Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 132: Gặp Lại Ở Ôn Tuyền Là Một Cơn Tai Họa

Khi đó, nàng không hề biết người này chính là Nhan Duật Nhan Ngọc Hoành từ Lân Châu vào kinh.

Thậm chí nàng hoàn toàn không đặt người này ở trong lòng, vốn dĩ cho rằng

hắn chỉ là một người qua đường bé nhỏ không đáng kể trong cuộc đời nàng, bèo nước gặp nhau mà thôi.

Khi đó, Khánh Đế đã bị bệnh một thời gian, ngay cả thất hoàng thúc Nhan Duật ở Lân Châu xa xôi cũng về kinh thăm Khánh Đế.

Về chuyện của thất hoàng thúc này, cả kinh thành không ai không biết. Mỗi

lần Bạch Tố Huyên nghe thấy người khác bàn luận chuyện của Nhan Duật,

đều xem như đang nghe chuyện xưa. Nàng không hề tin, một đứa bé tám tuổi lại đi hạ độc phụ hoàng của mình. Đối với Nhan Duật Nhan Ngọc Hoành,

nàng chỉ có thông cảm.

Nhan Duật hồi kinh, Khánh Đế tỏ rõ tình

cảm rất sâu nặng với vị thất hoàng đệ này của mình, ngài đã ban một toà

phủ đệ bên ngoài cung cho hắn, hơn nữa còn gia phong hắn làm Nghiêm

Vương. Nhưng rất nhanh biểu hiện của Nhan Duật đã khiến Khánh Đế thất

vọng, có lẽ nguyên do là từ nhỏ đã thiếu thốn cất nhắc của trưởng bối,

cũng có thể là bị sự phồn hoa của kinh thành làm mờ mắt, rất nhanh hắn

đã đánh bạn với một vài công tử ăn chơi trác táng của Lệ Kinh mà bắt đầu chơi bời ồn ã. Ra vào chốn câu lan, vào phường đánh bạc, nuôi chó dưỡng ưng thậm chí ham mê hát kịch. Nghe nói, hắn đã bắt đầu học hát kịch ở

Lân Châu, cho nên ở Lệ Kinh không bao lâu, đã bắt đầu lên biểu diễn ở

Phượng Minh các. Vì chuyện này, Khánh Đế tức giận không nhẹ, thiếu chút

nữa tước đi danh hiệu Nghiêm Vương của Nhan Duật.

Bạch Tố Huyên

và Chiêu Bình công chúa lại không hề cảm thấy hát kịch thấp hèn bao

nhiêu, chỉ cảm thấy hiếu kỳ. Hai người đã hẹn, cùng đến Phượng Minh các

xem Nhan Duật hát kịch. Chiêu Bình công chúa đã bao gian phòng ở lầu hai đối diện với đài diễn, hai người đi liên tục mấy buổi tối, cũng không

nhìn thấy Nhan Duật lên đài.

Lần cuối cùng, vở kịch hai người đi xem là 《 Chạy trốn trong đêm 》.

Trên đài diễn kịch, hoa đán nhẹ giọng ca hát, dưới đài diễn kịch, Chiêu Bình công chúa lải nhải lảm nhảm, thật ra nàng hoàn toàn không muốn xem

kịch, chỉ muốn nhìn Nhan Duật hát kịch mà thôi.

“Tố Tố, ngươi nói xem, tại sao thất hoàng thúc của ta lại biến thành thế này? Ta vẫn nhớ

năm đó, thúc ấy là một đứa trẻ rất ngoan. Lúc nào thúc ấy nhìn thấy ta

cũng chơi đùa với ta, rất yêu thương ta. Có được đồ tốt gì từ chỗ hoàng

gia gia cũng đều sẽ đưa cho ta. Tuổi còn nhỏ, đã biết làm thơ cưỡi ngựa

đi săn, mọi thứ đều giỏi, tại sao lại biến thành bộ dạng như ngày hôm

nay, ta thật sự không dám tin. Tố Tố, ngươi nói xem, tại sao một người

có thể thay đổi nhiều như vậy chứ?”

Tố Huyên im lặng nghe Chiêu

Bình lảm nhảm. Hiếm khi thấy Chiêu Bình nhớ rõ, lúc đó nàng ấy cũng mới

chỉ năm sáu tuổi, nhưng vẫn nhớ được điểm tốt của Nhan Duật. Khi ấy Tố

Huyên vẫn chưa vào cung, chưa từng gặp Nhan Duật, cũng không biết hắn.

