Sau khi gõ trống canh đầu, Tần Cửu và Tỳ Ba mặc y phục dạ hành (đi đêm) lặng lẽ ra khỏi phủ, đi thẳng về phía phủ Lưu Liên.
Nàng biết, Lưu Liên và đồng liêu bộ Hình đã đến Linh Lung các, hiện giờ đang trên đường hồi phủ, nàng cũng đoán hắn đã sao lại hồ sơ, cho nên lúc
này mới vào phủ gặp hắn.
Nàng và Tỳ Ba không đi trên phố, mà là
leo lên nóc nhà, nhưng ngay vào lúc đi đến đầu phố, lại nhìn thấy một cỗ xe ngựa dừng ở đó, trước xe treo một ngọn đèn tường vi. Bên trong xe
ngựa có ánh đèn lộ ra từ giữa kẽ hở rèm xe, nhưng muốn thấy rõ tình hình trong xe thì lại không thể.
Tần Cửu hơi giật mình, đèn tường vi
là ký hiệu của Thiên Thần tông, hiện giờ, mặc dù trong kinh có không ít
người của Thiên Thần tông, nhưng phần lớn đều có cấp bậc quan lại, sẽ
không treo ký hiệu của Thiên Thần tông ra ngoài. Cỗ xe ngựa dừng ở đó
lúc này sẽ không phải là Liên Ngọc Nhân đến chứ?
Giờ phút này,
tâm tư Tần Cửu xoay chuyển mạnh mẽ, nàng đã sớm đoán không lâu nữa Liên
Ngọc Nhân nhất định sẽ đến Lệ Kinh, nhưng vẫn không ngờ sẽ đến nhanh như vậy. Nhưng nếu như đã đến rồi, kế sách hiện giờ, chỉ có dốc hết sức hòa giải.
Bên cạnh xe ngựa có vài người áo đen, nhìn thấy Tần Cửu
và Tỳ Ba, một người áo đen đi đến trước rèm xe ngựa thấp giọng nói gì
đó, sau đó lập tức bước nhanh đến nói: “Tần môn chủ, thật là trùng hợp,
tông chủ đang định đến phủ thăm hỏi, không ngờ lại gặp ở đây.”
Tần Cửu cười nói: “Thì ra là tông chủ giá đáo, cho phép ta phải đi bái kiến ngay!”
Người áo đen ngăn nàng lại nói: “Tông chủ bất ngờ nghe tin Khang Dương vương
xảy ra chuyện, vừa xuất quan đã vội vàng đi ra ngoài, dọc đường mệt mỏi, vốn là muốn tạm thời nghỉ ngơi, nhưng vẫn sốt ruột muốn đến gặp Tần môn chủ. Nếu như bây giờ đã gặp rồi, Tần môn chủ hãy theo bọn ta đến phủ
tông chủ đi!”
Tần Cửu nhìn lướt qua cỗ xe ngựa dừng trên phố dài, trong đầu có rất nhiều ý nghĩ hiện lên, đương nhiên nàng không muốn đến phủ Liên Ngọc Nhân, nhưng nàng cũng biết hiện giờ không phải lúc phản
đối Liên Ngọc Nhân. Vì thế bèn gật gật đầu, cùng Tỳ Ba đi theo xe ngựa.
Tông chủ của Thiên Thần tông có phủ đệ trong kinh, nằm ở góc Tây Bắc của nội thành. Từ sau khi Đại tông chủ đầu tiên Liên Tư Không giúp Cao hoàng đế gây dựng giang sơn, để bày tỏ sự tôn sùng với Thiên Thần tông, năm đó
Cao hoàng đế còn cố ý xây một tòa phủ đệ tông chủ, nhưng các đời tông
chủ đều tuân thủ lời hứa không vào làm quan trước đây, chưa bao giờ vào
kinh, cho nên tòa phủ đệ đó gần như cũng trở thành để trang trí.
Tần Cửu cùng xe ngựa đi đến trước phủ đệ, mượn ánh trăng trong trẻo lành
lạnh, mơ hồ nhìn thấy ba chữ lớn “Phủ tông chủ” trên góc cửa. Mặc dù là
nhà cổ trăm năm, nhưng bởi vì cách vài năm triều đình lại phái người đến tu sửa, phủ đệ này không hề có vẻ hoang tàn, chỉ có chút hoang vu.
