Editor: Xám
“Thì ra ngươi lo lắng cho nàng!” Tần Cửu ung dung cười nói.
Lúc này Lưu Liên cũng chẳng quan tâm đến sự trêu chọc của Tần Cửu để mà
ngượng ngùng nữa, nôn nóng nói: “Nô tài thật sự lo lắng cho nàng ấy,
nàng ấy là một cô nương tốt, đừng xảy ra chuyện gì cả.”
“Cũng có
khả năng là ta đã đoán sai, nói không chừng cung nữ kia không phải kẻ ám sát ngươi. Có điều, nếu như Liên Nhi quan tâm nàng ấy như vậy, ta cũng
đi theo xem sao.” Thật ra Tần Cửu cũng không yên tâm lắm, mặc dù võ công của Tỳ Ba không tệ, nhưng nàng lại biết không rõ thực lực của thích
khách.
Lưu Liên cũng muốn đi, Tần Cửu ấn hắn lên nhuyễn tháp nói: “Đừng quên, bây giờ ngươi đang bị trọng thương! Huống hồ ngươi đi cũng
không giúp được gì cả.” Tần Cửu nhấn mạnh vào hai chữ “trọng thương”.
Lưu Liên biết mình đi chỉ tổ làm liên lụy Tần Cửu, đành phải ngoan ngoãn
ngồi lên nhuyễn tháp nhìn Tần Cửu thướt tha đi ra ngoài.
Tần Cửu
đi tìm dọc theo con đường vừa mới đi qua, đi chưa đến thời gian một nén
nhang, đã nhìn thấy hai thị nữ của Vân Thiều quốc bảo vệ Thượng Sở Sở
trốn ở dưới một cây hoa, Tỳ Ba ôm đao đứng ở bên cạnh bụi hoa cách bọn
họ không xa. Mà trên khoảng đất trống bên ngoài bụi hoa phía trước, Tạ
Trạc Trần đang đánh nhau với cung nữ bọn họ gặp vừa nãy.
Xem ra, Tỳ Ba đã tới chậm một bước, tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân đã bị Tạ Trạc Trần giành mất rồi.
Tần Cửu cười lạnh lùng, sự dịu dàng quyến rũ trong đáy mắt không còn nữa,
đôi mắt sâu thẳm tựa như đêm tối không trăng, lộ ra cảm giác trong trẻo
lạnh lùng trong suốt bức người. Nếu như thích khách là do Nhan Túc sắp
đặt, chỉ vì để Tạ Trạc Trần làm anh hùng cứu mỹ nhân, giành được sự yêu
thích của Thượng Sở Sở, vậy tiết mục này đã quá cũ rồi.
“Công chúa không sao chứ?” Tần Cửu bước nhanh đến trước mặt Thượng Sở Sở, hỏi.
Thượng Sở Sở nhìn thấy Tần Cửu, thấp giọng nói: “Bản công chúa không sao, cung nữ kia muốn ám sát ta, may mà đúng lúc Tạ công tử đi qua, đã kịp thời
ngăn chặn nàng ta, nếu không, sợ rằng mạng của bản công chúa đã mất
rồi.”
Tần Cửu cười xinh đẹp nói: “Tạ đại nhân muốn có được trái
tim của công chúa, cho nên mới vừa khéo bắt kịp cơ hội này, thật là cực
kỳ trùng hợp mà!”
Tần Cửu nói với ý tứ sâu xa, khiến cho Thượng
Sở Sở trầm mặc trong giây lát, trên khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng
người thoáng hiện lên vẻ đau thương. Nàng đã biết Tạ Trạc Trần là người
do Nhan Túc phái đến, hơn nữa biết Tạ Trạc Trần là người muốn cưới mình
do Nhan Túc tuyển chọn. Nếu như vụ ám sát lần này là do Nhan Túc sắp
đặt, trong lòng Thượng Sở Sở càng lạnh lẽo hơn. Nàng từ dưới tàng cây đi lên phía trước vài bước, quay về phía Tạ Trạc Trần đang đánh nhau, hô:
“Tạ công tử, ngươi đi đi, bản công chúa không cần ngươi tới cứu, cho dù
ngươi cứu ta rồi, ta cũng sẽ không lấy thân báo đáp đâu!”
