Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 19: Tang Thương

Hàn Tố Tâm cũng có nghiên cứu lịch sử phát triển của giới tu hành.

Nàng hiểu rất rõ, giới tu hành bây giờ hoàn toàn không giống với thời kỳ thượng cổ, giữa thiên địa tràn ngập ngoại ma, không chỗ nào không có, nếu không có thượng giới ban cho pháp thân truyền thừa thì không cách nào tu hành.

Động vật bình thường còn chưa được mở linh trí, tất nhiên không thể đạt được truyền thừa pháp thân, cũng không có cơ hội tu luyện hóa hình.

Chỉ nhân loại mới có thể tu hành pháp thân.

Nói cách khác, thời đại này không thể xuất hiện sinh vật như “yêu” này.

Nói cách khác, chân thân kiếp trước của Xà Tích Lộ - cũng là song đầu hắc xà kia, tất nhiên là yêu tu dị chủng đã tồn tại từ trước khi thiên địa dị biến, cũng tức là tồn tại còn sót lại từ thời thượng cổ!

Mà vị Lâm tiền bối này gọi Xà Tích Lộ là Tiểu Xà, hai người lại quen biết từ rất lâu trước kia, còn nói nàng là động vật nhỏ...

Trong những lời này để lộ ra lượng tin tức kinh người, có lẽ người tu hành bình thường không hiểu, nhưng Hàn Tố Tâm nàng đã tu hành hơn hai trăm năm, nghiên cứu rất nhiều về lịch sử giới tu hành, sao lại không hiểu?

Nàng lập tức kịp phản ứng lại –

Có lẽ... Vị Lâm tiền bối này là thần tiên từ thời kỳ thượng cổ?

Hơn nữa còn trải qua kiếp nạn lớn thời kỳ thượng cổ khiến thiên địa đổi sắc, lại vẫn còn tồn tại đến nay, tu vi thật sự quá cao, thậm chí nàng cũng không dám suy đoán ngông cuồng!

Nghĩ đến khả năng này, Hàn Tố Tâm cũng cảm thấy trái tim bắt đầu đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn chút, sau lưng mơ hồ túa mồ hôi lạnh, hai tay đặt trên chân cũng vì kiếm chế run rẩy mà nắm chặt lại.

Vì sợ hãi, cũng vì hưng phấn.

Nàng cũng có chút danh tiếng trong giới tu hành, nhưng so sánh với cao nhân thật sự vẫn có khoảng cách, phi thăng là điều xa xa khó với.

Nhưng nàng lại có thể tiếp xúc với một vị thần tiên đại năng còn sót lại từ thời thượng cổ, thậm chí còn có thể trò chuyện với đối phương ở khoảng cách gần!

Vinh quang đến mức nào?

Sau khi nàng cảm thấy điều này hoang đường và đáng sợ, nàng lại lấy được thỏa mãn cực lớn!

Về phần có phải quân cờ hay không, điều này không còn quan trọng nữa, trong thiên hạ rất nhiều người tu hành có tu vi cao hơn nàng, cũng chưa có cơ duyên đến mức này đâu...

"Hàn Tố Tâm ta, cũng có thể cùng trò chuyện vui vẻ với đại năng thời thượng cổ..."

Ánh mắt Hàn Tố Tâm nhìn Lâm Chỉ Thủy cũng không tự chủ được mà cung kính thêm vài phần.

"Hàn nữ sĩ? Sao thế?"

Nói được một lúc, Lâm Chỉ Thủy chợt phát hiện, vị khách hàng nữ luôn giữ được nụ cười tỉnh táo trước mắt dường như trở nên hơi căng thẳng, ánh mắt nhìn hắn cũng không đúng lắm, hình như... dáng vẻ rất tôn kính?

Hắn đã nói điều gì đó khó lường sao?

"Khụ, không có gì."

Lúc này Hàn Tố Tâm mới kịp phản ứng lại, bản thân đã thất lễ với tiền bối, vội vàng thu lại suy nghĩ, nói: "Chỉ là Tố Tâm nghe thấy ngài nói, đột nhiên rất khâm phục ngài, trong quá khứ có lẽ phu nhân vô cùng cao ngạo với những người khác, nhưng ngài lại có thể được nàng công nhận, đi vào trong lòng của nàng, đúng là không tầm thường."

