẻ lười biếng tà

mị của hắn, đối với Nhan Ngọc Hoành nghiêm chỉnh hỏi ra câu đứng đắn

nghiêm túc như thế, đột nhiên có cảm giác không thích ứng được. Nàng híp mắt, rất nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Nhan Duật, chậm rãi nói: “Phức tạp!”

Thật ra Tần Cửu luôn cảm thấy từ thích hợp với Nhan Duật

nhất phải là phóng đãng, vô sỉ, nhưng không biết vì sao, từ nàng nghĩ ra trong đầu lúc này lại là “phức tạp”.

Quả thực là vậy, nàng có thể nhìn thấu rất nhiều người, chỉ duy nhất không nhìn thấu tâm tư của hắn.

“Phức tạp à!” Nhan Duật lười biếng cười, dường như không hài lòng lắm với từ này, nhưng cũng không đặc biệt bất mãn.

“Vậy nàng nguyện ý ở bên cạnh một người phức tạp không?” Nhan Duật lười biếng hỏi.