Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 85: Quyến Rũ Thất Thúc

Editor: Xám

Thượng Sở Sở sửng sốt, tiến lên nói: “Đa tạ Nhàn phi nương nương quan tâm, bản cung không chọn bất kỳ ai cả.”

Nhàn phi mỉm cười, không nói gì, ngược lại một ma ma đứng bên cạnh bà khẽ

nói: “Nương nương, nô tỳ nghe thấy người ta âm thầm tranh cãi, nói không chừng tam công chúa đã có người trong lòng, nhưng ngại nói ra thôi.”

Sắc mặt Nhàn phi hơi trầm xuống, khẽ liếc ma ma lên tiếng một cái, thấp giọng nói: “Ở đây đâu có phần nói chuyện của ngươi?”

Ma ma lên tiếng lập tức im bặt, lùi về sau vài bước.

Tần Cửu cười lạnh lùng, nếu như không có Nhàn phi mớm lời, trong trường hợp như thế này, cho dù mượn mười lá gan, e rằng vị ma ma kia cũng không

dám nhiều lời.

“Sở Sở công chúa, vừa rồi Phương ma ma nói có thật không? Nếu như công chúa thật sự để ý ai, bảo đảm chỉ cần nói ra, bản

cung làm chủ cho ngươi.” Nhàn phi dịu dàng nhìn Thượng Sở Sở, mỉm cười

nói.

Ánh mắt lúng liếng long lanh của Thượng Sở Sở nhìn về phía

Nhan Túc, nhưng lại nhìn thấy khóe môi Nhan Túc chứa ý cười lạnh lùng,

ánh mắt trong trẻo như băng liếc nàng một cái. Thượng Sở Sở mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì hết, có chút u oán cúi đầu xuống.

“Từ lúc nào hoàng tẩu cũng có hứng thú làm mai vậy, không biết khi nào mới làm mai cho ta đây?” Nhan Duật thong thả đi đến, vẫn

giữ nguyên sự thong dong tự tại, trong giọng nói lười biếng có ý cười

thản nhiên.

Ánh mắt nhu hòa của Nhàn phi nhìn Nhan Duật chăm chú, mỉm cười nói: “Ngọc Hoành à, đệ còn cần làm mai sao?”

Nhan Duật đi đến chiếc ghế dựa trước mặt Nhàn phi, tùy ý ngồi xuống nói:

“Hoàng tẩu không biết rồi, phần đông người thích ta là nữ tử trong chốn

trăng hoa, nữ tử nhà lành thật sự đều không muốn gả cho ta đâu.”

“Ngọc Hoành lại nói đùa rồi, là đệ không muốn lấy thôi.” Nhàn phi mỉm cười

nói, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nói xong quay đầu nói với

Thượng Sở Sở, “Sở Sở công chúa, ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi.”

Nhị công chúa Thượng Tư Tư thấy thế, nhíu mày tiến lên một bước nói: “Không dám dối gạt, đa tạ Nhàn phi nương nương, quả thật muội muội của ta có

để ý người khác, xin nương nương cho ta âm thầm nói rõ chân tướng với

nương nương.”

“Nhị tỷ, không cần đâu.” Thượng Sở Sở đột nhiên

ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên vẻ tịch mịch và dứt khoát rất nhạt, “Quả

thật, lần này ta đến đây là muốn chọn phu quân ở Đại Dục. Văn hóa của

thiên triều Đại Dục có nguồn gốc từ xa xưa khiến các nước xung quanh tín phục, ở đây ta có một đề bài, muốn giao lưu với các vị tài tử mặc khách một chút, nếu vị công tử nào có thể trả lời được, hôm nay bản công chúa sẽ chọn người đó làm phu quân. Nhưng nếu như trong vòng một nén nhang

không ai trả lời được, bản công chúa sẽ không tuyển phu nữa.”

Mọi người trong sảnh tiếp khách nghe vậy đều kinh ngạc, không ngờ Thượng Sở Sở lại muốn dùng đề bài để quyết định nhân duyên của mình.