Chân thân kiếp trước của Xà Tích Lộ là dị chủng thời thượng cổ, thiên tính hung tàn máu lạnh, lại được sinh ra từ Nguyên Sơ Ma Tỉnh trong truyền thuyết, e rằng là tồn tại cực kì cao quý trong yêu tộc, cao ngạo lạnh lùng đến mức nào!

Ở trong mắt nó, sợ rằng người tu hành tầm thường chỉ là sâu kiến hèn mọn mà thôi, sao có thể được nó công nhận?

Lâm Chỉ Thủy giật mình, hóa ra là vì điều này.

Đúng vậy, một thiếu nữ khép kín như Xà Tích Lộ, lại mắc chứng sợ giao tiếp nghiêm trọng, người bình thường thật sự rất khó có thể được nàng công nhận.

Nghĩ vậy... Hình như hắn rất không tầm thường?

Hắn không nhịn được hơi đắc ý gật đầu nói: "Đúng vậy, trước kia nàng rất cô đơn, ta cũng tốn rất nhiều tâm tư mới được nàng công nhận, ha ha... Đương nhiên cũng cần chút bạo lực, vừa đấm vừa xoa mới được."

Ví dụ như, đánh đòn.

Đương nhiên đây là việc riêng tư trong nhà, không thể tùy tiện nói với người ngoài.

"Ngài nói không sai, có lúc, bạo lực đúng là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề."

Hàn Tố Tâm đồng ý khẽ vuốt cằm, trong lòng càng thêm sùng bái khâm phục vị Lâm tiền bối này.

Một dị chủng thượng cổ như thế, không biết phải đáng sợ đến cỡ nào, thế mà vị tiền bối trước mắt lại có thể dùng bạo lực bắt nó phục tùng?

Vậy tu vi của hắn phải cao bao nhiêu?

Thật sự là thần thông quảng đại!

Lâm Chỉ Thủy cảm thấy hơi kỳ lạ, ngay cả chuyện bạo lực gia đình này nàng cũng đồng ý như thế, hình như hơi quỳ liếʍ quá mức...

Thay đổi thái độ cũng quá rõ ràng... Dường như từ lúc hắn nói đền chuyện sẽ đền bù cho nàng một bức chữ, nàng đã bắt đầu thay đổi?

Xem ra, nàng rất muốn tự thϊếp của hắn.

Thế nhưng, người ta cho mặt mũi, hắn cũng không thể không trả, lúc này liền nói: "Tóm lại lần này đã làm phiền Hàn nữ sĩ, thê tử của ta hơi vô lễ với ngươi, xin hãy tha lỗi cho, ngày mai ngươi đến "Hà Minh Hiên" của ta, ta sẽ tự đưa tự thϊếp, coi như quà xin lỗi."

Hàn Tố Tâm hơi sợ hãi, liền đứng dậy nói: "Ngài thật sự quá khách sáo, Tố Tâm có thể nhận được tự thϊếp của ngài đã là may mắn, ta còn chưa thấu hiểu rõ ràng tự thϊếp ngài tặng ta lúc trước, ngày mai ngài ban cho ta một chữ là đủ."

Đúng là đại năng thần tiên thời thượng cổ... Từ trước đến nay nhân vật thế này rất coi trọng nhân quả, sẽ không dễ dàng nợ nhân tình, lại lịch sự như thế, đúng là phong thái Tiên gia!

"Đã vậy, cứ theo ý ngươi đi." Lâm Chỉ Thủy nhẹ gật đầu, trong lòng lại thấy hơi kỳ lạ.

Chưa thấu hiểu rõ ràng là cái quỷ gì?

Có lẽ... Vị Hàn nữ sĩ này đang phỏng theo tự thϊếp của hắn, muốn học tập thư pháp của hắn sao?

Cũng là việc bình thường, dù sao khi hắn dùng bút lông yêu thích của mình để viết chữ, đúng là chữ viết cực kỳ xinh đẹp, giá trị nghệ thuật cực cao, những vị khách yêu thích văn hoá truyền thống, si mê thư pháp này mua tự thϊếp của hắn, tự nhiên sẽ có suy nghĩ phỏng theo.

"Đúng là ta! Trong vô thức, ta đã trở thành đại gia thư pháp." Hắn không nhịn được thấy hơi xúc động.

