Editor: Xám
Tố Huyên nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan
Duật, chỉ thấy tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, hận không thể xông
đến tát mấy tát, rồi cào hai phát lên khuôn mặt hắn. Nhưng nghĩ đến trên người mình chỉ mặc một chiếc áo ngoài, tạm thời đành phải xua tan ý
nghĩ đó.
Nàng chưa bao giờ từng nghĩ đến, lần thứ ba nàng và hắn
gặp nhau, lại là tình huống này. Nàng vốn cho rằng hắn là một người
không tệ, khoảnh khắc này, lại đánh đổ hoàn toàn ấn tượng tốt trước đây. Một tiểu thư khuê các như nàng chưa từng chịu phải sỉ nhục thế này,
mạnh mẽ đè nén phẫn nộ trong lòng, đưa tay túm chặt y phục trên người,
ánh mắt lạnh lùng lướt qua Nhan Duật, cười lạnh nói: “Nếu như ta đoán
không lầm, ngài chính là Nhan Ngọc Hoành phải không?”
Nhan Duật
cười ha ha, cúi người ở bên hồ, ánh mắt sáng quắc, dừng ở trên người Tố
Huyên như bàn ủi, ánh mắt đó dường như có thể đốt cháy y phục trên người Tố Huyên, nhìn thấy chỗ sâu trong lòng nàng.
Tố Huyên bị hắn
nhìn đến mức lòng càng nổi lửa, lúc này, trong nháy mắt nàng đã hiểu
được Chiêu Bình, nàng ấy nói ấy nhìn thấy Nhan Duật không biết nên nói
gì. Nàng cảm thấy đúng, đối với người cà lơ phất phơ vô lại đến tột cùng như thế này, còn dùng lời nói sao, dùng nắm đấm để giải quyết là được
rồi.
“Đây là biệt viện của Chiêu Bình công chúa, các người đến
đây, đã có được sự cho phép của nàng ấy chưa?” Nàng ngẩng đầu, nhíu mày
lạnh lùng nhìn hắn: “Mặc dù ngài là hoàng thúc của Chiêu Bình công chúa, nhưng cũng không thể làm loạn ở đây, mời nhanh chóng rời đi cho.”
Nhan Duật không để tâm nhướng mày, hai tròng mắt lẫm liệt như lửa nhìn kỹ
nàng: “Cô nương, thủ khúc nàng hát rất dễ nghe, tấu đàn khúc Ngọc Lâu
Xuân đó cũng không tệ, lúc nào cho bản vương nghe lại một chút được
không?”
Tố Huyên cười lạnh nói: “Ngài thật sự muốn nghe lại?”
Nhan Duật gật đầu.
“Cũng được, vậy ngài qua đây.” Tố Huyên đột nhiên cười nói.
Nhan Duật mỉm cười vươn tay ra, muốn kéo nàng lên bờ, dáng vẻ hắn tao nhã,
môi mỏng mỉm cười, lúc cúi người, ống tay áo rộng kéo xuống đất, hương
thơm thoang thoảng xông vào mũi.
Rõ ràng hương thơm này là mùi son phấn của nữ tử.
Trong lòng Tố Huyên cười lạnh lùng, đưa tay về phía hắn. Nàng vốn là muốn lợi dụng khi hắn không đề phòng, kéo hắn vào trong hồ, rồi mượn cơ hội rời
đi. Thế nhưng, tay nàng vừa chạm vào tay hắn, đã bị hắn nắm chặt. Nàng
hoàn toàn không thể kéo hắn di chuyển, mà lúc này, nàng muốn thoát ra
khỏi bàn tay hắn nhưng cũng không thể nữa. Hắn nắm tay nàng, nắm chặt
thêm từng chút một, nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Nhan Duật,
chỉ thấy con ngươi hắn nhìn chằm chằm nàng đen như điểm sơn, có lửa đang cháy.
