Cô Gái Điếm Và Người Họa Sĩ

Chương 10

Phần 10: Thay da đổi thịt

– Má, Ngoại con đi làm đây.

– Hả?

– Hả?

Mới hôm qua nó con vật vờ trong phòng, sướt mướt, rũ rượi, giờ lại như vầy.

– Con… con có sao không Laya. Đừng làm Ngoại với má sợ nha con

– Má, Ngoại đừng lo. Thôi thì con ăn sáng chung rồi đi vậy.

– Ờ… ờ.

– Laya, con nói má nghe đi. Con thực sự không sao hả?

– Hôm qua con shock quá nên mới vậy. Má à… con lớn rồi, cũng đâu phải yêu lần đầu, chuyện hôm qua là của ngày hôm qua. Con không để nó tác động tiêu cực đến cuộc sống của mình. Con còn gia đình và bạn bè mà. Con ổn.

– Còn Phương??? Ngoại vô tư hỏi mà không kịp suy nghĩ

– Con không biết… có lẽ chúng ta nên quên người ấy đi…. thôi, con đi qua bên thằng Quân đây. À. Con sẽ dọn tất cả bên cái chung cư cũ về nhà.

– Ờ… ờ con đi đi. Tối về ăn cơm nha con.

– Tối nay con ko về, con tranh thủ dọn dẹp cho xong.

– Ờ… má biết rồi.



– Quân

– Ủa… tui đang tính qua đón bà mà.

– Tui tự đi được.

– Lại ghế ngồi đi. Tui đi lấy đồ ăn

– Thôi… ăn sáng ở nhà rồi…

– Ờ…

Quân im lặng ngồi kế bên Laya

– Bà nè. Có sao ko? Tui hỏi thật đó

– Sẽ ổn thôi. Chắc có duyên nhưng không có nợ

– Bà ko tính đi tìm sao?

– Tui không bi luỵ. Nếu 1 người đã cố gắng trốn tránh thì bà tìm được sao?

– Ờ…

– Tui có lẽ cần thứ gì đó bận rộn để lấp đầy khoảng trống. Ông có gì cho tui làm không?

– Bữa giờ không có project gì mơí hết trơn.

– Ờ… thôi tui về

– Khoan đã

– Bà tính sao?

– Tui dọn hết mọi thứ ở chung cư. Về với Ngoại. Rồi chắc tui đi Tây Ban Nha vài tháng ông à.

– Ờ… đổi gió cũng tốt. Cần tui phụ dọn không?

– Còn phải hỏi sao???

– Ờ… đi



Tạch… Laya bước vào căn hộ, mùi không khí quen thuộc, nghe đâu đây có cả mùi hương của Jodi nữa.

– Bắt đầu từ đâu bà?

– Ờ, xưởng trước. Mình gom đồ nghề và bọc mấy tác phẩm lại.

– Uhm… bà vô trước sắp xếp đi. Tui xuống dưới mua mấy lốc thùng lên.

– Uhm…

Tạch… Laya mở cửa bước vào, "mới có mấy tuần bỏ quên mà mày bụi bặm vậy sao?" Laya tự hỏi căn phòng.

Tiến tới kéo mạnh tấm vải đang che tác phẩm còn giở giang trên giá vẽ-hình Jodi đang mỉm cười cuộn tròn trong tấm chăn trắng trên giường… nụ cười e thẹn quyến rũ… "là em đó sao? Em bỏ tôi đi thật sao?". Ngón tay thon dài của Laya vuốt ve đôi môi đỏ trying thanh của Jodi.

– Wow… Quân bất ngờ tiến tới từ phía sau.

– …

– Bà vẽ đó sao??? Cả mấy bức này nữa… trời trời… sao mê hồn vậy???

– Hưm… làm quá

– Tui nói thiệt… tui chưa thấy bao giờ phong cách này á.

– Ờ… tui áp dụng chất liệu và cách vẽ của Châu Âu đó.

– Chậc… chậc. Bà phải triển lãm thôi Laya… tui đảm bảo với bà luôn

– Ông khùng quá.

– Trời ơi… tui nói thiệt.

– Thật ra… tui nghĩ sẽ đốt hoặc dẹp hết vô kho

– Bà khùng quá. Ai cho bà cái quyền đem đốt???

Laya chợt nghĩ đến lời nói của Jodi và lời hứa của mình trước đây.

– Laya… laya… sao im lặng vậy bà?

– À um… tranh của Jodi cần phải đóng khung cẩn thận. Ông chuẩn bị set up 1 buổi triển lãm đi. Bán hết cho ai có nhu cầu mua. Duy 1 bức giữ lại.

– Đâu?

– Laya nhìn lên tường phía cánh cửa.

– Wow… cái đó là kiệt tác của kiệt tác

– Uhm… tốn của ông mấy ngàn đô đó.

– À… hiểu… tác phẩm đầu tiên. Tui thấy tất cả đều chi là có nét gì đó phảng phất của Jodi, nhưng tấm đó, đích thị là cổ.

– Uhm. Tui sẽ giữ lại. Bởi nó thuộc về cô ta.



2 tháng sau và Buổi triển lãm do Quân set up.

– Sao rồi? Có làm như tui dặn ko?

– Trời… vào tay Quân là chỉ có từ tuyệt vời… tuyệt vời hiểu ko? Tui để bí danh của bà. Giá thì tui nhờ người thẩm định rồi, công nhận, bà đã tự tạo cho mình 1 gia tài. Tụi Tây còn gật gù khen nữa.

– Uhm… vậy tui về đây.

– Gì?

– Tui về. Ở đây cơ bản không hợp.

– Ờ… thôi… có gì tui gọi điện báo.