“Tố Tố, ngươi nói xem, tại sao thất hoàng thúc của ta lại biến thành như

vậy rồi?…” Chiêu Bình thấy Tố Huyên im lặng không nói gì, hỏi lần thứ

năm.

Cuối cùng Tố Huyên đã quay đầu lại, nhìn Chiêu Bình, nói với giọng trong trẻo: “Thủy Tuyền, nếu như không xảy ra chuyện năm đó, có

lẽ Nghiêm Vương của ngày hôm nay sẽ là người trong tưởng tượng của

người. Giống như Liên Thành vậy, nhưng mà, có một số chuyện đã xảy ra,

ngài ấy đã thay đổi, điều này không hề kỳ lạ.”

“Nhưng những chuyện đó đều đã trôi qua nhiều năm như vậy, ta gần như đã quên mất rồi!” Chiêu Bình công chúa nhíu mày nói.

“Có một số chuyện tổn thương một người cả đời.” Tố Huyên thản nhiên nói.

Tội danh gϊếŧ cha hành thích vua, có mấy người có thể chịu đựng được, huống chi, Nhan Duật năm đó chỉ là một đứa bé. Nếu như đổi thành nàng, có lẽ

nói không chừng đã sớm phát điên rồi.

“Tố Tố, ngươi nói xem, người hại chết hoàng gia gia của ta, lại là hoàng thúc của ta sao?” Chiêu Bình hỏi.

Tố Huyên cười khe khẽ: “Sẽ không phải ngài ấy!” Một đứa trẻ tám tuổi, sao làm ra được chuyện gϊếŧ cha.

Chiêu Bình vui vẻ nói: “Tố Tố, thật ra ta cũng nghĩ như vậy.” Ngay sau đó lại rầu rĩ nói: “Nhưng thất thúc biến thành bộ dạng đó, làm thế nào bây

giờ? Ta cũng không dám nhìn thúc ấy cười, bao giờ thúc ấy nói chuyện

cũng là như vậy, đều không biết câu nào là nói thật, câu nào là nói

đùa.”

Tố Huyên cười xinh đẹp nói: “Thủy Tuyền, người sợ gì chứ?

Mặc dù nhìn Nghiêm Vương giống như ăn chơi trác táng, nhưng nói không

chừng trong lòng ngài ấy cũng rất khổ sở.”

Hôm đó chưa xem kịch xong, hai người đã rời đi.

Khi Tố Huyên đi qua hành lang, phát hiện cửa căn phòng sát vách mở ra, nàng nhanh mắt nhìn thấy người ngồi ở bên trong, chính là nam nhân áo đen

cùng bị bắt đến hang ổ sơn tặc với nàng hôm đó.

Hắn ngồi ở trong phòng, vốn là quay về phía đài diễn kịch, nhưng lúc này lại quay đầu nhìn sang chỗ nàng.

Dưới ánh đèn mờ mờ, dung nhan của hắn giống như thoa một lớp ánh sáng, hiện

ra ánh sáng màu mật ong. Khuôn mặt điêu khắc hoàn mỹ, có mị hoặc của tu

la, yêu dị của bóng đêm, kiêu ngạo của trời xanh, trong trẻo của ánh

trăng. Một đôi tròng mắt sâu thẳm tuyệt sắc, dường như có thể xuyên thấu tâm hồn người, nhìn nàng chăm chú, nở một nụ cười khuynh thành với

nàng.

Tố Huyên không nhịn được mà sửng sốt.

Đối với việc

gặp lại người đó ở đây, nàng có chút kinh ngạc. Bây giờ nàng đang mặc

trang phục nữ nhân, nàng cảm thấy có lẽ hắn đã nhận ra nàng, cho nên mới cười như vậy với nàng.

Nàng không hề qua đó chào hỏi hắn, lúc

đó, nàng cảm thấy, cho dù là gặp lại hắn thêm vài lần, cũng vẫn là bèo

nước gặp nhau mà thôi.

Thời gian trôi đi như nước chảy, vốn dĩ

ngự y đều cho rằng bệnh tình của Khánh Đế không thể xoay chuyển, không

ngờ lại dần dần chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa có thể lên triều. Cuối cùng Nhan Túc vốn luôn ở trong cung chăm sóc Khánh Đế đã có thời gian rảnh.