Hình như Nhàn phi cũng ngờ đến, lông mày nhíu lại gần như không thể nhìn rõ.

Tần Cửu lại có thể lý giải tâm trạng của Thượng Sở Sở.

Nàng chung tình với Nhan Túc, nhưng Nhan Túc lại vương vấn Tô Vãn Hương. Mặc dù Thượng Sở Sở dũng cảm mà mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là thiếu nữ mới

biết yêu, hết lần này đến lần khác gặp phải sự cự tuyệt của người trong

lòng, khó tránh khỏi tâm tàn ý lạnh. Tuy rằng Nhàn phi đã nói làm chủ

cho nàng, nhưng trái tim thiếu nữ lại kiêu ngạo, không muốn nhân duyên

ép buộc. Nhưng nàng lại không nỡ buông tay, cho nên mới nghĩ ra dùng đề

bài để chọn chồng, thật ra đây xem như là sự thăm dò cuối cùng với Nhan

Túc, cũng là cơ hội cuối cùng dành cho Nhan Túc, nếu như Nhan Túc

dinendian.lơqid]on không giải đề bài đó, vậy nàng sẽ cứ như vậy mà tuyệt tình.

Tần Cửu đoán, nhất định đề bài đó rất khó, người bình

thường tuyệt đối không thể trả lời trong vòng một nén nhang. Hẳn là tam

công chúa biết Nhan Túc hiểu đề bài đó, nếu không nàng sẽ không dùng đề

bài đó để quyết định nhân duyên của mình. Có khả năng đề bài là cơ duyên quen biết của Thượng Sở Sở và Nhan Túc.

Thượng Tư Tư vốn định

ngăn cản, nhưng nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của Thượng Sở Sở, đành than

nhẹ một tiếng, đứng bên cạnh nàng không nói nữa. Chân mày Tần Cửu nhíu

lại, nhỏ giọng căn dặn Tỳ Ba: “Ngươi mau đến Mộc Phương viên, bất luận

dùng cách nào cũng phải đưa Liên Nhi đến đây. Nhớ kỹ, vạn lần không được nói cho hắn biết đề bài này để tuyển phu.”

Tỳ Ba gật gật đầu, đi ngay.

“Nếu vậy, tam công chúa ra đề bài đi. Phương ma ma, ngươi đốt hương đi.” Nhàn phi thản nhiên nói.

Phương ma ma đáp lại một tiếng, đốt một nén hương nhỏ trên bàn trong sảnh tiếp khách. Lập tức trong sảnh tiếp khách hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều

nhìn về phía Thượng Sở Sở, không biết cuối cùng nàng muốn ra đề bài thế

nào.

Ánh mắt Thượng Sở Sở lướt qua những người ở trên bàn tiệc,

nở nụ cười nhẹ, tháo túi hương đeo bên hông xuống. Nàng mở túi hương ra, đổ mấy viên trân châu tựa long nhãn xuống. Từng viên trân châu lớn nhỏ

đều nhau, sáng trong lóng lánh, lấp lánh ánh sáng rực rỡ trong sảnh tiếp khách tối mờ, cực kỳ lộng lẫy, vừa nhìn đã biết là trân châu cực phẩm,

khiến người ta không thể dời ánh mắt đi được. Nhan Duật nhìn thấy trân

châu, ý cười trong mắt lấp lánh, “Tam công chúa, chẳng lẽ những viên

trân châu này chính là đề bài sao, nếu như trả lời được, có phải sẽ dâng tặng cả trân châu không?”

Thượng Sở Sở híp mắt cười nói: “Không

sai, Nghiêm vương đoán rất đúng. Mấy viên trân châu này ẩn chứa đề bài,

nếu như có ai có thể xâu mấy viên trân châu này thành một cái vòng trong vòng một nén nhang, vậy bản công chúa sẽ lấy người đó.”

Tiếng Thượng Sở Sở vừa dứt, trong sảnh tiếp khách vang lên một tràng tiếng cảm thán.

