*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tự mình dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, anh ta nhanh chóng dắt cô ấy lên lầu.
Khi nhìn thấy hai người họ cùng nhau bước lên lầu, sắc mặt Tô Mộc Trà nhanh chóng trở nên tái nhợt, cô ta nhanh chóng lao tới đứng chắn trước mặt Tô Minh Tú.
"Chị à, em có chút chuyện muốn nói với chị. Chị có thể cùng em đến thư phòng một chút được không?" Nếu muốn dùng lý do này để đi lừa gạt người khác thì chắc chắn là không thể nào, không kịp đợi Tô Minh Tú trả lời, cô ta lại nói tiếp: "Là chuyện có liên quan tới chuyện mười lăm năm về trước."
Trong cuộc đời mỗi người luôn sẽ có hai suy nghĩ không có cách nào cởi bỏ được, cũng không có cách nào có thể quên được. Diệp Minh Tú vốn muốn vòng qua người cô ta thế nhưng khi nghe thấy thế thì nhanh chóng ngừng lại, bình tĩnh nhìn Tô Mộc Trà một hồi lâu.
Lúc Tô Mộc Trà đang tưởng rằng Tô Minh Tú sẽ không thèm quan tâm, không muốn đi cùng với cô ta thì Tô Minh Tú đột nhiên buông lỏng tay của Tô Kiến Định.
"Anh Kiến Định, em có một số chuyện cần phải nói với cô ấy. Anh cứ về phòng trước đi." Nói xong, cô ấy nhanh chóng quay sang cười với Tô Kiến Định một cái. Chẳng qua là nụ cười này có phần hơi gượng gạo mà thôi, nhìn qua trông như đang cố gắng nặn ra vậy.
Tô Kiến Định gật đầu một cái, sau đó quay sang xoa xoa gương mặt nhỏ bé của cô ấy rồi cúi người hôn nhẹ một cái lên gò má của Tô Minh Tú:
"Nếu em không muốn cười thì cũng không cần cười. Anh sẽ về phòng trước chờ em, có chuyện gì thì nhớ phải nói với anh đấy, anh sẽ luôn ở đây để lắng nghe em."
"Được, chờ tới khi em quay lại sẽ nói cho anh biết." Cố gắng kiềm nén sự xúc động trong lòng, Tô Minh Tú nhanh chóng xoay người đi theo Tôi Mộc Trà.
Tô Kiến Định nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, sau đó anh ta nhanh chóng xoay người trở về phòng, nhìn cửa sổ đang bị đóng chặt mà nhíu mày một cái, đi tới mở cửa ra lần nữa.
Sau khi mở ra, anh ta nhanh chóng đưa mắt kiểm tra xung quanh một lần nữa, sau khi nhìn thấy không có gì khác thường thì cũng không để tâm lắm.
Sau đó, Tô Kiến Định đi đến ngồi xuống chiếc ghế trên sân thượng, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Hoắc Hải Phong để hỏi về tình hình công ty.
Thế nhưng điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên tiếng "Reng... Reng... Reng…., chiếc điện thoại không ngừng chuyển động trên tay anh ta.
Trên màn hình điện thoại chỉ hiện lên một dãy số, không có tên của ai cả thế nhưng đôi chân mày đậm của Tô Kiến Định nhanh chóng nhíu lại, anh ta nhanh chóng bấm nút nhận.
Đường dây điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia truyền tới một tiếng thở dốc đầy mãnh liệt, ngay sau đó âm thanh trầm thấp của một người đàn ông nhanh chóng vang lên: "Anh Kiến Định, chúng tôi đã bị phát hiện rồi. Abel đã tự mình quay về, người của chúng ta bị bắt đi khoảng bảy tám người gì đó. Ngoại trừ Vũ Nguyên Hải vẫn tạm thời chưa xác định được vị trí rõ ràng ra thì những người còn lại đều đã bị bắt nhốt, bây giờ tôi đang...
"Ở bên kia, phát hiện mục tiêu, mọi người mau chóng tới đây đi, ở.." Người kia vẫn còn chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đột nhiên vang lên âm thanh náo nhiệt. Tô Kiến Định loáng thoáng nghe được mấy câu, sắc mặt anh ta nhanh chóng trầm xuống.
"Trước tiên mau nghĩ cách rút lui đi đã, sau đó tìm được một nơi an toàn thì hãy liên lạc lại với tôi, tôi sẽ nhanh chóng chạy tới đó." Mọi chuyện đã thay đổi như thế mà tới bây giờ Tô Kiến Định mới nhận được tin tức khiến cả người anh ta cảm thấy vô cùng tức giận, nhanh chóng đứng dậy.
"Tạm thời anh không nên tới đây đâu. Tôi liều mạng báo tin này cho anh biết. Abel đang ở đây chờ anh tự đến chui đầu vào lưới đấy, chắc hẳn anh ta đã biết việc anh là người chủ mưu đứng đằng sau vì thế anh nhất định phải trả thù cho chúng tôi đấy, tôi..."
Người kia còn chưa nói hết câu, Tô Kiến Định nhanh chóng nghe một tiếng "Ầm" tựa như âm thanh của vật gì đó ngã xuống đất vậy. Ngay sau đó anh nhanh chóng nghe thấy giọng nói của một người khác: "Đã bắt hết toàn bộ, trở về nhận lệnh..."
