Con Đường Bá Chủ

Chương 2216: Nhờ vả nhạc mẫu

Giữa tinh không rộng mênh mông, hai thân ảnh khoanh chân ngồi xếp bằng lơ lửng cùng những ngôi sao.

Đó là hai nữ nhân diện mạo giống y như đúc, người không biết nhìn vào chắc chắn sẽ cho rằng đây là một cặp tỷ muội song sinh.

Ngũ quan lãnh diễm tuyệt luân, mắt đen kiên định, tóc dài tung bay, lại có được loại khí chất kiêu ngạo gợi lên ham muốn chinh phục của người đối diện.

Không phải ai khác, hai nàng chính là Lãnh Vận Du và Lãnh Nguyệt Tâm, một người là bản thể, một người là phân thân nhưng lại có ý thức độc lập riêng biệt, đi theo con đường tu luyện riêng biệt.

Lúc này, hai nàng đang dùng khí thế chiến đấu, luận bàn với nhau.

Cái gọi là so kè về khí thế, chính là không hề động tay động chân, mà là thi triển các loại thủ đoạn đem uy áp của mình bạo phát ra để đánh tan uy áp của người đối diện.

Chỉ thấy Lãnh Vận Du ở phía sau lưng triệu hồi ra một tôn Ma Tướng diện mục lẫm liệt cực hạn uy nghi.

Ma Tướng này đầu đội Vương Miệng, thân khoác Ma Bào, tay phải nắm Ma Kiếm, tay trái nắm Ma Ấn.

Đây là Ma Tướng do nàng ngưng tụ thành thời điểm vừa đột phá Thánh Tướng, lấy ý tưởng từ Ma Đế Biến tạo ra, diện mục giống như một vị Ma Đế quân lâm thiên hạ, có thể hiệu lệnh vạn ma.

Xung quanh Ma Tướng là hư ảnh vô số Ma Hồn đang gào thét, Ma Thế lẫm nhiên nghiền ép về phía Lãnh Nguyệt Tâm.

Đối mặt với thủ đoạn khó lường của Lãnh Vận Du, Lãnh Nguyệt Tâm nhàn nhạt cười, ánh mắt nghiêm nghị.

RỐNG!

Một tiếng gầm mang theo hơi thở thương lão sơ khai, dường như đến từ thời đại khai thiên lập địa được triệu hoán.

Sau lưng của Lãnh Nguyệt Tâm cũng có vô biên Ma Lực ngưng tụ, chậm rãi hóa thành một tôn hư ảnh.

Trái ngược với dáng vẻ oai phong lẫm liệt, hư ảnh này nhìn qua vô cùng bình phàm, đó là một Ma Tu không nhìn rõ là nam hay nữ với đôi mắt hờ hững nhưng thâm thúy như có dòng chảy thời không đang luân chuyển bên trong, nhìn thấu luân hồi vạn kiếp.

Vừa mắt xuất hiện, đôi mắt vô hỉ vô bi của hư ảnh đảo qua.

HÚ…

Vô số Ma Hồn như gặp phải khắc tinh hét lên thảm thiết, sau đó chúng nó điên cuồn rút về Ma Tướng của Lãnh Vận Du không dám kháng cự.

Mà cảnh tượng sau đó càng kinh khủng hơn, Ma Tướng của Lãnh Vận Du toàn thân run rẩy kịch liệt, không dám đối mặt với hư ảnh đó, cơ thể ảm đạm phai mờ như một ngọn đèn dầu, tùy thời có thể dập tắt.

“Hít, không hổ là uy áp đến từ Chí Tôn Tổ Ma Thể, thật sự khủng bố.” Lãnh Vận Du hít sâu một hơi, tràn đầy kiêng kỵ nhìn hư ảnh sau lưng của Lãnh Nguyệt Tâm lúc này.

Sau khi được Lạc Nam hỗ trợ nâng cấp từ Thủy Tổ Thánh Ma Thể lên Chí Tôn Tổ Ma Thể, Lãnh Nguyệt Tâm có thể nói là Ma Tu cường đại nhất Hậu Cung.

Nếu chỉ xét riêng về Ma Tu, ngay cả chúng nữ Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết đều không phải đối thủ của nàng.

Bởi lẽ Chí Tôn Tổ Ma Thể khiến chủ nhân của nó có được phong thái của một vị Ma Chí Tôn, chỉ cần không chết yểu, việc đột phá Chí Tôn nằm trong tầm tay.