Hôm đó, Nhan Túc cưới Dạ Chiếu Sư Tử Bạch của hắn, Tố Huyên cưỡi ngựa Tuyết Hoa, hai người cùng cưỡi ngựa đến Kính Hoa Thủy Vực ở núi Cửu Mạn, Hổ

Trảo đi theo bên cạnh bọn họ, lúc thì lẻn lên phía trước đuổi bắt

thỏ, lúc thì rơi lại phía sau tấn công chim nhỏ.

Buổi chiều cuối thu, ánh sáng trên trời tươi đẹp, chiếu sáng cỏ cây khắp núi. Một cây

lá đỏ đứng lẫn trong sắc xanh biếc của vô vàn dãy núi, đỏ đến mức diễm

lệ.

Bạch Tố Huyên hân hoan vung roi, bỏ rơi Nhan Túc ở phía sau.

Trên đường núi yên tĩnh, tiếng vó ngựa làm kinh động một đôi chim vang

anh đậu ở trên cành xanh bên đường phải bay lên.

Gió thổi tới,

đưa đến hương thơm thoang thoảng của cỏ cây, tựa như đi vào mộng cảnh

sâu thẳm. Hai người dạo chơi ở trong núi, gốc cây lá đỏ, hương hoa say

người, mây trắng bồng bềnh trên trời xanh, hoa đỏ lay động trên núi

xanh, tất cả tươi đẹp đến mức khiến người ta không phân biệt rõ trên

trời với nhân gian.

Tố Huyên cưỡi ngựa ra mồ hôi khắp người, làm

ướt toàn bộ y phục trên người. Gió núi thổi qua, trên lưng vừa dính vừa

lạnh. Nhan Túc sợ nàng vì vậy mà bị lạnh, lại nhiễm phong hàn, vì vậy đề nghị muốn đưa nàng đến ôn tuyền trong biệt viện của hắn để tắm gội. Tố

Huyên nghe vậy, vầng hồng trên mặt thoáng chốc đã lan ra, cả người kiều

diễm như hoa. Vốn dĩ, nàng lén theo hắn ra ngoài đi đạp thanh, cũng đã

tính là chuyện trái với lệ thường rồi. Đâu chịu đến biệt viện của hắn để tắm gội nữa, nàng trừng mắt nhìn Nhan Túc một cái: “Ai muốn đến biệt

viện của chàng, nơi đây gần biệt viện của tam công chúa, thϊếp đến đó.”

Nhan Túc cúi đầu cười, giữa khuôn mặt tuấn lãng, sáng rực tình ý triền miên, hắn đưa ngón tay nhéo khuôn mặt đỏ bừng của nàng, mỉm cười nói: “Sao

mặt Tố Tố lại đỏ?”

Mặt Tố Huyên càng đỏ hơn, phồng má cất bước đi về phía biệt viện của Chiêu Bình.

Hôm đó Chiêu Bình công chúa không có ở biệt viện, thị vệ giữ cửa nhìn thấy

là hai người bọn họ, vội vàng dẫn bọn họ đi vào. Tố Huyên vào trong

phòng của Chiêu Bình tìm một bộ y phục sạch sẽ, ôm đến ôn tuyền ở hậu

viện để tắm gội.

Tố Huyên gột sạch mệt mỏi khắp người, nghĩ tới

vừa rồi Nhan Túc nói đợi lát nữa săn vài con gà rừng làm bữa tối. Nàng

vẫn chưa từng ăn món ăn thôn dã như thế này ở bên ngoài, trong lòng vui

vẻ.

Ngoài cửa trúc đột nhiên truyền đến một tràng tiếng cười, hi hi ha ha, vô duyên vô cớ bên ngoài đã trở nên náo nhiệt.

Trong lòng Tố Huyên kinh ngạc nghi ngờ, vội vươn tay ra lấy y phục trên ghế trúc.

Chính vào lúc này, cửa trúc đột nhiên bị mở ra, một bóng người đi đến.

Sắc trời đã muộn, mặt trời nghiêng về phía tây phát ra tia sáng chói lọi

cuối cùng. Ánh sáng đó rơi ở trên người nàng, dường như tất cả màu sắc

đều hiện ra. Màu đen, là mái tóc nhỏ nước của nàng, đen như vẩy mực; màu trắng, là da thịt màu ngọc của nàng, trắng trong suốt; màu đỏ, là bờ

môi kiều diễm của nàng, đỏ đến ghẹo người; bảy sắc màu, là đôi mắt của

nàng, tỏa ra một loại hào quang không thể nói rõ bằng lời.

