“Giác ngộ là tốt…”
Trấn Nam Chí Tôn hài lòng gật đầu, bà tin tưởng vào ánh mắt của lão già kia, nếu lão ta đã lựa chọn tên nhóc này làm hiền tế ngay lần gặp mặt đầu tiên, vậy hắn sẽ không để Nam Thiên Môn thất vọng.
Đổi lại là người khác, dù thiên phú có yêu nghiệt đến đâu đi chăng nữa, nếu có liên quan đến thế lực nguy hiểm như Tu La Giáo, bà ta tuyệt không để hắn dính dáng đến Nam Thiên Môn, huống hồ cho nắm giữ quyền lực lớn như vậy.
Phải hiểu rằng Tu La Giáo không phải thế lực tầm thường, nó chính là tồn tại có thể lay động căn cơ của toàn bộ Nam Thiên Môn.
Khi còn sống, lão già kia chưa từng nhìn lầm người, tin tưởng sau khi chết cũng là như thế…
Lạc Nam cũng không biết trong lòng nhạc mẫu nghĩa gì, càng không biết nhờ vô tình triệu hoán nhạc phụ đại nhân mà mình mới còn đứng ở nơi này, hắn có chút thấp thởm hỏi:
“Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế cũng sắp rời khỏi, có thể gặp mặt cáo từ Thiên Tố một tiếng hay không?”
“Haha, chuyện của mấy người trẻ tuổi các ngươi, lão bà ta có thể giúp gì được chứ?” Trấn Nam Chí Tôn cười nhạo:
“Nếu nàng muốn thấy ngươi tự giác sẽ xuất hiện, nếu như không muốn…lão bà ta cũng không biết phải tìm ở nơi nào.”
Lạc Nam nghe vậy có chút thở dài, nếu còn nhiều Điểm Danh Vọng, hắn không ngại dò xét xem Thiên Tố đang ở đâu để chạy đi gặp nàng.
Tiếc là Điểm Danh Vọng còn lại quá ít, muốn dò xét Chí Tôn cường đại như nàng cũng không đủ.
Hơi suy nghĩ, Lạc Nam cáo từ nhạc mẫu đại nhân rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ.
Hắn chạy đến phía trước chí bảo Nam Thiên Môn đang sừng sững giữa thiên hạ đại thế.
“Nam Thiên Môn tiền bối, ta có thứ này gửi cho Thiên Tố.” Hắn hướng Nam Thiên Môn đưa lên một chiếc Nhẫn Trữ Vật kính cẩn nói:
“Khi nào Thiên Tố trở lại, nhờ tiền bối giúp ta đưa cho nàng.”
“Được rồi!” Khí linh của Nam Thiên Môn thoải mái gật đầu, Nhẫn Trữ Vật trong tay Lạc Nam liền biến mất.
“Đa tạ tiền bối!” Lạc Nam cảm kích chắp tay.
Đưa mắt nhìn toàn cảnh giang sơn hùng vĩ của Nam Thiên Môn, Lạc Nam hít sâu một hơi:
“Tiểu Sư, chúng ta đi!”
GÁY!
Một tiếng gáy kinh động thương khung, thân ảnh Thiên Phạt Điểu Sư bao phủ trong Kiếp Lôi đầy trời xuất hiện, giang rộng đôi cánh đại bằng to lớn che phủ cả mặt đất.
Lạc Nam nhảy lên lưng nàng, Tiểu Sư liền hóa thành một đạo tia chớp hướng Đúc Kiếm Sơn lao vọt đi.
…
Ghé qua Đúc Kiếm Sơn, Tiểu Sư lơ lửng giữa các tầng mây, Lạc Nam hạ mình rơi xuống.
Hắn dùng lệnh bài trưởng lão truyền âm cầu kiến Tổ Hỏa Khí Tôn, đem Ái Tâm gửi gắm nhờ Đúc Kiếm Sơn bồi dưỡng.
Ái Tâm cũng khá thiệt thòi, trong các tỷ muội thì chỉ có duy nhất nàng là Luyện Khí Sư.