Thật
đúng là thẳng thắn, hai công chúa của Vân Thiều quốc đều là người tuyệt
vời . Tần Cửu cười khẽ tựa lên thân cây, định xem náo nhiệt. Ánh mắt của nàng lướt qua thanh đoản kiếm trên mặt đất bên cạnh Thượng Sở Sở, sắc
mặt đột nhiên nặng nề.
Trên mặt đất bên cạnh chân Thượng Sở Sở có cắm một thanh đoản kiếm, mũi kiếm có một nửa là cắm vào lòng đất, nhưng nửa còn lại lộ ra bên ngoài lại ánh lên màu lam lấp lánh dưới ánh nắng
mặt trời, rõ ràng là đã nhúng kịch độc.
Ý cười nơi khóe môi Tần Cửu từ từ cứng lại, âm thầm hít sâu một hơi.
Cực kỳ rõ ràng, đây không phải là tiết mục do Nhan Túc đạo diễn, Tạ Trạc
Trần cũng đúng là trùng hợp đi ngang qua. Dù thế nào Nhan Túc cũng sẽ
không dùng binh khí đã nhúng độc.
Nữ thích khách kia đã nhúng độc lên binh khí, rõ ràng là muốn dùng một kích mất mạng, đủ để thấy sự tàn nhẫn của chủ nhân phía sau.
Hiện giờ, mắt thấy Đại Dục quốc và
Vân Thiều quốc muốn liên hôn, nếu như Thượng Sở Sở bất ngờ bỏ mạng, vậy
thì sợ rằng quan hệ ngoại giao hữu nghị nhiều năm giữa Đại Dục quốc và
Vân Thiều quốc sẽ tan rã. Người đứng sau có thể làm ra chuyện thế này sẽ là ai đây?
Lúc này cuộc đấu đá bên cạnh bụi hoa đang diễn ra
quyết liệt, thích khách cải trang thành tiểu cung nữ kia nhìn qua thì
không bắt mắt, nhưng võ nghệ lại không tệ, rõ ràng Tạ Trạc Trần muốn bắt sống nàng ta, cho nên vẫn đang đấu qua đấu lại với nàng ta. Vốn dĩ nữ
thích khách chỉ nhìn thấy Thượng Sở Sở dẫn theo hai thị nữ đến đây, muốn bất ngờ hành động một kích xong ngay, bây giờ mắt thấy đã hết hy vọng,
chỉ nghĩ phải thoát thân đi thôi. Vì tức giận, Thượng Sở Sở hô lên không cần Tạ Trạc Trần giúp đỡ, dưới cơn tức giận đã đi lên phía trước hai
bước.
Đúng lúc này, nữ thích khách đã nhìn chuẩn thời cơ, tay áo giơ lên, một đường ánh sáng màu bạc bắn về phía Thượng Sở Sở.
Tạ Trạc Trần vốn đã đâm một kiếm về phía nữ thích khách, nhìn thấy tình
hình không ổn, vội vàng thu mũi kiếm lại, người nhảy về phía sau, duỗi
kiếm ra cản trở ám khí bay về phía Thượng Sở Sở. Nữ thích khách nhân
khoảnh khắc này, hối hả chạy vào trong bụi hoa.
Tạ Trạc Trần vội
vã đuổi theo, lại thấy tay trái của nữ thích khách đột nhiên vung ra,
chỉ nghe thấy một tiếng “đoàng”, ánh sáng màu đỏ chợt lóe lên, khói mù
tràn ra tứ phía, một mùi hương cực kỳ khó ngửi bao phủ khắp nơi. Trong
màn sương khói, mơ hồ nhìn thấy một cái bóng màu đen chạy lên phía
trước.
Tạ Trạc Trần đã nhúng tay vào chuyện này, Tần Cửu vốn
không muốn rước lấy phiền phức nữa, bây giờ mắt thấy thích khách đã chui vào trong bụi hoa, vội vàng nói với Tỳ Ba: “Tỳ Ba, đi theo sau, đừng để nàng ta chạy mất!”
Tỳ Ba không nói tiếng nào, đuổi theo cái bóng kia.
Tạ Trạc Trần thu kiếm lại, hàng mày hiên ngang nhướng lên, vẻ mặt trên khuôn mặt tuấn tú khá bình thản.
“Cửu gia không cần lo lắng, nàng ta không trốn thoát khỏi Minh Nguyệt sơn
trang được.” Tạ Trạc Trần thản nhiên nói, “Không biết tại sao Cửu gia và thị vệ của ngài biết công chúa sẽ gặp chuyện, chẳng lẽ Cửu gia biết
tiên tri sao, nhanh như vậy đã chạy tới rồi.”