Người

vừa đến đứng khuất bóng, vừa vặn khuôn mặt ở trong bóng râm, nhìn không

rõ ràng lắm. Nhưng Tố Huyên lại biết hắn không phải Nhan Túc, nàng kiềm

chế tiếng thét chói tai sắp ra khỏi miệng, vội vàng khoác y phục trong

tay lên người, cả người nổi trên mặt nước, híp mắt nhìn người đến chằm

chằm, lạnh giọng hỏi: “Kẻ nào?”

“Thì ra nàng là nữ à!” Người kia đã mở miệng. Giọng nói thấp trong dễ nghe, mang theo chút từ tính.

“Vương gia đang nói ai thế?”

“Bên trong có người sao?”

“Nơi này thật sự là ôn tuyền sao?”



Âm thanh của bảy miệng tám lời.

Bạch Tố Huyên thờ ơ nhìn, trong nháy mắt mấy nữ tử y phục diễm lệ hiện ra ở

ngưỡng cửa, e rằng không dưới mười người. Lúc này tiền hô hậu ủng*, châu vây thúy nhiễu*, vây nam tử đứng ở cửa vào giữa, hỗn loạn vây chặt hắn

đi mà vào.

*tiền hô hậu ủng: chỉ đoàn người rầm rộ.

*châu vây thúy nhiễu: hình dung rất nhiều mỹ nữ theo hầu.

Hỗn Thế Ma Vương được vây giữa rừng hoa kia rất hài lòng thảnh thơi, phong lưu phấn khởi.

Lúc này, Tố Huyên đã nhìn rõ diện mạo của người đó, đã nhận ra hắn.

Lại là công tử áo đen bị bắt đến hang ổ sơn tặc cùng với nàng, sau đó từng gặp một lần ở Phượng Minh các.

Có điều, lúc này, y phục hắn mặc lại không phải hắc y, mà là một bộ áo bào màu trắng trân châu, trên đai ngọc ở hông khảm trân châu, hào hoa phú

quý mà phóng đãng.

Tố Huyên nghĩ đến vừa rồi có người gọi hắn là

vương gia, nhớ đến Nhan Duật gần đây mới đến Lệ Kinh, không phải là được phong vương gia sao. Trong thoáng chốc, cuối cùng đã biết hắn là ai!

Thất thúc của Nhan Túc, Nghiêm Vương Nhan Duật Nhan Ngọc Hoành.

Bạch Tố Huyên không ngờ lại là hắn, đột nhiên nhớ đến cuộc đối thoại với

Chiêu Bình công chúa ở Phượng Minh các hôm đó, nói không chừng đã để hắn nghe được rồi.

Nàng đang kinh ngạc nghi ngờ, nhưng người vừa đến cũng kinh ngạc nghi ngờ, có điều, sự kinh ngạc nghi ngờ của hắn lại

hoàn toàn khác với nàng.

Lông mày dài của hắn nhướng lên, khóe môi khẽ nhếch, kinh ngạc nói: “Thì ra, nàng cũng làm nghề giống các nàng ấy à?”

Tố Huyên nghe vậy, chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nảy lên thình thịch.

Thì ra người ta xem nàng và kỹ nữ hắn mang đến đây thành một loại người,

chẳng lẽ hắn cho rằng nàng là kỹ nữ chờ hắn ở đây trước?

Lúc nói chuyện, đám người đó đã vào cửa trúc, đến mép nước của hồ ôn tuyền.

Những oanh oanh yến yến đó đã đến trước mắt, có người ngồi xổm xuống bắt đầu thử nước, lại có người đã cởϊ áσ ngoài.

Tố Huyên nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan Duật, chỉ thấy tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, hận không thể xông đến tát mấy tát, rồi

cào hai phát lên khuôn mặt hắn. Nhưng nghĩ đến trên người mình chỉ mặc

một chiếc áo ngoài, tạm thời đành phải xua tan ý nghĩ đó.

— —— —— —— —-

* Lời tác giả:

Phần hồi ức đầu tiên của thúc và Tố sắp kết thúc rồi.

Đây chính là quá trình Tố Tố và thúc kết oán.