Người áo đen tiến lên mở cổng ra, có người vén rèm, Liên Ngọc Nhân đi xuống
khỏi xe ngựa. Hắn mặc một chiếc áo choàng phủ từ đầu đến chân, mũ trùm
đầu đã che khuất khuôn mặt hắn, hắn xuống xe ngựa, dưới sự dìu đỡ của
người áo đen, bước lên bậc thềm.
Xem ra quả nhiên Liên Ngọc Nhân
giống như vừa rồi người áo đen nói, cực kỳ mệt mỏi, cho nên ngay cả lên
bậc thang cũng cần người dìu đỡ. Nhưng Tần Cửu nhìn bóng người lên bậc
thang của Liên Ngọc Nhân, cảm thấy có chút bất thường, nàng quay đầu
dùng tay ra hiệu đề phòng với Tỳ Ba.
Sau khi đoàn người vào cửa phủ, người áo đen đi theo phía sau đã đóng cửa phủ rất nặng lại.
Đây là tiền sảnh trong phủ, trong sân lát đá xanh, bên cạnh trồng hoa và
cây cảnh, ánh trăng giống như sương mờ, chiếu ra bóng hoa loang lổ trên
mặt đất. Liên Ngọc Nhân được một người áo đen dìu đỡ còn muốn đi vào bên trong, Tần Cửu lại dừng bước, thản nhiên nói: “Diêu môn chủ, mấy ngày
không gặp, lá gan của ngươi càng lớn hơn rồi, ngay cả tông chủ cũng dám
giả mạo sao, thật đúng là khiến ta lau mắt mà nhìn đấy.”
Bóng
người khoác mũ trùm đầu bỗng chốc dừng bước, phát ra một tràng tiếng
cười lanh lảnh, một lát sau, bóng người đó đột nhiên quay lại, nhìn Tần
Cửu lạnh giọng nói: “Không hổ là Kiêm Gia môn chủ đấu với ta lâu đến
thế, nhanh như vậy đã nhìn thấu ta rồi.”
Nàng ta cởϊ áσ choàng
trên người xuống, tiện tay ném đi, lộ ra chiếc váy màu xanh đậm mặc bên
trong, gió đêm thổi qua, làn váy phấp phới, khiến người ta có cảm giác
quỷ dị.
Khi mới bắt đầu, Tần Cửu không hề nghi ngờ người trong xe ngựa không phải Liên Ngọc Nhân, mãi đến khi hắn xuống xe, được một
người áo đen đỡ lên bậc thang, Tần Cửu đã nhìn ra điểm bất thường. Mặc
dù người áo đen đó đỡ Liên Ngọc Nhân, nhưng lại đi trên bậc thang ở phía dưới, dường như đang tránh để hai người đứng trên cùng một bậc thang.
Rõ ràng điều này không phải vô tình, mục đích làm vậy đương nhiên là vì
tránh để Tần Cửu nhìn ra chênh lệch chiều cao của hai người. Nhưng hoàn
toàn ngược lại, chính điểm này lại khiến Tần Cửu nghi ngờ rất nhanh, híp mắt nhìn lướt qua đã phát hiện ra, mặc dù nam tử đứng thấp hơn một bậc, nhưng lại xấp xỉ chiều cao của tông chủ trên bậc thang phía trên.
Lúc này Tần Cửu lập tức kết luận, người này không phải Liên Ngọc Nhân. Mà
người biết Liên Ngọc Nhân ở Lệ Kinh này, hình như ngoài Diêu Tích Nhi
ra, không còn ai khác.
Tần Cửu từng chuyển lời cho Viên Bá, bảo
ông thừa dịp Diêu Tích Nhi lén lẻn vào hoàng cung bắt nàng ta lại. Viên
Bá nghe lời làm theo, sau khi Nhan Mẫn xảy ra chuyện, Tần Cửu lại bảo
Viên Bá thả nàng ta ra. Không ngờ, nàng ta vừa ra ngoài, đã muốn xuống
tay với mình.