Luyện Đan Sư có Bắc Cung Hàm Ngọc, Đan Diễm Cơ, Đan Mộng Cơ, Tiêu Thanh Tuyền…các nàng có thể cùng nhau thảo luận, trao đổi để cùng nhau tiến bộ, lại thêm Nguyên Đan Bí Điển chứa đựng hầu hết kiến thức quan trọng, không cần sư phụ vẫn có thể tiến bộ từng ngày.
Còn Khí Đạo Thiên Thư chỉ là thứ có giá trị sử dụng ở tiểu vũ trụ, trình độ của Ái Tâm hiện tại đã vượt qua cả những gì Khí Đạo Thiên Thư có thể truyền thụ, vậy nên gửi nàng đến Đúc Kiếm Sơn là lựa chọn không tồi.
“Phu quân, ngày ngươi trở lại, ta sẽ trở thành Nữ Khí Đế.” Ái Tâm nắm tay trượng phu, hừng hực quyết tâm.
“Ta tin nàng làm được, gặp chuyện gì khó khăn cứ truyền âm cho ta, hoặc cứ trực tiếp truyền tống vào Cung Đình Thụ.” Lạc Nam mỉm cười căn dặn.
“Cửu Trưởng Lão an tâm đi, phu nhân của ngươi ở Đúc Kiếm Sơn không ai dám khi dễ nàng.” Tổ Hỏa Khí Tôn hứa hẹn nói.
“Đa tạ Nhị Sơn Chủ chiếu cố.” Lạc Nam hành lễ:
“Lần sau quay về, ta sẽ mang theo thật nhiều Nguyên Liệu Luyện Khí hiếm có làm ra cống hiến.”
“Có lòng là tốt rồi…” Tổ Hỏa Khí Tôn cười haha.
“Phu quân ngươi cũng cẩn thận, thiên hạ rộng lớn không thiếu hiểm nguy, ngươi mà có chuyện gì tỷ muội chúng ta cũng không sống nổi.” Ái Tâm ôm chặt lấy hắn.
“Phu quân của nàng mạng rất cứng, yên tâm đi.” Lạc Nam vuốt ve mái tóc ngắn óng ả của nàng.
Phu thê lưu luyến ôm nhau một hồi, rốt cuộc Lạc Nam mới hạ quyết tâm, Tốc Biến lên lưng Tiểu Sư.
Hắn lại ghé qua Kiếm Đan Sơn Trang nói lời cáo từ những bằng hữu ít ỏi đáng tin cậy.
Trong tiếng khóc thảm thiết của Nhàn Kiên và sự đưa tiễn của Nhàn Phong đám người, sấm chớp xung quanh Tiểu Sư bùng nổ, mang theo Lạc Nam biến mất ở phía chân trời…
…
“Lẽ ra phải đến Liên Tâm Kỹ Viện một chuyến, chỉ tiếc Toàn Cơ đã không còn…”
Lạc Nam quyết định rời khỏi Kiếm Châu, nơi mang đến cho hắn thực lực, địa vị, danh vọng và cả những hồng nhan tuyệt thế.
Ý niệm vừa động, Tinh Không Long Mã đã hiện ra ở ngay bên cạnh.
Trên lưng Tiểu Tinh có Lãnh Vận Du, Lăng Ba đang ngồi.
Trong lòng ngực Lạc Nam thì có Phượng Tịch Y, Thải Quỳnh Dao, Bạch Miêu Miêu hóa thành tiểu sủng vật ẩn phía sau lớp áo.
Đình Manh Manh hiện ra phía sau lưng hắn, cùng ngồi trên thân Tiểu Sư, vòng tay ôm chặt eo Lạc Nam cười hì hì rất thích thú.
Tiểu Tiểu, Tiểu Noãn và Lạc Tư Tình vì thân phận đặc thù nên vẫn ở trong Linh Giới Châu, không xuất hiện bên ngoài.
Đương nhiên không thể thiếu ba nàng Xích Tà, Tiểu Hồng Nhi cùng Tiểu Ngân Nhi.
Ngoài ra trong cơ thể Lạc Nam còn có Long Khuynh Thành đang hợp nhất thông qua Nhân Long Tuyên Thệ Công, bởi lẽ nàng có khả năng hợp thể để gia tăng chiến lực cho hắn, hóa thành một hình xăm Nghịch Long in trên lưng hắn.