Thượng Sở Sở cũng
nghi hoặc nhìn Tần Cửu nói: “Phải đó, Cửu gia, chẳng phải ngươi đang ở
chỗ Phi Phàm sao, tại sao lại đuổi theo đến đây nhanh như vậy.”
Tần Cửu vốn lười giải thích, thấy Thượng Sở Sở cũng rất nghi hoặc, liền
nói: “Thật sự không dám giấu giếm, lúc nãy khi ta đến Mộc Phương viên,
đi ngang qua đây, nhìn thấy nữ thích khách cải trang thành cung nữ kia
đang nhặt điểm tâm trong khóm hoa thụy hương bên kia, nói là phải đưa
điểm tâm đến Mộc Phương Viên, nàng ta không cẩn thận đã bị ngã. Lúc ấy
ta không hề nghi ngờ, vừa rồi mới nghe Tần trạng nguyên nói, hắn vẫn
chưa ăn bữa trưa, nếu như quan viên Lễ bộ quên đưa bữa trưa cho Tần
trạng nguyên, thì sao nhớ đưa điểm tâm được, cho nên ta đã nổi mối nghi
ngờ. Sao thế, lẽ nào Tạ đại nhân còn nghi ngờ ta muốn ám sát công chưa
ư?”
Tạ Trạc Trần cười nói: “Đâu có, ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, Cửu gia quả nhiên là người tâm tư sắc bén.”
Tần Cửu cười nhạt nói: “Đa tạ Tạ đại nhân khen ngợi.”
Vẻ mặt Tạ Trạc Trần nghiêm túc, đột nhiên xoay người đi về phía bụi hoa
sau lưng Tần Cửu. Tần Cửu nghi hoặc nhìn sang, chợt thấy chỗ đó lộ ra
một chiếc giày thêu màu hồng nhạt. Trong lòng nàng bình tĩnh, chỉ thấy
Tạ Trạc Trần dùng bảo kiếm gạt bụi hoa ra, sắc mặt chợt trầm xuống. Tần
Cửu và Thượng Sở Sở cũng qua đó, đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong bụi
hoa, trong lòng đều rộn lên.
Một nữ tử nằm trong bụi hoa, trên
người mặc cung trang màu lam nhạt, chải búi tóc Nhạc Du. Sắc mặt nàng ta trắng nhợt xanh xao, hai mắt trợn trừng. Vẻ mặt có hơi kinh khủng. Điều khiến Tần Cửu kinh ngạc là, rõ ràng diện mạo của nàng ta chính là diện
mạo của nữ thích khách vừa rồi.
Tạ Trạc Trần duỗi ngón tay ra thăm dò hơi thở của nàng ta, lắc đầu.
Nữ tử này đã chết lâu rồi.
Nếu như nữ tử này không chết, Tần Cửu gần như đã cho rằng nữ thích khách
vừa rồi trốn ở đây. Nhưng rõ ràng không phải, hướng nữ thích khách kia
chạy đi không thể là ở đây, vậy chỉ có thể có một khả năng.
“Rõ
ràng sau khi nữ thích khách vừa rồi hại cung nữ này, đã dịch dung thành
diện mạo của nàng ấy. Nếu như bản thân nàng ta chính là người trong hội
thưởng hoa, e rằng Tỳ Ba khó mà có thể tìm được nàng ta.” Nếu như nữ
thích khách vừa rồi đã dịch dung, sau khi bỏ chạy trong màn khói mù,
khôi phục lại diện mạo thật, hiển nhiên Tỳ Ba rất khó nhận ra.
Sắc mặt Tạ Trạc Trần nặng nề, bảo vệ Thượng Sở Sở đi về phía sảnh tiếp khách, Tần Cửu cũng theo bọn họ quay về sảnh tiếp khách.
Lúc này, ngọ yến đã sắp đến hồi kết, nhưng cũng có uống rượu, khắp nơi là cảm giác say sưa.