Tần Cửu đưa tay sửa sang lại mái tóc dài bị gió
thổi rối một lát, cười như không cười liếc Diêu Tích Nhi một cái, từ tốn nói: “Nếu như ngươi đóng giả người khác, có lẽ ta sẽ không dễ dàng nhìn thấu như vậy, nhưng ngươi lại đóng giả tông chủ, cho dù tông chủ mệt
mỏi hơn, nhìn thấy ta cũng sẽ không lạnh nhạt như thế, ngay cả lời cũng
không nói một câu. Sẽ càng không để người khác đi đỡ ngài ấy.”
Diêu Tích Nhi vốn ghen tỵ sâu sắc với Tần Cửu, nghe thấy câu này, cơn giận lập tức bùng lên.
“Ngươi… Nữ nhân chỉ biết quyến rũ tông chủ.” Diêu Tích Nhi sầm mặt, chỉ vào Tần Cửu nói.
Tần Cửu lười biếng cười: “Diêu môn chủ, trễ thế này rồi, lẽ nào ngươi mời
ta đến phủ tông chủ chỉ là muốn thỉnh giáo quyến rũ tông chủ thế nào
sao? Thấy Diêu môn chủ thành tâm như thế, ta sẽ không tiếc chỉ giáo
đâu.”Sắc mặt Diêu Tích Nhi tức giận đến trắng bệch: “Tần Cửu, đừng trách ta lòng dạ độc ác, đêm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Tần Cửu cong khóe môi lên, lộ ra nét cười mị hoặc lòng người, ung dung nói: “Diêu môn chủ, cũng không phải lần đầu ngươi động thủ với ta, khi ta từ Thiên Thần tông đến Lệ Kinh, rốt cuộc dọc đường ngươi đã phái bao nhiêu người ám sát ta, đã lần nào thành công chưa. Lần này, ngươi cho rằng có thể thực hiện được sao?”
Diêu Tích Nhi chẳng nói đúng sai, cười
lạnh lùng: “Lần này sẽ không giống thế.” Nàng ta nhẹ nhàng phất tay, mấy người áo đen kia lập tức đánh bọc sườn về phía Tần Cửu và Tỳ Ba.
Tần Cửu nhìn lướt qua người áo đen, cười nhạt: “Lần này Diêu môn chủ thật
sự bạo tay rồi, cao thủ trong Quan Sư môn đều đến cả sao?”
Diêu Tích Nhi lạnh lùng nói: “Vận số của ngươi tốt, đúng lúc bọn họ đều có nhiệm vụ ra ngoài.”
Tần Cửu than nhẹ một tiếng, có chút phiền muộn nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thật đúng là khó đối phó mà!”
Mấy người áo đen đánh về phía Tần Cửu, Tỳ Ba rút kiếm nghênh đón, chiến đấu với mấy người kia ở một chỗ.
Trong sân, nhất thời tiếng đao kiếm đánh nhau không dứt bên tai.
Tỳ Ba lấy một địch năm, mặc dù có chút khó nhọc, nhưng tạm thời vẫn chưa lộ ra thế thua.
Diêu Tích Nhi tuốt đao trong tay, nhảy vọt về phía Tần Cửu, dưới ánh trăng,
trong đôi con ngươi của nàng ta lộ ra ánh sáng phẫn nộ ghen ghét.
Khóe môi Tần Cửu hiện ra một nét cười thản nhiên, vòng eo nhích lên, bóng
người nghênh đón như quỷ mị, tay áo của nàng vạch ngang trời đêm, tung
bay phần phật. Tu luyện Bổ Thiên Tâm Kinh lâu như vậy rồi, đêm nay cũng
nên thể hiện bản lĩnh một chút.
Mặc dù Diêu Tích Nhi là nữ tử,
nhưng bởi vì tập luyện võ công từ nhỏ, tất nhiên công lực phải thâm hậu
hơn người nửa đường mới bắt đầu tập luyện võ công như Tần Cửu, huống hồ, nàng ta có thể ngồi vào vị trí môn chủ của Thiên Thần tông, đương nhiên võ công có chỗ hơn người. Song, khinh công của nàng ta lại kém hơn Tần
Cửu một chút, thế nên hai bên đánh nhau, tạm thời khó phân thắng bại.