Đó là tất cả nhân vật cùng với Lạc Nam tham gia hành trình sắp tới.
Ngay cả chúng nữ Á Hy Thần, Á Nhi, Mộc Ái My và Mộc Linh Nhu cũng ở lại Thanh Long Thánh Địa, bắt tay vào bồi dưỡng chăm sóc Dược Viên được thành lập ở phía sau Thanh Long Phủ.
“Tiểu Nam, mục tiêu là Đông Vực sao? Vậy chúng ta sẽ đi theo phương hướng nào?” Lăng Ba trong trẻo hỏi.
Dựa vào thông tin mà Trương tiểu thư của Trân Bảo Lâu cung cấp, Lạc Nam vuốt cằm nói:
“Cách đơn giản và an toàn nhất đương nhiên là sử dụng Truyền Tống Trận qua các đại thành trì, từ Kiếm Châu truyền tống liên tục đến tận Đông Vực.”
“Nhưng lần này mục đích của chúng ta là lịch lãm rèn luyện, vậy có hai phương hướng khác để xuất phát.”
“Một là trực tiếp băng qua Tử Hải, đây là vùng biển chết cực kỳ rộng lớn có bốn hướng tiếp giáp với tứ đại lục địa là Bắc Châu, Kiếm Châu, Nam Vực và Đông Vực.”
“Hai là từ Kiếm Châu đi xuyên một phần lãnh thổ Nam Vực để đặt chân đến lãnh thổ Đông Vực, bởi vì Đông Vực chỉ tiếp giáp với Đông Vực chứ không có nơi giáp Kiếm Châu.”
Nghe lời nói của hắn, Lãnh Vận Du ngưng trọng nói: “Hay là chúng ta băng qua Tử Hải, bởi lẽ Nam Vực nguy hiểm vô cùng, kẻ thù của Nam Thiên Môn không hề ít, thϊếp nhớ không lầm chàng còn đắc tội với cả Chí Tôn, Tử Hải sẽ thuận tiện hơn.”
“Haha, có một điều mà nàng không biết, Tử Hải nguy hiểm hơn Nam Vực.” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe nói:
“Bởi vì đây là vùng biển chết không tồn tại Nguyên Khí trong trời đất, tu sĩ tiến vào Tử Hải một khi hao hết Nguyên Lực chỉ có thể thông qua luyện hóa đan dược hoặc tài nguyên để bổ sung mà không có Nguyên Khí tự nhiên để hấp thụ trong lúc chiến đấu, hoàn cảnh khốc liệt vô cùng.”
“Chưa hết, Tử Hải còn là địa phương yêu thích của những ma đầu khét tiếng, bọn hắn bị truy sát khắp nơi nên chỉ còn cách trốn vào Tử Hải lánh nạn, đa số đều là lũ cùng hung cực ác.”
“Nhưng dù là hoàn cảnh khốc liệt như thế, vẫn có không ít tu sĩ và thế lực lựa chọn băng qua Tử Hải, bởi lẽ điều này sẽ giúp họ tiết kiệm rất nhiều thời gian để di chuyển qua lại giữa các lục địa mà không cần tiêu hao số lượng Nguyên Thạch khổng lồ cho việc sử dụng Truyền Tống Trận.”
“Hiểu rồi.” Chúng nữ bừng tỉnh đại ngộ.
Ví như muốn di chuyển từ Kiếm Châu đến Đông Vực, nếu sử dụng Truyền Tống Trận của Trân Bảo Lâu liên tiếp phải chấp nhận tiêu hao cái giá lên đến vài trăm mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.
Đối với Lạc Nam thì số lượng trăm mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm không tính là gì, nhưng đối với rất nhiều tu sĩ và thế lực thì đây là cả một gia tài, có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.
“Tử Hải chơi thật vui, chúng ta đi Tử Hải nha.” Đình Manh Manh hưng phấn đề nghị.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Tử Hải hoàn cảnh khốc liệt, ngư long hỗn tạp, phúc họa khôn lường.