Vừa rồi khi Nhan Duật tiến vào, Tố Huyên đã lấy y phục
khoác lên người trong hoảng loạn, nhưng thật ra bên trong áo ngoài, lại
không mặc gì hết. Nếu như bị hắn kéo ra khỏi mặt nước, chẳng phải là bị
hắn nhìn hết sạch rồi sao? Lúc này có chút hối hận mình đã quá lỗ mãng,
nàng nên tránh ra xa xa, không nên chọc hắn.
“Các nàng đi ra ngoài trước đi!” Nhan Duật thản nhiên nói với mấy nữ tử kia.
“Chao ôi, vương gia thấy người mới đã quên ngay mấy người cũ chúng ta rồi.”
Mấy nữ tử cười đùa trêu ghẹo, nhưng chân không hề ngừng, rất nhanh đã
lui ra ngoài.
Mấy nữ tử kia rời khỏi phòng trúc, chỉ còn lại hai người là nàng và Nhan Duật.
Rất yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nước suối ùng ục ùng ục bắn ra.
Tố Huyên đột nhiên có một dự cảm không lành, lời vừa rồi của người này, rõ ràng đã xem nàng là nữ tử thanh lâu, lúc này lại đuổi người khác ra
ngoài, chẳng lẽ là muốn… với nàng. Trong lòng nàng giận dữ vô cùng,
nhưng lúc này lại không có kế sách. Trước mắt bị hắn túm chặt tay thế
này, nửa thân trên nổi ở mặt nước, nửa thân dưới ở đáy nước, hoàn toàn
không thể động đậy, chỉ sợ để lộ cảnh xuân, mà hắn lại y phục chỉnh tề,
rõ ràng mình đang ở thế yếu.
Nàng đành phải nhẹ giọng nói: “Nghiêm Vương, xin ngài buông tay ta ra, ta không phải loại người ngài tưởng tượng.”
“Không phải loại người đó, vậy nàng là loại người nào? Nói cho ta biết, nàng
là ai?” Một tay Nhan Duật kéo nàng, một tay chống vào bờ hồ điêu khắc
bằng cẩm thạch, môi mỏng nhếch lên, ý cười giống như xuân ấm băng tan,
lộ ra sự dịu dàng như nước chảy.
Tố Huyên cảm thấy mình đã bị trêu đùa.
Nàng ở Lệ Kinh, vẫn chưa từng bị người ta trêu đùa như vậy, gò má đỏ lên,
sắc đỏ đó lan thẳng đến cổ, chọc cho Nhan Duật cười thấp liên tục. Cuối
cùng nàng không thể nhịn được nữa, bàn tay trắng nõn không bị Nhan Duật
nắm khẽ giơ lên, rút một cây trâm bạch ngọc từ trên búi tóc xuống, đâm
tới bàn tay giữ chặt nàng của hắn.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ vì vậy
sẽ buông tay nàng ra, nhưng hắn lại không tránh, mặc cho trâm bạch ngọc
của mình đâm trúng cổ tay hắn. Nàng cực kỳ tức giận, dùng sức cực lớn,
trâm bạch ngọc đã đâm rách cổ tay hắn, giọt máu tươi rơi lên đá bạch
ngọc của bờ hồ.
Tố Huyên kinh ngạc sững sờ mà ngẩng đầu, nhìn
thấy ánh mắt không kiêng nể gì của hắn, gương mặt tà mị tuấn mỹ, ý cười
liều lĩnh ái muội.
Nàng hết cách rồi!
Lúc đó, Tố Huyên không biết, muốn đối phó với một người vô liêm sỉ, cách duy nhất chính là vô liêm sỉ hơn hắn.
“Ngươi buông ta ra!” Tố Huyên ngẩng đầu, ánh mắt rõ ràng như nước đã ngưng kết thành hơi nước, nhưng vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu, ưỡn thẳng lưng.
Nhan Duật cười, dường như rất hài lòng nàng như thế này, hắn lật tay cầm lấy trâm bạch ngọc trong tay nàng, cất vào trong lòng mình: “Ta nhận tín
vật hẹn thề của nàng!”
Tố Huyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, tín vật hẹn thề cái gì, thật là vô liêm sỉ!
