Nhật Ký Dụ Vợ

Chương 8: Dụ dỗ (H) 


Chương 8: Dụ dỗ (H)

Edit: Gluhwein

Triệu Triết Vũ nắm lấy tay Lâm Hoàn, đầu ngón tay đặt vào trong lòng bàn tay cô, chạm vào chiếc nơ con bướm nho nhỏ kia.

“Em...Thật sự không nhớ rõ sao?” Anh cúi đầu, nhìn về phía con ngươi đang run rẩy của cô.

Lâm Hoàn lắc đầu bất lực, hoảng loạn trước ngọn lửa rực cháy trong mắt anh, trước lời thì thầm dịu dàng của anh.

Anh lại đến gần một bước, Lâm Hoàn đã lùi lại đến mức lưng va phải bức tường cứng rắn.

Quá gần rồi.

Gần đến mức cả cơ thể như bị hơi thở nóng bỏng của anh vây quanh.

Lẽ ra cô phải trốn đi. Phải đẩy anh ra.

Anh hôn lên môi cô.

Trong nháy mắt, đại não của Lâm Hoàn trở nên trống rỗng. Khoảng cách gần đến mức đôi mắt mất tiêu cự, mở to hai mắt cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bức tường trắng và một chút đuôi tóc của anh.

Anh cười: “Thật sự không nhớ rõ sao, vậy anh sẽ dạy em những thứ đã quên.”

Nhất định là vì núi băng cười lên quá đẹp, mang theo cảm giác tà khí đậm vị tìиɧ ɖu͙© và cưng chiều khiến cho mọi suy nghĩ của cô đều bị đình trệ, quên mất vốn dĩ cô đang muốn chạy trốn. Anh che mắt cô lại, nói bên tai cô: “Đồ ngốc, hôn môi thì phải nhắm mắt.”

Sau đó lại là đôi môi mềm mại của anh, dạy cô phải hé miệng, dạy cô cách răng môi giao triền, dạy cô dùng đầu lưỡi dây dưa…….

Cô nhắm mắt lại.

Nụ hôn của anh rơi trên vành tai, trên cổ, hơi thở dồn dập nóng ẩm giữa đôi môi như khiến cô lại say thêm một lần nữa. Khi tay anh cởi cúc áo sơ-mi của cô, Triệu Triết Vũ nói bên tai cô: “Đừng sợ, anh giúp em nhớ lại.”

Áo sơ-mi trắng rơi xuống, lộ ra áo ngực nâng đỡ hai khối tròn trịa. Anh gấp không chờ nổi mà nắm lấy, bắt đầu nhấm nháp một viên tròn tinh tế.

Quá kỳ lạ. Lần đầu tiên Lâm Hoàn cảm thấy ý thức tỉnh táo lại đáng sợ đến thế, cảm thấy rõ ràng cả người mình không thể kiềm chế mà run rẩy, mềm nhũn ra, cắn chặt môi dưới mới có thể nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp trào ra khỏi miệng.

“Em thích như vậy, đúng không?” Anh nhớ, anh nhớ rõ nơi này là điểm mẫn cảm nhất của cô, chỉ cần liếm láp đầṳ ѵú mấy cái thì nó sẽ lập tức căng cứng lên thành dáng vẻ ngon miệng nhất. Cô đã quên, nhưng anh còn nhớ rõ tất cả.

Lâm Hoàn quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vẻ mặt của anh vào giờ phút này. Triệu Triết Vũ cười khẽ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô lúc này, bàn tay tiến vào làn váy chặt hẹp. Vòng eo nhỏ đến mức một tay có thể ôm hết, lôi kéo mấy lần là chân váy rơi xuống bên chân, giống như cái vòng tròn trói chặt lấy cô.

Anh phát hiện qυầи иᏂỏ mà cô mặc hôm nay, vậy mà cũng có nơ con bướm bằng ren giống y như đúc, chỉ là hôm nay có màu xanh nhạt. Lâm Hoàn thấy anh đang nhìn, lập tức hiểu ra: “Em… em mua màu sắc khác nhau… Cùng loại…” Cô xấu hổ đến mức như sắp bật khóc.