Nam Vực thì có Thiên Lệnh Giáo đang muốn truy sát hắn, kẻ thù cũ của Nam Thiên Môn cũng không ít và chắc chắn không thiếu cơ duyên.
Đương nhiên lần này đi lịch luyện, Lạc Nam đã quyết định không ngán bất cứ kẻ nào, đến là đón, đυ.ng là đập…chơi không lại thì đào tẩu, sẳn sàng nghênh chiến với bất kỳ ai mà không ngại phiền phức.
Chỉ có trải qua sinh tử chi chiến mới nhanh chóng trở nên trưởng thành.
Vậy nên hắn thậm chí đang cân nhắc nơi nguy hiểm hơn để lịch luyện.
Bất quá lúc này Tu La Lệnh vẫn luôn mang theo bên mình bất chợt rung động.
Lạc Nam giật mình, vội vàng lấy ra quan sát, chỉ thấy bên trên lệnh hiện ra mấy dòng chữ với nội dung tương đối rõ ràng:
“Xét thấy Kim Tu La – Lạc Nam đang ở Nam Thiên Môn, lệnh cho ngươi tiến vào Tử Hải lân cận tìm kiếm tung tích Tử Linh Thần Diễm, một khi phát hiện lập tức báo cáo, Bạc Tu La - Thủy Triều Tịch sẽ hỗ trợ hành động.”
“Tử Linh Thần Diễm? thứ đồ gì nghe qua đã thấy ngưu bức?” Lạc Nam nhịp tim đập lên thình thịch.
“Một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính chăng?” Mấy nữ nhân âm thầm suy đoán.
“Haha, mặc kệ nó là thứ gì, chúng ta xem ra không thể không băng qua Tử Hải rồi.” Đình Manh Manh hứng thú cười to.
Lạc Nam cũng cười cười, truyền âm ngọc đã phát tính hiệu, Thủy Triều Tịch truyền âm đến:
“Phu quân, Tu La Giáo muốn ta hỗ trợ ngươi tìm Tử Linh Thần Diễm gì đó…”
“Ta biết rồi, nàng tiến vào Linh Giới Châu đi.” Lạc Nam bất đắc dĩ nói.
Vốn định để Thủy Triều Tịch ở lại Thanh Long Thánh Địa hỗ trợ các tỷ muội tu luyện Hồn Tu, hiện tại xem ra không thể, Tu La Giáo đã đưa nhiệm vụ như vậy, không thể không làm.
Thủy Triều Tịch nghe lời, liền thông qua Lệnh Bài Truyền Tống dịch chuyển vào Cung Đình Thụ trong đan điền của hắn.
“Tu La Giáo lần này không đưa ra kỳ hẹn, xem ra loại Tử Linh Thần Diễm này cũng không dễ tìm…” Hắn vuốt vuốt cằm:
“Lên đường rồi tính, Tử Hải xuất phát!”
NGAO! GÁY!
Thiên Phạt Điểu Sư cùng Tinh Không Long Mã cùng lúc gầm vang, hóa thành hai luồng tàn ảnh điên cuồng lao khỏi lãnh thổ Kiếm Châu.
Lạc Nam quay mắt nhìn về phương hướng Nam Thiên Môn, cất tiếng cười dài:
“Ta sẽ trở lại!”
…
Nam Thiên Môn cao chót vót…
Một thân ảnh đạp trên đỉnh đại môn, tóc dài búi cao để lộ chiếc gáy ngọc ngà trắng nõn không chút tỳ vết, một thân cẩm bào đỏ tím đan xen ôm lấy những đường cong hoàn mỹ.
Đôi mắt thăm thẳm nhìn theo cái bóng của hai tọa kỵ đang khuất xa dần…
Trong lòng bàn tay của nàng là một chiếc nhẫn trữ vật trong suốt như pha lê, bên trên có điêu khắc một thanh tiểu kiếm tinh xảo, trong lòng nhẫn có khắc lấy bốn chữ Thiên Tố Lão Bà cực kỳ tỉ mỉ.