Nhưng Nhan Duật vẫn chưa buông tha nàng, ánh mắt đảo đi, dừng ở trước ngực
nàng, nụ cười bên khóe môi mờ ám mà bỡn cợt, mang theo yêu khí quỷ dị,
khiến trong lòng Tố Huyên cả kinh: “Cánh hoa đỏ son này rất đẹp mắt.”
Nhan Duật nói xong thì buông tay nàng ra.
Trong đầu Tố Huyên ầm một tiếng, lúc này mới giật mình, vừa rồi giằng co một
phen, y phục trước ngực kéo ra, đã để lộ vết bớt hình cánh hoa màu đỏ
son.
Tố Huyên nghĩ thầm: Để ta chết đuối đi!
Nàng đỏ mặt chui vào trong ao.
Khoảnh khắc đó, Tố Huyên đã hạ quyết tâm.
Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt!
…
Trong hôn mê, Tần Cửu đã dựa vào một vòng ôm ấm áp. Nàng không hề biết, vòng ôm đó chính là vòng ôm của yêu nghiệt.
Thật ra Nhan Duật biết Tần Cửu bị nội thương, bằng không nàng cũng sẽ không
thổ huyết, nhưng hắn cho rằng, với võ công của Tần Cửu, hẳn là nội
thương đó là một bữa ăn sáng*, sẽ không có chuyện lớn gì, cho nên khi
Tần Cửu rời đi, hắn không hề đi cùng nàng. Hơn nữa huống chi, lúc đó,
hắn đang tức giận.
*bữa ăn sáng: việc cỏn con.
Mặc dù hắn đang nói cười như gió với người khác, nhưng trong lòng thật sự tức giận không nhẹ.
Có phải nữ tử này điên rồi không, lại nhảy từ trên tháp trúc xuống? Mặc dù nói khinh công của nàng không tệ, nhưng cách làm này vẫn rất mạo hiểm.
Hắn cảm thấy, với tư cách là người hợp tác với nàng, hắn có quyền tức giận, cũng cần phải tức giận. Dẫu sao, hiện giờ hắn đã thật sự coi nàng là
huynh đệ của mình. Tuy rằng, trong lòng hắn cũng biết, mục đích nữ nhân
này ủng hộ hắn không hề đơn thuần, tất cả mọi việc nàng làm cũng không
phải hoàn toàn là vì hắn, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn nàng chết ở
trước mặt mình.
Bởi vì, dù sao, lần này nàng giành tú cầu cũng là vì hắn.
Đến sau khi nàng rời đi, hắn bắt đầu cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Người ta thật sự bị thương vì hắn đấy, hắn nên quan tâm một chút chứ
nhỉ.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn khó chịu như bị mèo cào, không
nhìn nàng một cái, lập tức cảm thấy cực kỳ lo lắng. Vì vậy chào hỏi
người khác, lập tức đuổi theo.
Ngô Câu và Chu Thắng đang đứng ở bên ngoài xe ngựa, Tần Cửu và Tỳ Ba không ở đó, đang ở trong xe ngựa.
Nhan Duật ba chân bốn cẳng chạy đi, thoáng chốc đã đến trước xe ngựa. Chu
Thắng vừa nhìn thấy hắn đến, vội nói: “Vương gia, Tần cô nương hôn mê
rồi!”
Nhan Duật cả kinh, lập tức khom lưng chui vào trong xe ngựa.
Tỳ Ba đã đặt Tần Cửu vào trong xe ngựa, khoang xe rất lớn, đầu Tần Cửu gối lên gối gấm, cuộn người trong khoang xe nhắm mắt lại.
Dáng vẻ của nàng lúc này thật sự nhếch nhác, bộ váy trên tháp trúc từng làm ô đỏ đỡ nàng nhảy xuống, lúc này đã có chút rách nát. Trước ngực nàng
cũng có máu, rõ ràng do nàng nôn. Mái tóc đen như mực hỗn độn tản mát ở
sau ót, đen láy giống như tâm trạng của hắn lúc này.