Triệu Triết Vũ chỉ cảm thấy trái tim mình vì cô mà sắp phải tan chảy thành nước, kéo tay Lâm Hoàn đang cuống quít muốn che lại ra.

“Đừng che, thật đáng yêu…” Anh trấn an bằng cách mυ'ŧ hôn cô lại khiến cô mất cảnh giác. Nhân cơ hội đó anh khẽ vuốt nơi riêng tư của cô qua một lớp qυầи ɭóŧ, cô bé con mẫn cảm đã ướŧ áŧ, chất lỏng dính nhớp thấm qua lớp vải dệt mà tẩm ướt đầu ngón tay anh. Anh vui mừng kinh ngạc, đũng quần tây dựng lên thành lều trại vì khao khát.

Ngón tay thăm dò vào trong qυầи ɭóŧ, đi dọc theo cánh hoa non mềm nhất, chậm rãi tiến vào.

“Ưm!” Lâm Hoàn rùng mình kinh ngạc, co rụt người lại theo bản năng. Ngay lập tức ngón tay anh bị thịt non bên trong gắt gao bao vây, chỉ cần tưởng tượng đến việc phía dưới của mình tiến vào, cũng đã khiến anh thở dốc.

Anh không muốn làm cô sợ, đành phải cố nén cảm giác sưng đau khó chịu, dùng ngón tay thong thả thọc vào rút ra trong đường đi để cô có thời gian thích nghi. Lâm Hoàn ôm chặt lấy cánh tay anh, nghe thấy tiếng nước do anh khuấy đảo nơi riêng tư phía dưới mình, cả người ửng hồng ái muội. Đột nhiên giống như có một tràng pháo hoa nổ tung ở trong đầu, thân thể mềm nhũn đến mức khó có thể đứng thẳng, hoa huyệt co rút lại, đè ép tiết ra một luồng khí nóng.

Triệu Triết Vũ ôm lấy cơ thể mềm nhũn vì cao trào của cô: “Bảo bối, đi giày cao gót có phải rất mệt không… Cởi ra nhé, được không?”

Hai mắt Lâm Hoàn mơ màng, để mặc anh bế mình lên đi về phía phòng ngủ, váy và giày cao gót đều bị bỏ lại tại chỗ.

Chiếc nơ con bướm màu hồng nhạt kia cũng bị rơi trên hành lang.

Chân cô quấn trên thắt lưng của anh, nơi riêng tư vừa vặn để vào chỗ sưng to của anh. Cách một lớp vật liệu may mặc, chỉ là cọ xát qua lại mà đã khiến anh phát điên.

Lâm Hoàn cũng mẫn cảm mà cảm nhận được chỗ kia phồng lên, phồng đến mức cô hơi khó chịu. Rồi lại giống như gãi không đúng chỗ ngứa, chỗ sâu bên trong khao khát theo bản năng, trong mê man cô đong đưa eo thon đi cọ cọ, chọc cho Triệu Triết Vũ liên tiếp hít sâu.

Trong phòng ngủ, quần áo của Triệu Triết Vũ cũng rơi xuống đầy đất. Côn ŧᏂịŧ hung hãn dựng thẳng đứng, khiến Lâm Hoàn sợ hãi muốn lùi về phía sau. Anh nâng cánh tay lên vòng qua bên dưới người cô, tựa như làm nũng mà cọ cọ váo má cô: “Hoàn Hoàn, thật là khó chịu…”

“Em, em không…”

“Đừng sợ, chạm vào nó…” lòng bàn tay của anh bao lấy tay nhỏ của cô, nắm lấy du͙© vọиɠ đang vận sức chờ phát động của anh. Lâm Hoàn kinh ngạc cảm nhận được thứ nóng rực kia nhảy lên, thậm chí còn sưng to hơn một chút khi cô chạm vào nó.