Mà lúc này Lãnh Nguyệt Tâm đã thi triển Thần Thông triệu hoán một tia tàn niệm của Ma Tu cấp độ Chí Tôn tồn tại từ thời thượng cổ xuất hiện, có thể xưng là Chí Tôn Ma Niệm.

Đối mặt với tàn niệm của Ma Chí Tôn tưởng như hết sức bình phàm đó, vạn ma kinh sợ, Ma Tướng cao cao tại thượng như Ma Đế của Lãnh Vận Dung triệt để bị áp chế, ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có.

“Tiếp tục đi, ta biết ngươi không chỉ có từng ấy.” Lãnh Nguyệt Tâm nhàn nhạt nói.

“Như ngươi mong muốn.” Lãnh Vận Du hai tay kết ấn:

“Ngục Phật Chân Kinh!”

ẦM ẦM ẦM…

Ma Lực, Phật Lực trong đan điền cuồn cuộn phun trào, một tòa Địa Ngục Phật Tháp cổ lão, thần bí và cũng không kém phần dữ tợn hiện ra sau lưng Lãnh Vận Du.

Ma Tướng của nàng lập tức tiến vào Địa Ngục Phật Tháp né tránh uy áp của Chí Tôn Ma Niệm, đồng thời một tôn Phật Tướng khác cũng được triệu hồi, toàn thân lấp lóe kim quang, xua âm diệt tà, trấn áp quần ma.

Ma Tướng và Phật Tướng dựa vào Địa Ngục Phật Tháp kết hợp, cùng bùng nổ khí thế, uy áp cực đại chống lại Chí Tôn Ma Niệm sau lưng Lãnh Nguyệt Tâm.

OÀNH OÀNH OÀNH…RĂNG RẮC…

Chỉ là khí thế va chạm của hai mỹ nhân lại khiến bầu trời phía trên Thanh Long Phủ rung rẩy, âm thanh chấn động bốn phương.

Cũng may có Trận Pháp của Mỹ Mộng bao phủ, phong tỏa âm thanh, bằng không đã sớm kinh động toàn bộ Thanh Long Thánh Địa.

Trong lúc hai mỹ đang tiến vào giai đoạn cao trào, thân ảnh một tên nam nhân lẳng lặng hiện ra, nở nụ cười bí hiểm:

“Ma Ảnh Pháp Tướng – hiện thân!”

Ma Đỉnh trong đan điền ầm ầm rung động, một tôn Ma Tướng chậm rãi mở ra đôi mắt lãnh khốc, tái hiện giữa thương khung.

Ma Ảnh Pháp Tướng một tay nắm Ma Đỉnh, một tay cầm Ma Đao, theo ý niệm của Lạc Nam điên cuồng bạo phát lực lượng, Ma Đao loạn vũ, khí thế nổ tung, hung hăng nghiền ép về hai nữ.

ĐÙNG!

Kinh thiên động địa như thạch phá thiên kinh, ba luồng khí thế cùng lúc nổ tung.

Trong nháy mắt, Chí Tôn Ma Niệm của Lãnh Nguyệt Tâm tan biến, Địa Ngục Phật Tháp của Lãnh Vận Du sụp đổ, mà Ma Ảnh Pháp Tướng của Lạc Nam cũng bị đẩy ngược trở về đan điền.

“Hự…”

Hai nữ nhân cùng lúc rên lên một tiếng, thân thể lảo đảo.

Lạc Nam nhân cơ hội lao vọt tới, trái một người, phải một người, đem hai mỹ nữ ôm vào trong ngực, lơ lửng giữa không trung.

“Đáng giận, cái tên phá đám này…” Lãnh Nguyệt Tâm liếc xéo đôi mắt sắc sảo.

Lãnh Vận Du cũng là dở khóc dở cười, cũng không biết nên hình dung nam nhân này thế nào, vậy mà nghịch ngợm chen vào cuộc so kè của các nàng.

“Lợi hại nha, không hổ là hai lão bà của ta, vậy mà có thể đem Ma Ảnh Pháp Tướng của ta đẩy ngược trở về.” Lạc Nam cảm thán khen ngợi.

“Hừ, nếu không phải hai chúng ta đang đấu với nhau, một khi liên thủ…nói không chừng có thể đánh bại cả Ma Ảnh Pháp Tướng của chàng.” Lãnh Nguyệt Tâm tự tin nói.