Tỳ Ba nhìn thấy Nhan Duật đi vào, sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ là thần sắc trong mắt trong trẻo lạnh lùng.
“Ta tới chăm sóc nàng ấy!” Nhan Duật nói.
Tỳ Ba do dự một lát, thật ra, lúc này, hắn không muốn để Nhan Duật chăm
sóc Tần Cửu lắm. Hắn nhìn lướt qua Nhan Duật một cái, thản nhiên nói:
“Vương gia yên tâm, chủ tử nhà ta mạng tốt, không chết được, không làm
phiền vương gia!”
Nhan Duật híp mắt cười nói: “Tỳ Ba, chủ tử nhà
ngươi bị nội thương, không chịu nổi xóc nảy, người khác điều khiển xe
ngựa ngươi yên tâm sao?”
Lòng Tỳ Ba trầm xuống, đương nhiên hắn
biết Tần Cửu đã bị nội thương, quả thực không thể chịu nổi xóc nảy. Lúc
này mới chui ra khỏi xe ngựa, tự mình đánh xe ngựa.
Sắc trời dần nặng nề, ánh sáng trong xe ảm đạm.
Nhan Duật thắp sáng đèn l*иg treo ở góc khoang xe, dưới ánh đèn lờ mờ, hắn
chú ý đến sắc mặt Tần Cửu vẫn ửng đỏ một mảng, theo lý mà nói, nàng đã
bị nội thương, lại nôn ra máu, lúc này sắc mặt phải tái nhợt mới đúng.
Hắn nhíu mày, đưa ngón tay chạm lên mặt nàng.
Da thịt trắng mịn
như tơ, cảm xúc rất tuyệt. Theo ma sát của hắn, lại hiện ra một lớp
trắng. Trong mắt hắn hiện lên một chút u ám, thì ra trên mặt nàng đã bôi một lớp phấn, lau đi lớp phấn này, da thịt bên trong trắng bệch như
giấy.
Hô hấp của Nhan Duật ngừng lại, hắn nhíu mày, rốt cuộc nữ nhân này thích chưng diện đến mức nào đây!
Tỳ Ba đánh xe, vừa nhanh vừa vững vàng, nhưng khó tránh vẫn có chút xóc nảy.
Tần Cửu khẽ rên một tiếng, dựa sát đến bên hắn.
Nhan Duật chần chừ một lát, bèn vươn cánh tay ôm nàng vào trong lòng. Nàng
thật sự quá bẩn, không chỉ y phục rách nát, vừa rồi khi ngã dưới đất,
cũng đã dính đất đầy người. Có điều, rất kỳ lạ, hắn không cảm thấy ghét
bỏ chút nào.
Hắn nâng nàng lên cao, thi triển nội lực ổn định mình, cho dù xe ngựa có tiếp tục xóc nảy, cũng không xóc nảy đến nàng chút nào.
Hắn lúc này, đối mặt với nàng đang hôn mê, hắn có chút hối hận, hắn không nên để nàng tỷ võ với Nhan Túc.
Nếu như nàng thật sự xảy ra chuyện gì, vừa nghĩ như vậy, trong đầu hắn có
chút nghĩ lại mà sợ. Hắn nghĩ, hắn đã thật sự coi nàng là người một nhà
rồi, cho nên mới lo lắng nàng xảy ra chuyện như thế.
Xe ngựa về đến Tần phủ khi hoàng hôn phủ xuống.
Nhan Duật ôm Tần Cửu xuống xe ngựa, đi về phía khuê phòng của nàng.
Tần Cửu đã hôn mê trên đường lại tỉnh lại vào lúc này, nàng mở to mắt, nhìn Nhan Duật đang ôm nàng một cái, khóe môi đột nhiên hiện ra một nét cười khổ, giống như hoa đồ mi nở, mà phần đau khổ trong mắt nàng vẫn chưa
kịp che giấu hết, đã rơi hết vào mắt Nhan Duật.
Khoảnh khắc đó, chút thống khổ kia đã đâm tim hắn đau nhói.