Anh mượn tay cô, dẫn dắt côn ŧᏂịŧ đến lối vào đã sớm ướŧ áŧ.

Một cái đẩy người, côn ŧᏂịŧ khó khăn lắm mới đi vào được một nửa, nhưng Lâm Hoàn đã đau đến mức hô hấp dồn dập, cả người căng chặt.

“Hoàn Hoàn, đừng sợ, thả lỏng… Là anh…” Nhịn đến cực hạn, Triệu Triết Vũ gấp không chờ nổi mà bắt đầu chọc nhè nhẹ. Sau cảm thấy bức tường thịt bên trong cô dần dần mềm xuống, một hơi đi vào toàn bộ côn ŧᏂịŧ.

Cảm giác ướt nóng non mềm lập tức gắt gao hút lấy du͙© vọиɠ của anh, mấp máy siết chặt, cảm giác sảng khoái mất hồn chạy khắp cơ thể như có dòng điện xẹt qua. Sau đó anh bắt đầu rong ruổi nhiệt tình, nặng nề chống lên hoa tâm mà thọc vào rút ra.

Lâm Hoàn bị động tác thình lình mạnh mẽ của anh dọa sợ, mang theo tiếng khóc mềm mại kêu lên: “A… Nhẹ, nhẹ một chút…” Không ngờ lại càng đổ thêm dầu vào lửa, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của cô chỉ khiến anh càng thêm ác liệt, hận không thể hòa thành một thể với cô: “Bảo bối… Em chặt quá… Nhỏ như vậy … A…”

Va chạm bên dưới gia tăng tốc độ, cảm giác khiến người bủn rủn tê dại vẫn luôn truyền từ chỗ kết hợp tới tận sâu trong trái tim. Kɧoáı ©ảʍ xa lạ như thủy triều vọt tới, anh còn chưa thấy đủ, cúi đầu mυ'ŧ liếʍ, gặm cắn đầṳ ѵú như viên đậu đỏ, quả nhiên lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô gái nhỏ bên dưới phải rùng mình một cái. Lâm Hoàn bị kinh hoảng bởi chính tiếng rêи ɾỉ yêu kiều mà mình vừa phát ra, cắn chặt môi dưới mới có thể kiềm chế du͙© vọиɠ không rêи ɾỉ ra tiếng. Nhưng lại bị Triệu Triết Vũ phát hiện, dùng môi lưỡi cạy miệng cô ra: “Đừng sợ, kêu ra đi, Hoàn Hoàn… Anh muốn nghe…”

Chắc chắn cô đã không còn chỗ nào có thể trốn tránh được nữa, đang không ngừng vận động trên giường lớn mà còn coi tên của anh trở thành ngôn ngữ duy nhất: “A… A Triết… A Triết…”

“Anh đây… Bảo bối, tiếp tục gọi…”

“A Triết… nhanh quá … Hu… Chậm, chậm một chút…”

Cô bị va chạm mạnh đến mức hai mắt rưng rưng, cảm giác có thứ gì đó sắp bị đẩy lên tận đỉnh núi nhưng lại không biết sau khi rơi xuống đỉnh núi sẽ xảy ra điều gì, vì thế sợ hãi mà khóc ra tiếng. Hoa huyệt bị quấy đảo đến mức không ngừng vang lên tiếng nước, vách tường thịt bên trong co rút càng ngày càng chặt, chặt đến mức anh cũng dần dần muốn bắn ra.

“Ồ… Sắp lêи đỉиɦ có phải không… Bảo bối, đừng sợ… Chúng ta cùng nhau…”

“A…” Lại là mấy chục lần gấp gáp thọc vào rút ra, Lâm Hoàn bật khóc tiết ra mật dịch ấm áp.

Anh cũng cắm mạnh vào một lần cuối cùng, kêu lên rồi bắn ra bên trong cơ thể cô.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~