Tần Cửu vừa bước vào sảnh tiếp khách, đã nghe thấy trong bữa tiệc truyền
đến một tràng tiếng cười yêu kiều. Nàng nhìn lại theo tiếng cười, chỉ
thấy một vài nữ tử vây xung quanh chỗ ngồi của Nhan Duật, trong đó có cả Vương Ngọc Trân của nhà Lạc Dương Vương, đều là tiểu thư khuê các trong Lệ Kinh. Nhan Duật bị các nàng vây vào giữa, tóc mai lại cài một đóa
hoa yên chi màu đỏ, màu tóc của Nhan Duật đen tuyền, tóc đen hoa đỏ, vô
cùng xinh đẹp.
Vương Ngọc Trân che miệng cười nói: “Đóa hoa yên chi này cực kỳ xứng đôi với vương gia.”
Nhan Duật cười vuốt ve hoa yên chi bên tóc mai: “Vương tiểu thư nàng đừng
cười, lát nữa nàng thua thì cũng phải cài hoa, chỉ sợ hoa yên chi cài
trên búi tóc Vương tiểu thư càng xứng đôi hơn thôi.”
Vương Ngọc
Trân cười nói: “Vương gia uống ly rượu phạt này trước đi rồi nói tiếp!”
Nói xong cầm bình rượu lên, từ từ rót một ly cho Nhan Duật, mỉm cười đẩy đến trước mặt Nhan Duật.
Nhan Duật cầm ly rượu lên, cười uống
một hơi cạn sạch. Hắn kéo cổ vạt áo, nghiêng người tựa lên ghế, ánh mắt
liếc nhìn về phía một góc trong sảnh tiếp khách.
Tô Vãn Hương
ngồi ở góc đó của sảnh tiếp khách. Nàng ta mặc chiếc váy cung đình sắc
thu vàng, mái tóc đen chải thành búi Lăng Vân, cài một cây trâm hình búp trà Lục Tuyết. Nàng ngồi trong bữa tiệc, quay mặt nhìn ra ngoài sảnh
tiếp khách, lông mày nhíu lại như không nhíu, có vẻ đăm chiêu, nhưng vào lúc tiếng cười cực lớn bên Nhan Duật vang lên, nàng tình cờ quay đầu
lại nhìn một cái.
Vương Ngọc Trân nhìn theo ánh mắt Nhan Duật,
thấy Tô Vãn Hương, lập tức hiểu ý của Nhan Duật. Khóe môi nàng ta cong
lên, uyển chuyển bước đến bên cạnh Tô Vãn Hương, kéo Tô Vãn Hương nói:
“Vãn Hương, ngồi ở đây một mình có gì vui đâu, vương gia vừa mới nói
chơi phạt rượu ai cũng không thắng được ngài ấy, nhìn vẻ đắc ý của ngài
ấy kìa, nếu như Vãn Hương ra tay, thế nào cũng khiến ngài ấy thua đến
mức cài hoa đầy đầu.”
Tô Vãn Hương bị Vương Ngọc Trân kéo tay áo, giả bộ chối từ nhưng rồi đứng dậy, theo nàng ta đến chỗ ngồi trước mặt
Nhan Duật, cười xinh đẹp nói: “Chỉ sợ ta cũng không phải đối thủ của
vương gia trong trò phạt rượu, chi bằng đổi thành nối thơ đi. Nếu như có ai không nối tiếp được, phải phạt ba ly rượu, cài một đóa hoa, mọi
người thấy thế nào?”
Mấy nữ tử đều vỗ tay khen hay.
Khóe
môi Nhan Duật cong lên, cười như gió xuân, “Chủ ý này rất hay, nào nào
nào, phải xem xem cuối cùng ai là người cài nhiều hoa nhất.” Hắn ngồi
thẳng người dậy, hàng lông mi rất dài run nhẹ, trong con ngươi đen như
mực chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Ánh nắng giữa trưa đang gay
gắt, xuyên qua dây yên chi chiếu vào trong sảnh tiếp khách, Nhan Duật
tắm mình trong ánh mặt trời nhàn nhạt, y phục màu đỏ đen phất lên theo
gió, mị hoặc khó tả. Trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, tròng mắt mê
người xoay chuyển đoạt hồn phách người.
Tần Cửu đứng yên trong
sảnh tiếp khách, nhìn những người cười đùa náo nhiệt kia, cảm thấy cảnh
tượng này có vài phần không chân thực. Chẳng biết tại sao, đột nhiên tâm trạng của nàng hơi tệ, dường như tiếng đàn sáo vui vẻ cách đó không xa
truyền đến tai Tần Cửu cũng mang chút ưu thương.