Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 20: Chậu Rửa Bútngày Hôm Sau.

Lúc sáng sớm, mặt trời sớm mai mọc lên ở phương đông.

Lâm Chỉ Thủy đứng trước cửa tiệm tranh chữ nhà mình, nhìn bầu trời xanh thẳm, duỗi lưng một cái, thoải mái hưởng thụ không khí mát mẻ lúc sáng sớm, xem ra hôm nay lại là một ngày vui vẻ.

Hình như hôm nay cũng không có việc gì, luyện tập vẽ tranh thuỷ mặc một chút cũng tốt.

Hắn cũng được coi là cấp đại sư ở mặt thư pháp, dù không có chiếc bút lông yêu thích của mình hắn vẫn có thể tính là cao thủ thư pháp.

Nhưng hắn mới học tranh thủy mặc chưa được mấy tháng, chỉ có thể coi là có chút trình độ, dù dùng bút lông, cũng chỉ đạt tiêu chuẩn khá cao trên kỹ xảo thay đổi màu mực, còn rất nhiều chỗ cần cải thiện.

Thế nhưng, thư pháp cùng hội họa có liên quan với nhau, với trình độ của hắn, hẳn sẽ tiến bộ rất nhanh.

Lâm Chỉ Thủy xoay người mở cửa tiệm, đặt chiếc túi mang theo người lên bàn, lấy hộp bút trong túi ra, mở hộp bút, lúc đang chuẩn bị lấy bút lông ra, hắn lại hơi ngẩn ngơ.

Đầu chiếc bút lông mà hắn yêu thích được chế tạo từ một loại lông thú không biết tên, trắng như tuyết không chút tỳ vết.

Lúc này, lại có thể thấy được vết mực trên đầu bút.

"Kỳ lạ... Rõ ràng hôm qua ta đã rửa sạch, sao lại có mực nước?"

Lâm Chỉ Thủy cảm giác khá kỳ lạ.

Hắn rất nâng niu chiếc bút lông này, mỗi lần sử dụng xong đều cẩn thận tỉ mỉ rửa sạch sẽ.

Nhưng thường xuyên xuất hiện tình huống khá quỷ dị, chỉ cần một khoảng thời gian không sử dụng, cũng không biết trên đầu bút này chảy mực từ nơi nào, hơn nữa màu mực nước rất đậm.

Hắn suy đoán, có lẽ trong cán bút của chiếc bút lông này trống rỗng, vì vậy mỗi lần rửa bút đều có mực nước thấm vào trong cán bút, một lúc sau lại chảy ra.

Hoặc là nói, thật ra bên trong cán bút cất giấu mực ở trạng thái rắn?

Thế nhưng, Lâm Chỉ Thủy cũng không thể vì chút suy đoán đó mà mở chiếc bút lông yêu quý ra để nghiên cứu, nếu hắn làm vậy, kiếp sống đại sư thư pháp của hắn cũng phải kết thúc.

Chiếc bút lông này thường xuyên xuất hiện tình huống như thế, hắn đã sớm thành thói quen, vì vậy cũng lười suy nghĩ nhiều, quyết định lại đi rửa bút một lần nữa.

Đầu tiên hắn bày một chiếc bàn nhỏ ở trước cửa tiệm, sau đó đi vào toilet, lấy một chiếc chậu sắt màu xám ở dưới bồn rửa tay ra, lại lấy hơn phân nửa chậu nước, lúc này mới bê chậu sắt tới trước cửa, đặt chậu sắt lên chiếc bàn nhỏ.

Ngay sau đó, hắn lấy băng ghế bên cạnh ra, cầm chiếu bút lông yêu dấu lên đặt vào trong chậu sắt nhẹ nhàng đung đưa, vô cùng cẩn thận rửa đầu bút.

Mặc dù chiếc chậu sắt này trông xám xịt, không hề bắt mắt, nhưng rất thuận tiện rửa bút.

Bởi vì không gian trong chậu sắt bị một miếng kim loại uốn lượn hình chữ S ngăn ra, chia thành hai khu vực, giống như hình thái cực lưỡng nghi, hai khu vực đều có thể chứa nước, hoàn toàn có thể dùng một trong số đó rửa bút, một bên khác lại dùng nước sạch rửa thêm lần nữa, không cần phải rắc rối đổi nước thêm một lần.

"Lại nói, đã lâu không gặp mặt người đã chết kia."

Lúc Lâm Chỉ Thủy dùng chậu sắt rửa bút lông, cũng coi như nhìn vật nhớ người, vô thức nhớ đến vị khách tặng chiếc chậu sắt này cho hắn.