“Nói không sai.” Lãnh Vận Du đồng ý.

“Cái này ta không phủ nhận, các nàng là lão bà của ta, đương nhiên phải mạnh rồi.” Lạc Nam đầy mặt đắc ý.

Cũng không phải là hắn khích lệ hai nữ, mà lời của hắn chính là sự thật.

Ma Ảnh Pháp Tướng của hắn dù rằng lợi hại, nhưng thủ đoạn của hai nàng cũng không thể xem thường.

Trong đó Lãnh Nguyệt Tâm thân mang Chí Tôn Tổ Ma Thể, có được uy thế của tàn niệm Ma Chí Tôn, áp đảo vạn ma, không hề thua kém Ma Ảnh Pháp Tướng.

Còn công pháp mà Lãnh Vận Du tu luyện là Ngục Phật Chân Kinh cấp độ Chí Tôn, tuy rằng còn chưa phải bản hoàn chỉnh, nhưng cũng cường đại vô cùng.

Hai nàng đồng tâm hiệp lực, một mình Ma Ảnh Pháp Tướng còn chưa đủ đối phó, trừ khi cưỡng chế thi triển Pháp Tướng Thần Thông mới có hy vọng thắng lợi.

“Được rồi, giao Vận Du cho chàng.” Lãnh Nguyệt Tâm mỉm cười nhìn hắn nói.

“Làm sao nàng biết ta đến tìm Vận Du vậy?” Lạc Nam kinh ngạc hỏi.

“Haha, mấy ngày nay chàng chạy tới chạy lui làm cái gì, chẳng lẽ qua mặt được mấy tỷ muội bọn thϊếp sao?” Lãnh Nguyệt Tâm trêu tức nhìn hắn:

“Còn chẳng phải muốn lôi kéo rủ rê ra ngoài, tìm cơ hội động phòng sao?”

Lạc Nam cảm thấy ý đồ bị nhìn thấu, xấu hổ cười hắc hắc: “Nàng cũng biết tính của ta, mỹ nhân bên cạnh ta rất ít người chạy thoát.”

Lãnh Vận Du nhìn thấy hai người kẻ xướng người họa, với bản tính lạnh nhạt cũng nhịn không được cảm thấy thẹn thùng, giả vờ cái gì cũng không nghe thấy.

“Nếu chàng không trọng tình trọng nghĩa, năm đó cũng không vì thϊếp bôn ba từ hạ giới đến tận Ma Giới.” Lãnh Nguyệt Tâm nhu hòa ngắm nghía hắn.

Nhớ lại chuyện xưa khó tránh khỏi cảm giác bùi ngùi, càng khiến Lạc Nam quyết tâm trân trọng từng người bên cạnh của mình hơn.



“Sư phụ, ta không nỡ xa ngươi…”

Thải Quỳnh Dao vùi đầu vào lòng Cửu Huân Dao khóc thút thít.

“Không nỡ xa thì ở lại nha, vi sư đâu có ép ngươi rời đi?” Cửu Huân Dao ánh mắt hài hước nói.

Thải Quỳnh Dao nhất thời toàn thân cứng đờ, gò má đỏ hồng lên như hai rạng mây đỏ, không ngờ sư phụ lạnh lùng kiêu ngạo của mình cũng biết chọc người, ra vẻ u oán nói:

“Cái nhà này do hắn làm chủ, hắn gọi ta đi, ta làm sao không dám đi nha.”

“Ngươi đừng gọi nàng đi nữa!” Cửu Huân Dao nhìn Lạc Nam đứng bên cạnh nói.

Thải Quỳnh Dao lập tức khẩn trương, lén lút véo vào bầu sữa căng đầy của sư phụ.

“Gả cũng đã gả cho ta rồi, chẳng lẽ nàng tiếc đồ nhi sao?” Lạc Nam buồn cười nhìn Cửu Huân Dao hỏi.

“Hừ, đóa hoa do ta vất vả vun trồng sắp cho heo ủi, làm sao không cảm thấy luyến tiếc?” Cửu Huân Dao ngạo kiều nói.

“Dám nói phu quân của nàng là heo?” Lạc Nam giận dữ đét cái mông của nàng:

“Nàng sinh nữ nhi cho heo đấy.”

Bầu không khí đang vui vẻ, nhắc đến nữ nhi vô tình khiến trong mắt Cửu Huân Dao thoáng qua một tia u sầu, ngậm ngùi thở dài.