Vốn dĩ đều cho rằng Thượng Sở Sở sẽ ra đề bài cực khó, nhưng không ngờ lại

là xâu trân châu. Nên biết rằng, tuy nam tử không giỏi nữ công, nhưng

dẫu sao xâu trân châu không phải thêu hoa, chỉ cần có tay là có thể làm

được. Nhưng ai cũng biết hẳn là đề bài này sẽ không đơn giản như vậy,

một nam tử tiến lên hỏi: “Không biết những viên trân châu này có lỗ hổng không, nếu không có lỗ, làm sao chúng tôi có thể xuyên qua được?”

Thượng Sở Sở kiêu ngạo liếc mắt nhìn hắn, nói: “Đương nhiên là có lỗ, nếu không sẽ không phải ra đề mà là làm khó rồi.”

Nam tử nghe vậy, cười nói: “Nếu đã như vậy, tại hạ muốn thử một lần, mặc dù ta không biết làm nữ công, nhưng ngón tay khéo léo, việc xâu trân châu

này không làm khó được ta.”

“Xin cứ tự nhiên!” Thượng Sở Sở cười lạnh nói.

Tiểu cung nữ bưng rổ kim chỉ tới, bên trong đặt đủ loại tơ. Nam tử nhấc một

sợi tơ lên, vuốt vuốt, sau đó xâu vào trong trân châu, nhưng không biết

tại sao, sợi tơ bị tắc trong lỗ của trân châu, cho dù nam tử dùng sức

thế nào cũng không xâu qua được. Sắc mặt nam tử lập tức đỏ lên, đành

phải lắc lắc đầu, ủ ê lùi ra sau. Lại có người không đè nén nổi lòng

hiếu kỳ, tiến lên thử sức, cuối cùng đều kết thúc với thất bại.

“Tam công chúa, mặc dù trong trân châu này có lỗ hổng, nhưng lại không

thông, e rằng chúng tôi nỗ lực thế nào cũng không thể xuyên qua nổi!” Có người bất mãn nói.

Thượng Sở Sở cười lạnh lùng, thờ ơ nhìn người nọ một cái, ngạo mạn nói: “Đương nhiên là thông.”

Nhan Duật đi lên phía trước, duỗi ngón tay nhặt một viên trân châu lên, đi

ra ngoài sảnh tiếp khách, giơ trân châu lên, nhìn về phía tà dương ở

phía Tây. Chỉ thấy ánh mặt trời chiếu lên trân châu, chiếu từ lỗ hổng

bên trong ra ngoài, nhưng vô cùng gấp khúc, rõ ràng là do người thợ khéo léo gia công thành. E rằng cho dù là nữ tử khéo tay cũng không thể xâu

thành một vòng, quả thật đề bài này rất khó, rõ ràng dùng những cách

thức bình thường không thể làm được.

Tần Cửu cũng đã nghĩ thông

chỗ mấu chốt trong đó, nàng chau mày lại, nhìn trộm Nhan Túc một cái,

chỉ thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt, rõ ràng đã biết đáp án từ trước, nhưng

không hề có ý định nói ra. Nhàn phi nương nương quan tâm đến nhân duyên

của Thượng Sở Sở như vậy, chắc hẳn là muốn tác hợp cho Nhan Túc và

Thượng Sở Sở, hiện giờ xem ra, sợ là sự khổ tâm của Nhàn phi đã uổng phí rồi.

Rất nhanh một nén hương đã cháy hơn phân nửa, mọi người

trong sảnh không ai giải đáp được, chính vào lúc đó, Tỳ Ba và Anh Đào

dìu Lưu Liên đi đến.

Lưu Liên vừa vào sảnh tiếp khách đã cao

giọng nói: “Tôi có thể giải ra đề bài đó.” Tần Cửu lấy làm kinh hãi, Lưu Liên chưa bao giờ dũng cảm như thế, tại sao chưa biết đề bài là gì đã

nói lớn không ngượng như vậy được.

Sắc mặt mỗi người mỗi khác nhìn về phía Lưu Liên.