Mặc dù vị khách trung niên tự xưng là "Lục mỗ" kia thoạt nhìn rất hung hãn, lông mày rất thẳng, lại nghiêm túc thận trọng, cứ như mặt người chết, có vẻ hơi khó gần, nhưng lúc nhìn thấy tranh chữ của hắn, cũng giống với các vị khách khác, hắn ta không thể tránh được ngây người ngay tại chỗ.

Sau khi bỏ ra 86.400 nguyên, mua một bức tự thϊếp "Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu" của hắn, hình như vị khách họ Lục kia thấy hắn chưa có đồ rửa bút, còn rất thân thiết tặng hắn cái chậu sắt này.

Dù lúc tặng chậu sắt này, vị khách họ Lục kia giả vờ ngầu, trước sau như một không nói lời nào, nhưng Lâm Chỉ Thủy vừa nhìn đã biết, lão ca này... là lão ngạo kiều.

Nhìn vẻ ngoài lạnh lùng, thật ra vẫn rất tỉ mỉ ấm áp.

Dù sao cũng không phải thứ gì quý giá, chỉ là một cái chậu sắt màu xám mà thôi, hắn cũng thoải mái nhận lấy.

Mặc dù không đủ xinh đẹp, nhưng giá trị thực dụng vẫn rất cao, với cấu tạo của chậu sắt này, đừng nói là dùng để rửa bút, dù dùng để làm nồi lầu uyên ương cũng không có vấn đề.

Chỉ chốc lát sau, nước trong chậu sắt màu xám đã biến thành nửa đen nửa trắng, thoạt nhìn phân chia rõ ràng, vừa vặn thể hiện ra đồ án thái cực lưỡng nghi hoàn chỉnh.

Vị lão ca kia đúng là kẻ yêu thích văn hóa truyền thống, một cái chậu để rửa bút cũng chú ý như thế.

Lâm Chỉ Thủy thầm khen ngợi một câu, lúc đang định rửa lần thứ hai, lại nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nữ trong dịu dàng lộ ra vẻ cung kính dễ nghe:

"Lâm tiên sinh, buổi sáng tốt lành."

Hắn quay lại nhìn, chỉ thấy một nữ tử tóc dài cao gầy mặc lễ phục màu nâu, khí chất ôn hòa đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt cung kính nhìn về phía hắn.

"Hàn nữ sĩ, đến sớm vậy." Lâm Chỉ Thủy mỉm cười nói.

Người đến chính là Hàn Tố Tâm vừa gặp mặt tối qua.

Hôm qua đã hẹn tặng nàng một bức chữ, để nàng đến lấy, chỉ không ngờ nàng lại đến sớm như thế, cũng quá nóng lòng, xem ra thật đúng là không kịp chờ đợi.

"Tố Tâm không dám để ngài đợi lâu nên mới đến đây từ sớm." Hàn Tố Tâm nói.

"Được."

Lâm Chỉ Thủy mỉm cười nhìn nàng, nói: "Ta còn đang rửa bút, ngươi chờ một chút."

"Ngài bận rộn đi, không cần để ý đến ta." Hàn Tố Tâm khẽ vuốt cằm, không dám thúc giục chút nào, chỉ bình tĩnh đứng bên cạnh nhìn Lâm Chỉ Thủy rửa bút.

Đúng là thần tiên đại năng ẩn cư chốn phàm trần, hành vi cử chỉ lại có thể ngụy trang giống hệt người phàm, hôm qua nàng cũng từng quan sát, lúc vị Lâm tiền bối này đi lại chưa từng phi thiên độn địa, hay là thi triển thần thông di chuyển trong truyền thuyết, chỉ đi đường, ngồi xe như người phàm, không hề mất kiên nhẫn, tỏ vẻ không nóng không vội.

Chỉ sợ cũng vì tuổi thọ quá dài, thọ sánh với trời đất, mới không quan tâm lãng phí chút thời gian ấy.

Ngay cả rửa bút cũng không vì thuận tiện mà sử dụng pháp lực, ngược lại không vội không chậm, cẩn thận rửa sạch bút lông.

Có lẽ... đây là phản phác quy chân trong truyền thuyết.

"Hả?"

Đột nhiên, Hàn Tố Tâm ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm chậu sắt màu xám mà Lâm Chỉ Thủy đang dùng để rửa bút, nhìn hình thái cực phân chia rõ ràng trong chậu, trong mắt dần hiện ra vẻ khϊếp sợ khó có thể kiềm chế nổi.