Lạc Nam trong lòng run lên, vội vàng ngồi xuống ôm lấy nàng: “Yên tâm đi, ta cảm giác được Tiểu Thiên Ý đang rất tốt, nha đầu đó nói không chừng đang xưng hùng xưng bá ở đâu đấy…”

Cửu Huân Dao tựa đầu vào lòng hắn: “Nguyên giới tàn khốc, Thiên Ý còn ham chơi nghịch ngợm như vậy, cũng thật khổ cho nàng.”

Có người làm mẫu nào không yêu thương nữ nhi của mình, xa cách lâu như thế…mặc dù Cửu Huân Dao hay Diễm Nguyệt Kỳ không nói ra, nội tâm các nàng chắc chắn không dễ chịu.

“Sư phụ, lần này cùng phu quân bôn ba, chúng ta sẽ cố gắng tìm tòi tin tức có liên quan đến Tiểu Thiên Ý...” Thải Quỳnh Dao nhẹ giọng an ủi.

“Ừm.” Cửu Huân Dao hít sâu một hơi, nhìn lấy hai người thân nhất bên cạnh mình:

“Chỉ là một chút nhung nhớ thoáng qua mà thôi, chim non rồi cũng phải rời khỏi đôi cánh của phụ mẫu để bay lượn trên chín tầng trời, nữ nhi của chúng ta chắc chắn không để mọi người thất vọng.”

“Đương nhiên rồi, thiên phú của nha đầu còn tốt hơn rất nhiều xuất phát điểm của chúng ta mà.” Lạc Nam tự hào.

“Thϊếp cũng phải cố gắng, bằng không sẽ bị nữ nhi vượt qua.” Cửu Huân Dao đứng lên, nắm tay Thải Quỳnh Dao đặt vào lòng bàn tay Lạc Nam:

“Nữ nhi đã không ở bên cạnh, nay thϊếp cũng đem đồ nhi giao cho chàng, phải yêu thương nàng thật tốt.”

“Sư phụ…” Thải Quỳnh Dao cảm động nói không nên lời.

“Biết rồi, Cửu Thánh Chủ của ta!” Lạc Nam chân thành nói:

“Hiện tại Thanh Long Thánh Địa còn thiếu nhân thủ nên cần các nàng phụ giúp tiếp quản, chờ khi nó đã cường đại vững vàng, ta lại mang theo tất cả.”



Tổng bộ Nam Thiên Môn.

Tại căn nhà gỗ đơn sơ cũ kỹ, Lạc Nam thần thần bí bí nhỏ giọng truyền âm:

“Nhạc mẫu, tiểu tế xin cầu kiến!”

“Vào đi…” Thanh âm đυ.c ngầu già nua, có chút hiền từ truyền ra.

Lạc Nam lúc này mới kính cẩn đi sâu vào bên trong.

Vẫn là cảnh tượng quen thuộc, lão bà bà với mái đầu bạc ngồi buông cần bên hồ, gió mát nước trong, như một vùng quê yên bình vắng vẻ.

Không ai dám tưởng tượng một bà lão bình thường này sẽ là Trấn Nam Chí Tôn, vị cường giả từng khiến binh hùng tướng mạnh Nam Vực kinh sợ.

“Rời đi bao giờ trở về?” Trấn Nam Chí Tôn nhàn nhạt hỏi.

Lạc Nam âm thầm kinh hãi, quả nhiên khó có chuyện gì qua mặt được nhạc mẫu đại nhân, chuyện hắn định rời đi mà bà cũng biết, không hổ là nhân vật có thể dạy dỗ nên Nam Thiên Chí Tôn đại danh đỉnh đỉnh.

“Hoàn thành một số chuyện cần làm, cũng không biết phải mất bao lâu…” Hắn thành thật nói.

“Yên tâm đi, bộ xương già này sẽ giúp ngươi ngó một chút Thanh Long Thánh Địa, cam đoan Chí Tôn sẽ không ra tay.” Trấn Nam Chí Tôn ra vẻ tức giận hừ lạnh:

“Tiểu tử ngươi thật ăn gan hùm mật báo, dám đến nhờ bà già ta bảo vệ nữ nhân bên ngoài?”

“Ánh mắt nhạc mẫu quả là sáng như đuốc.” Lạc Nam cười hề hề, cảm kích nói:

“Các nàng ấy không phải người ngoài, hiện tại đều là phần tử của Nam Thiên Môn chúng ta rồi.”