Lúc này Lưu Liên mới nhận ra giọng nói của mình quá to, đặc biệt là nhìn

thấy Nhàn phi ngồi ở bàn đầu. Mặc dù hắn chưa từng gặp Nhàn phi, nhưng

vừa rồi đã nghe Tỳ Ba nói qua, dọc đường đi lòng nóng như lửa đốt lại

quên mất, vội vàng cúi đầu thi lễ với phía trước.

Nhàn phi nương nương thản nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”

Lưu Liên nói: “Vi thần làm việc ở viện Hàn Lâm, là kim khoa* Trạng nguyên Tần Phi Phàm.”

*kim khoa: hiện giờ.

Nhàn phi khẽ a một tiếng, nhíu mày nói: “Ngươi nói ngươi có thể giải đề, ngươi có biết đề bài không?”

Sắc mặt Lưu Liên lập tức hơi đỏ lên, nhưng vẫn kiên định nói: “Vi thần

không biết đề bài, nhưng cho dù là đề gì, vi thần nhất định phải giải

được.”

“Khẩu khí lớn thật!” Chiêu Bình công chúa đứng bên cạnh

Nhàn phi khẽ cười nói, “Nương nương, chi bằng để hắn giải đề đi, nhìn

hắn không phải kẻ ba hoa, thời gian một nén hương cũng sắp hết rồi.”

Nhàn phi liếc nén hương đã sắp cháy hết một cái, thản nhiên nói: “Cũng được, vậy ngươi trả lời đi.”

Tần Cửu nhíu mày hỏi Tỳ Ba, “Ngươi đã lừa tên ngốc này đến đây thế nào vậy?”

Tỳ Ba thấp giọng nói: “Nô tài nói với hắn ngài khoác lác ở đây, nói ngài

có thể giải ra đề bài, kết quả lại không giải được, Nhàn phi nương nương muốn xử tử ngài, nếu như có người có thể thay ngài giải ra, Nhàn phi sẽ tha cho ngài.”

Tần Cửu thấy ấm lòng.

Dù thế nào cũng không ngờ Tỳ Ba lại nói như vậy, càng không ngờ Lưu Liên lại nôn nóng đến thế.

“Tiểu tử thối này.” Ngoài miệng nàng thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Lưu Liên hỏi rõ đề bài xong, đưa ngón tay nhặt trân châu lên, sau đó để ánh mặt trời chiếu vào, đến khi nhìn thấy huyền cơ trong trân châu, chân

mày hắn cau lại.

Tần Cửu chăm chú nhìn nén hương trên bàn đã sắp

cháy hết, lông mày đen nhíu lại. Ánh mắt nàng xoay chuyển, trong lòng đã có chủ ý. Nàng thướt tha bước về phía Nhan Duật.

Vị trí của Nhan Duật cách nén hương gần nhất, Tần Cửu đi đến bên cạnh hắn, một tay vịn

lên bàn, một tay khoác lên vai Nhan Duật, từ từ rủ hàng mi dày xuống,

khóe môi hiện lên ý cười quyến rũ, mang theo sự vô tội lừa gạt người

trần, “Vương gia, ngài vừa mới nói cái gì ấy nhỉ, nữ tử thích ngài đều

là nữ tử trăng hoa, không có nữ tử nhà lành ư? Ngài có biết câu này của

ngài khiến người ta đau lòng lắm không!”

Thoạt đầu Nhan Duật

không hiểu Tần Cửu muốn làm gì, mặc dù hắn biết Tần Cửu mặt dày, nhưng

thường ngày dieendaanleequuydonn nàng không hề quyến rũ hắn, lúc này đột nhiên hành động như vậy, định có huyền cơ. Đến khi thấy rõ bàn tay Tần

Cửu đặt trên bàn, trong mắt hắn lóe lên vẻ đăm chiêu.

Tần Cửu

thật sự có mục đích khác. Bàn tay đặt trên bàn của Tần Cửu ẩn dưới ống

tay áo rộng, đã âm thầm dùng nội lực, lấy chân khí bảo vệ nén hương kia.