Diêu Tích Nhi càng không làm tổn thương được Tần Cửu, trong lòng càng phẫn
hận, ánh đao trong tay cũng càng lúc càng sắc bén, mãi đến cuối cùng,
một đao của nàng ta chém về phía eo của Tần Cửu như tia chớp, trong
miệng là giọng nói phẫn hận đặc thù của nàng ta: “Tiện nhân, ngươi đừng
hòng chạy thoát!”
Con thoi trong tay Tần Cửu đang định ném ra,
lại thấy thế đao trong tay Diêu Tích Nhi không biết vì sao đột nhiên
ngừng lại, hai mắt đột ngột trừng lớn, hình như nhìn thấy sự vật đáng sợ nào đó. Hai mắt Tần Cửu híp lại, đang muốn thừa cơ công kích, khóe mắt
lướt qua mặt đất, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một bóng hình như quỷ mị.
Có thể thấy được, bóng hình đó rất dài, rõ ràng người đến
rất cao. Hẳn là chủ nhân của chiếc bóng đó đã mặc một bộ áo bào rộng
rãi, cho nên góc áo của bóng hình trên mặt đất bay lên phần phật như
cuồng ma loạn vũ. (ma quỷ múa loạn)
Vừa rồi tinh thần Tần Cửu đặt cả lên cuộc giao chiến với Diêu Tích Nhi, không biết phía sau có người
đến lúc nào. Nhưng nhìn thấy biểu cảm kinh hãi của Diêu Tích Nhi, nàng
đã đoán ra người đến là ai, con thoi trong tay vốn định ném ra đã thu
lại. Nhưng nhát đao Diêu Tích Nhi chém ra thì dù thế nào cũng không thể
thu lại được, mắt thấy một kích giống như sấm sét đã sắp chém đến trước
mắt. Ngay vào lúc này, Tần Cửu cảm thấy một luồng sức lực mạnh mẽ sục
sôi cuốn qua bên cạnh nàng, đánh thẳng về phía Diêu Tích Nhi.
Dưới trăng thanh, Tần Cửu nhìn thấy rõ ràng đao của Diêu Tích Nhi tuột khỏi
tay trong nháy mắt, rơi xuống mặt đất, mà cả người nàng ta cũng đập lên
vách tường ở phía sau tựa như một phiến lá rụng bay theo gió, rồi lại
bật ra khỏi vách tường rơi xuống mặt đất, mà do sự va đập của nàng ta,
vách tường vang lớn một tiếng rầm rầm, viên gạch sụp xuống ào ào, tro
bụi phóng lên trời cao.
Diêu Tích Nhi ngã sấp trên mặt đất một
hồi lâu không động đậy, nhưng lại ngẩng đầu nhìn ra phía sau Tần Cửu,
trong mắt đẹp là vẻ kinh hoàng.
“Tông… Tông chủ! Ngài… Sao
vào lúc này ngài đã đến rồi?” Diêu Tích Nhi mấp máy làn môi như nhìn
thấy quỷ, có phần nói năng lộn xộn.
Một tiếng cười giễu cợt trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ sau lưng Tần Cửu, âm thanh rất khẽ, phảng
phất như tiếng thì thầm, nhưng cảm giác lạnh lẽo bao hàm trong đó lại
khiến người ta khϊếp sợ.
Tần Cửu xoay người lại nhìn, chỉ thấy
chẳng biết từ lúc nào cửa lớn phía sau đã mở rộng, một bóng người đứng
lặng bên cạnh cổng tò vò, một bộ y phục gấm vóc hoa lệ, dáng người cao
thẳng, dung mạo tuấn nhã, mày đen mắt sáng, môi son răng ngọc, nhìn qua
phong thần tuấn tú, ôn hòa nhã nhặn.
Nhưng nếu như ngươi cho rằng hắn là công tử tiêu sái khiêm tốn hữu lễ thì sai hoàn toàn rồi, bởi vì
trong đôi mắt dài tối đen như mực vẽ kia, lại mơ hồ lộ ra tia sáng xanh
lạnh lẽo, hút lấy hồn phách người.
Hắn chính là tông chủ của Thiên Thần tông Liên Ngọc Nhân.
“Nếu như bây giờ ta không đến, chẳng phải Tần môn chủ sẽ bỏ mạng dưới đao
của ngươi sao.” Khóe môi Liên Ngọc Nhân khẽ nhếch, nói với giọng âm u
lạnh lẽo.