Rõ ràng đây không phải Nhẫn Trữ Vật đại trà bình thường, mà nó là chiếc Nhẫn do một người cực kỳ tâm huyết rèn đúc đi ra để tặng riêng cho một người, bất quá đẳng cấp của nó không hề cao, chỉ là Lục Tinh Thánh Cấp mà thôi.
Thần thức quét vào, trong nhẫn không có quá nhiều thứ, chỉ có ba loại đồ vật.
Một bầu dược thủy rất to, ẩn chứa loại dung dịch sinh mệnh cực kỳ nồng đậm, có hiệu quả cải tử hoàn sinh với cả Chí Tôn cấp cường giả.
Một bồn nhỏ Tọa Kỵ Linh Tuyền, dùng để bồi dưỡng tọa kỵ.
Cuối cùng là một bức họa.
Giai nhân nhịn không được đem bức họa lấy ra…
Bên trên tranh, một đôi nam nữ bái đường thành thân giữa không gian trang nghiêm cổ kính, bên cạnh có một đôi lão nhân đầy mặt vui mừng chứng kiến.
Ở góc bức họa còn có mấy dòng chữ tiêu dao phóng khoáng:
Đêm lạnh như tuyết
Lòng như nguyệt quang
Nam Thiên Thê Tử
Chờ Quân trở về…
Khóe mắt giai nhân có chút run lên, nàng khẽ phất tay, bức họa đã được thu vào trong nhẫn.
Nàng đem nhẫn đeo lên ngón áp út của mình.
Chiếc nhẫn tuy rằng có vẻ ngoài tinh xảo nhưng đẳng cấp chỉ là Lục Tinh, rõ ràng không hề xứng với thân phận của nàng.
Ấy vậy mà lúc này, nàng thậm chí tháo xuống chiếc Nhẫn Trữ Vật đạt đến Cửu Tinh đã theo nàng từ xưa đến nay, chỉ để lại một chiếc nhẫn Lục Tinh duy nhất dường như chỉ có chiếc nhẫn cấp thấp này mới đủ tư cách nằm trên bàn tay nàng.
Đột ngột nàng hơi nhướn mày, như cảm giác được điều gì, đôi mắt của nàng trở nên thâm thúy như có thể nhìn thấu vô tận tinh không.
Xuyên qua tầng tầng không gian Kiếm Châu, nàng phát hiện tại Kiếm Tây Thành xa xôi, một đôi mắt khác đang lặng lẽ dõi theo phương hướng Tử Hải…
“Ngươi…không…xứng…”
Ba thanh âm rất nhỏ thốt ra khỏi miệng.
KENG!
Kiếm ngân chấn động dòng chảy thời gian, một thức Thương Khung Tẫn phá toái tất cả vượt không mà đi.
Đáng nói ở chỗ, một thức này không để lộ ra ngoài bất kỳ một tia khí tức nào, toàn bộ lực lượng và kiếm khí kinh thiên động địa đã được dồn nén vô cùng hoàn mỹ, chỉ tìm đến đúng mục tiêu cần đến, người ở lân cận thậm chí không thể nghe được tiếng kiếm.
Đối mặt với nhất kiếm khủng bố như vậy, tại Kiếm Tây Thành…ánh mắt thu liễm.
Dường như không có hứng thú va chạm, chủ nhân của ánh mắt kia lẳng lặng biến mất, chỉ lưu lại một chém cản phá Thương Khung Tẫn đang hàng lâm.
OANH…
Kiếm Tây Thành thoáng lắc lư khiến vô số người kinh hãi tột đỉnh.
“Chuyện gì xảy ra? Địch nhân tập kích à?”
Tất cả cường giả Kiếm Tây Thành đều bị kinh động bay vọt lên.
Đáng tiếc sau đó mọi thứ chìm vào im ắng, chẳng còn lại chút động tĩnh nào khiến tất cả hoài nghi liệu rằng vừa mới phát sinh ảo giác?
“Được rồi, không có chuyện gì đâu…giải tán đi!” Kiếm Tây Thành Đại Trưởng Lão mở miệng phân phó.
Đợi tất cả cường giả rút lui, bà mới nhịn không được đưa mắt nhìn về nam phương.
Bên trong đáy mắt, cảm xúc phức tạp lan tràn…
Cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài nghiệt ngã…