"Đúng rồi."

Lâm Chỉ Thủy lại hỏi: "Đối với tình hình của thê tử ta, ngươi có phát hiện điều gì khác lạ không?"

"Khụ, điều này... Lúc trong mộng cảnh nàng có nói một câu... Đừng đến phiền ta." Hàn Tố Tâm hơi lúng túng nói.

Dù sao đây cũng là việc riêng của phu thê nhà người ta.

Nàng đã bổ não ra một bộ truyền thuyết thần thoại tình yêu nhân xà, ví dụ như... Oan nghiệt kiếp trước, tình cảm của Tiên Yêu không được Thiên Đình thừa nhận, sau đó tiểu xà đầu thai chuyển thế, Lâm tiền bối cố chấp vì tình yêu, muốn nối lại tiền duyên, nhiều lần chui vào mộng cảnh gặp mặt nhưng bị từ chối, lo lắng tình hình của Yêu Xà, vì vậy mới muốn nàng giúp đỡ xem thử tình hình...

Đúng là tình yêu nhân xà xúc động lòng người.

Ôi... Nàng thích xem loại bát quái của thần tiên cao nhân này nhất.

"Đừng đến phiền ta? Ôi, nàng luôn như vậy... Được, cứ từ từ thôi."

Lâm Chỉ Thủy bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng, rất có phong cách đại sư nói một câu văn nghệ: "Thương hải tang điền, lòng người không thay đổi... Cuối cùng năm tháng sẽ xoa dịu tất cả."

Hàn Tố Tâm nghe vậy, không nhịn được hơi than thở cùng rung động, đột nhiên cảm thấy được dưới lớp ngụy trang nhìn như bình thường mà trẻ tuổi này, cuối cùng vị tiền bối trước mắt cũng để lộ ra cảm giác tang thương, lộ ra một góc của băng sơn.

Thương hải tang điền... Đó là tình cảm xa xôi lâu dài đến mức nào...

Ngưu Lang Chức Nữ trong truyền thuyết, tình yêu người và tiên, cũng chỉ như thế... Trong lòng nàng nảy sinh hâm mộ và ao ước sâu sắc.

Lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên.

Lâm Chỉ Thủy quay lại nhìn, phát hiện Xà Tích Lộ đang xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, hơi mơ màng đi ra từ phòng tư vấn tâm lý.

"Nàng đã tỉnh?"

Lâm Chỉ Thủy mỉm cười đứng lên, đi đến trước mặt nàng, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, nói: "Cảm thấy thế nào?"

Xà Tích Lộ phát hiện ánh mắt gia hỏa này có vẻ cưng chiều khó hiểu, khuôn mặt nhỏ không nhịn được đỏ bừng, hơi cúi đầu, nói nhỏ: "Không có cảm giác gì... Cảm thấy, ta... ta ngủ thϊếp đi..."

"Đúng là chuyên gia tâm lý cao cấp, thật sự biết thôi miên."

Lâm Chỉ Thủy âm thầm khen ngợi một câu, xoa đầu Tiểu Xà nhà mình, nói: "Yên tâm, ngươi không cần nói gì hết, ta đã biết tình hình của ngươi rồi."

"Ồ..." Xà Tích Lộ hơi ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Hàn nữ sĩ, vậy ta đưa thê tử về trước, ngày mai gặp lại, không cần tiễn nữa." Lâm Chỉ Thủy cười nói.

"Vậy ngài đi thong thả." Hàn Tố Tâm vội vàng cung kính nói.

Lúc này, Lâm Chỉ Thủy lôi kéo Xà Tích Lộ rời khỏi phòng tư vấn tâm lý của Hàn Tố Tâm.

Đi ra cửa, Xà Tích Lộ không nhịn được hỏi: "Ngươi... Ngươi nói chuyện gì với nàng?"

"Đương nhiên là nói về nàng, nàng không ngoan, thật sự xứng với biệt danh "Tiểu Xà" này."

Lâm Chỉ Thủy mỉm cười xoa đầu nàng, nha đầu này không phải ghen ghét người ta lớn hơn nàng, nên mới cố ý véo vào chỗ kia chứ?

"Hả? Ồ..." Xà Tích Lộ hơi uất ức cúi đầu, rõ ràng mình chỉ ngủ một giấc, sao lại không ngoan?