– Bye.



– Alo…

– Tui… tui… há há

– Đồ khùng… biết mấy giờ không?

– Bà ơi… giàu rồi.

– Cái gì?

– Có thằng Tây mua hết tất cả các tác phẩm. Nó khùng. Tui hét giá cao hơn. Nó kêu không vấn đề. Nó mua hết.

– Là bao nhiêu?

– 15 tác phẩm về Jodi, 5 tác phẩm phong cảnh, 5 tác phẩm tĩnh vật, 5 tác phẩm phố. 30 bức trên 200.000$

– Gì? Ông có lộn ko?

– Tui nói thiệt… trừ chi phí tất cả mình còn 199.000$

– Uhm. Kêu nó chuyển khoản bằng tiền đô vào thẻ Visa của tui nha.

– Ừa. Ngủ ngoan. Chụt.



– Jodi. Con làm gì gọi má giờ này?

– Má. Tới địa chỉ này gặp con.

10ph sau

– Jodi… con làm gì mà thảm vậy con???

Mámi nhìn gương mặt nhợt nhạt, bọng mắt sưng và đỏ của Jodi

– Con bỏ trốn khỏi người đó má à. Con trốn chạy vào hôm tổ chức lễ cưới. Con có lỗi với người ta má ơi… khóc

– Tại sao?

– Má… con không xứng đáng má ơi. Con làm gì cũng thấy con dơ bẩn, con không xứng với người ta. Con sợ làm họ đau, con sợ bị phát hiện thân phận, con luôn sợ má ơi….

Mámi ôm Jodi vào lòng

– Má hiểu… má hiểu hết… nhưng con ác quá… con cho người ta hi vọng và rồi cũng chính con phá nát nó. Giờ con tính sao? Không lẽ con quay lại đường cũ.

– Má… con cần làm lại cuộc đời, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng má ơi.

– Là… là

– Phải… con không muốn gương mặt này nữa… con muốn má giúp con thay đổi nó… hoàn toàn

– Con… con điên rồi Jodi.

– Không… con không điên. Chỉ có cách này con mới được sống là mình. Chỉ có cách này con mới tự tin và chỉ có cách này con mới có thể quay lại với người ấy má ơi.

– Con là cô gái hoàn mĩ, cả về vóc dáng lẫn khuôn mặt, giờ con thay đổi, má hỏi con mặt con vầy, sao mà chỉnh, mà sửa.

– Má… con nhiều tiền. Má biết mà… má… nếu không làm vầy, con hỏi má con phải làm sao?

– Má… má… thôi được. Má sẽ liên hệ người thân cận, tìm 1 vị bác sĩ uy tín, chắc chuyến này phải đi Thái hoặc đi Hàn, hoặc qua Mỹ.

– Sao cũng được. Chỉ cần làm được, con đánh đổi tất cả.

– Ờ… tạm thời con không thể ở khách sạn vầy được. Để má thuê 1 căn hộ an ninh cho con ở.

– Dạ…

– Nín đi con. Sẽ ổn… sẽ tốt cả thôi.



– Với yêu cầu này, tôi đoán phải mất 6 tháng khuôn mặt này mới hoàn toàn hồi phục.

– Bác sĩ tại sao lại như vậy?

– Sửa từ xấu thành đẹp thì chúng tôi không nói, còn cô mang khuôn mặt hoàn hảo mà mọi cô gái ao ước giờ lại làm lại, thật sự không dễ dàng. Chưa kể đến rủi ro.

– Jodi… con…

– Má… con không sao. Ok tôi đồng ý. Mong bác sĩ giúp đỡ.



– Má… con muốn biết về người đó. Má… má cho người theo dõi Laya dùm con đi má

– Chi vậy con

– 1 ngày không gặp con có cảm giác như 1 năm má ơi… chỉ cần 1 vài thông tin và hình ảnh mỗi tuần là được rồi má.

– Uhm… để má cài người. Chứ theo dõi thì lộ mất.



Jodi nằm tại căn hộ suốt 2 tháng từ khi phẫu thuật.

– Người ta báo cậu Quân gì đó sắp tổ chức 1 buổi triển lãm tranh

– Chắc là tranh của Laya đó má

– Má thuê ông Tây nào đó, mua hết cho con nha

– Chi vậy con?

– Bởi vì con biết nếu không bán chúng đi cô ấy sẽ mang đi đốt hết.

– Sao con biết?

– Vì chúng vẽ về con má à…

– Con quên là sau 6 tháng nữa con sẽ trở thành người khác sao Jodi?

– Con làm vậy vì lý do đó má à.

– Uhm. Má hiểu.



– Chuẩn bị hành lý kỹ chưa?

– Uhm…

– Laya nè… bà đừng bỏ đi luôn nha

– Khùng quá.

– Thở dài

– Ông đừng lo, tui chỉ đi tìm cảm hứng mới thôi. Nếu không tìm được tui về làm lính của ông chớ sao.

– Uhm. Bảo trọng.



– Jodi à… Laya nghe đâu đi Tây Ban Nha rồi con à

– Sao? Má nói sao?

– Uhm…

– Cổ bỏ đi luôn hả má?

– Nghe đâu đi du lịch với gia đình con à.

– Má… đã 3 tháng rồi con chỉ biết bàn mổ và gian phòng này… má cho con đi đi má

– Con điên sao?

– Lỡ con mất Laya mãi mãi thì sao má???

– Không đâu con… từ dạo ấy nó đâu có quen ai, chứng tỏ nó còn nặng tình với con lắm.

– Má…

– Ráng đi con, được 1/2 đoạn đường rồi.



Vote và bình luận để mình có động lực viết tiếp nhé!!!

Mãi yêu…