“Ta có ngó qua, thiên phú cũng khá…” Trấn Nam Chí Tôn hiếm thấy tán thưởng:

“Tiểu tử ngươi ánh mắt không tệ lắm.”

“Đa tạ nhạc mẫu đại nhân.” Lạc Nam trong lòng thoải mái, việc các thê tử của mình được nhạc mẫu khen ngợi so với hắn được tán dương càng hưởng thụ hơn.

Tuy rằng hắn có lưu lại mười khối ngọc bội chứa Chí Tôn Nhất Kích ở Thanh Long Thánh Địa, nhưng nếu được hứa hẹn Trấn Nam Chí Tôn bảo vệ, an toàn của chúng nữ không cần phải lo lắng rồi.

“Bộ xương già ta ngày thường cũng cảm thấy nhàm chán, ngươi mang mấy nữ nhân luyện kiếm kia đến đây đi.” Trấn Nam Chí Tôn nói thêm:

“Ta sẽ truyền thụ một chút tâm đắc những lúc rảnh rỗi.”

Lạc Nam kinh hỉ nhảy dựng lên, hưng phấn đến cười không khép miệng được, hắn thậm chí hoài nghi mình nghe lầm.

Chúng nữ tu kiếm có Độc Cô Ngạo Tuyết, Băng Lam Tịch, Lạc Hà, Mộc Tử Âm…

Nếu được đích thân Trấn Nam Chí Tôn bồi dưỡng, vậy thì còn gì sánh bằng nữa đây?

Phải biết rằng chính lão bà Nam Thiên Tố cũng do nhạc mẫu đại nhân dạy dỗ mà trưởng thành đấy.

Đại cơ duyên, đây chắc chắn là đại cơ duyên của mấy người chúng nữ rồi.

Đạt được truyền thừa Chí Tôn cũng không thể sánh bằng một vị Chí Tôn đích thân dạy dỗ đâu.

Thậm chí nếu có thể trở thành ký danh đệ tử của Trấn Nam Chí Tôn, toàn bộ Kiếm Châu chẳng phải đi ngang được rồi?

“Nhạc mẫu à, ta còn có những vị thê tử chiến lực tốt, không biết ngài có bằng lòng…” Lạc Nam xoa xoa lòng bàn tay, ánh mắt nóng bỏng.

“Không thể.” Trấn Nam Chí Tôn trừng mắt nhìn hắn:

“Đừng có tham lam, lão bà ta chủ tu Kiếm, dạy Kiếm thì được, cố dạy thứ khác cũng chỉ phát sinh sai lầm, ảnh hưởng không tốt đến con đường của các nàng mà thôi.”

“Tiểu tử hiểu rồi.” Lạc Nam ngoan ngoãn gật đầu, mấy nữ kiếm tu được nhạc mẫu chỉ dạy đã là niềm vui ngoài ý muốn lần này rồi.

“Mặc dù ta không thể dạy gì cho các nàng, nhưng mọi hoàn cảnh tu luyện ở Nam Thiên Môn tùy ý các nàng sử dụng, không cần e ngại.” Trấn Nam Chí Tôn nói thêm.

Lạc Nam cảm động muốn rơi nước mắt, nhạc mẫu đại nhân đối xử với hắn quá tốt.

Hắn lập tức truyền âm thông báo cho chúng nữ, để mấy nàng kiếm tu chuẩn bị đến bái phỏng Trấn Nam Chí Tôn.

“Còn nữa…” Trấn Nam Chí Tôn giọng điệu bình thản:

“Chuyện của ngươi và Tu La Giáo bà già này sẽ không xen vào, chỉ cần ngươi đừng làm ra hành vi nào gây bất lợi đến Nam Thiên Môn là được.”

Lạc Nam toàn thân chấn động, sau đó âm thầm cười khổ.

Quả nhiên đám kẻ địch có thể liên tưởng đến quan hệ giữa hắn với Tu La Giáo thì Nam Thiên Môn không có lý do gì không biết cả.

Hắn hít sâu một hơi, trịnh trọng mở miệng:

“Nhạc mẫu xin an tâm, nếu Tu La Giáo có hành vi bất lợi với Nam Thiên Môn, tiểu tử sẽ là người đầu tiên chống lại!”



Chúc cả nhà tối vui vẻ