Sau khi đầu day bên kia đột nhiên bị ngắt, thì mọi thứ nhanh chóng trở nên yên tĩnh lại. Tô Kiến Định giận tới mức cả người anh ta run rẩy, Abel đột nhiên gϊếŧ chết hàng loạt người như thế, không chỉ khiến tất cả những sự sắp xếp của anh ta trước đây mất đi hiệu lực mà còn phải chịu tổn thất một phần lớn nhân viên giỏi. Anh ta phải nhanh chóng trở lại!
Một tay anh ta siết chặt trên ban công, một tay khác nhanh chóng gọi điện cho Chu Thanh.
"Nhanh chóng sắp xếp trực thăng cho tôi. Một tiếng sau sẽ khởi hành, xưởng sản xuất thuốc xảy ra chuyện rồi. Mau tìm Hoắc Hải Phong rồi bảo cậu ấy điều thêm ba mươi người nữa từ trung tâm, bảo cậu ấy đích thân dẫn người, trong vòng một tiếng đồng hồ nữa phải khởi hành ngay!"
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, anh ta trầm mặc ra khỏi phòng. Lúc đi tới thư phòng thì cũng không thèm gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi thẳng vào phòng.
Lúc này, cả hai người trong phòng không ai nói với ai câu gì, Tô Kiến Định nhanh chóng kéo người ra khỏi phòng.
Việc đột nhiên bị lôi đi khiến Tô Minh Tú theo bản năng phản kháng một chút, sau khi đã nhìn thấy rõ người kéo mình là Tô Kiến Định thì chỉ nhíu mày một cái, cũng không có tâm tư để phản kháng nữa, chỉ có chút tiếc nuối nhìn Tô Mộc Trà một cái.
Chuyện mười lăm năm trước vẫn luôn là cái gai trong lòng của cô ấy, mặc dù bên ngoài trông cô ấy vô cùng bình thường, hơn nữa còn có thể nói là xinh đẹp, nhẹ nhàng. Nhưng chỉ có cô ấy mới biết rõ bên trong đã bị tổn thương nghiêm trọng đến mức nào. Vất vả lắm mới có được một cơ hội như thế này, nếu bỏ qua dễ dàng như thế chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy không cam lòng. Nhưng Tô Minh Tú hiểu Tô Kiến Định rất rõ, nếu không có chuyện gì gấp thì anh ta cũng sẽ không như thế, cô ấy vẫn có thể phân biệt được việc nào quan trọng cần thiết hơn.
Còn Tô Mộc Trà cũng cảm thấy vô cùng bối rối, mắt thấy kế hoạch của mình sắp được như ý thế nhưng nhân vật chính lại đột nhiên chạy mất, chạy mất mà lại không rõ là vì lý do gì. Vì quá bất ngờ mà cô ta cũng không kịp chạy ra ngăn lại.
Chờ đến khi cô ta hồi phục tinh thần lại thì Tô Kiến Định đã đưa Tôi Minh Tú lên xe rời khỏi nơi này.
Ngược lại Tô Văn Minh đều nhìn thấy hết cảnh tượng này, thế nhưng khi thấy Tô Kiến Định nổi giận đùng đùng như thế thì ông ta cũng không dám đứng ra ngăn cả, chỉ cần nhìn cũng biết đã có chuyện xảy ra.
Bận rộn cả một ngày, chỉ trừ cái trán ra thì còn lại tất cả những chỗ trên mặt đều bị thương, Tô Minh Tú đúng là không thể giữ được gì cả!
Lúc này, tốc độ xe cũng dần chậm lại thế nhưng Tô Minh Tú vẫn cảm thấy có hơi lo lắng. Mặc dù thời gian hai người quen biết không bao lâu thế nhưng cô ấy chưa từng thấy Tô Kiến Định như thế này bao giờ, vô cùng tức giận và cũng vô cùng lạnh lùng. Mắt thường cũng có thể nhận ra được nhiệt độ trong xe đang dần giảm xuống.
"Anh Kiến Định, anh, anh đang bị sao thế?" Vì không muốn bị chết rét trong đây, Tô Minh Tú cũng chỉ có thể cầm lấy vạt áo của anh ta, nhỏ giọng hỏi.
Nãy giờ, Tô Kiến Định vẫn luôn chìm trong thế giới riêng của mình, đúng lúc này bị cô gái nhỏ khều một cái khiến anh định thần lại. Lúc quay đầu lại nhìn cô ấy, sắc mặt anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, Tô Kiến Định đưa tay ôm cô vào lòng, thở dài lên tiếng: "Hù dọa em rồi sao? Xin lỗi em, lần sau anh sẽ không như thế nữa đâu."
"Em không có bị dọa gì cả. Chỉ là cảm thấy có hơi lo lắng mà thôi. Ai chọc giận anh thế? Nói đi, em sẽ đi trút giận cho anh."
Tô Minh Tú ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt cô ấy đằng đằng sát khí nhìn thẳng vào mắt của Tô Kiến Định.
"Anh bảo rằng anh cần em giúp anh trút giận khi nào? Tự anh có thể giải quyết được, thế nhưng anh không muốn em phải chịu tủi thân khi ở nhà một mình. Em có thể chờ anh trở về được không?" Hai người vất vả lắm mới gặp được nhau bây giờ lại phải chia xa. Tô Kiến Định cũng không muốn bỏ, thế nhưng nơi đó quá nguy