Tô Uyển Ương nhìn bóng lưng lạnh lùng của Cận Tri Thận, tức khắc trong mắt hiện lên vẻ độc ác.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn chuyện này liên quan đến Giang Tiêu Tiêu, cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho người phụ nữ này dễ dàng.
Nếu Cận Tri Thận muốn đuổi cô ta đi thì cô ta cũng không mặt dày mày dạn khăng khăng ở lại nữa.
Thậm chí cô ta cũng không muốn ở lại đây một giây đồng hồ nào nữa.
Trên mặt Tô Uyển Ương giăng kín vẻ u ám, cô ta giận dữ mở cửa đi ra ngoài.
Cô ta mau chóng thu dọn đồ đạc, cũng không thèm báo một câu mà dứt khoát đi luôn.
Sau khi về nhà, cô ta khóa trái mình trong phòng, dù là ai gõ cửa cũng không chịu mở.
Bà Tô lo lắng bất an, Tô Uyển Ương không chịu ăn uống như thế, lỡ như đói quá thành bệnh thì sao đây?
Ông Tô lờ mờ đoán ra được điều gì, có lẽ là con mình và Cận Tri Thận cãi nhau rồi giận dỗi, ông ta thở dài đầy thất vọng rồi tức giận bỏ đi.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Uyển Ương đi vào trong phòng, làm bộ như không có gì xảy ra, ông bà Tô đã ngồi vào chỗ từ lâu.
Nói cho cùng cũng là con gái ruột thịt của mình, ông Tô vừa thấy Tô Uyển Ương dù trang điểm xinh đẹp cũng không giấu được vẻ hốc hác trên mặt thì đau lòng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?” Ông Tô nghiêm túc hỏi.
Sau một đêm, Tô Uyển Ương cũng đã nghĩ thông suốt rồi, nếu Cận Tri Thận không yêu cô ta thì cô ta cũng không có được anh. Môi tình đơn phương đau khổ này cũng nên chấm dứt hoàn toàn.
Khóe miệng cô ta cong lên thành một nụ cười quỷ quyệt, cô nhìn về phía ông Tô và nói: “Con muốn về công ty giúp đỡ ba.”
Ông Tô ngạc nhiên, lẽ nào con gái ông ta bị Cận Tri Thận đuổi ra khỏi Cận thị rồi?
Tô Uyển Ương nhìn thấy vẻ mặt của ông Tô thì lộ ra vẻ đau khổ, dù sao cô ta vừa mới “thất tình”.
Ông Tô cũng hiểu ra, sợ rằng Tô Uyển Ương không chiếm được tình yêu của Cận Tri Thận.
Ông ta đành phải an ủi: “Con cũng không cần quay về công ty vội, hẹn mấy đứa bạn nhà các bác các chú ra ngoài chơi cho khuây khỏa đã.”
Tô Uyển Ương lắc đầu, cô ta đã quyết định hôm nay đến công ty.
Ông Tô dẫn cô ta đến Tô thị, hơn nữa còn cố ý dặn dò rằng trước tiên phải quen nghiệp vụ, còn lại thì sau một thời gian nữa, khi tâm trạng của cô ta đã ổn định lại thì nói sau.
Nào ngờ Tô Uyển Ương cũng là kiểu người dứt khoát quả quyết, không hề có vẻ đau lòng khổ sở gì cả, ngay lập tức tập trung hết tinh thần vào công việc.
Không chỉ thế cô ta còn giải quyết mọi việc rất tỉnh táo và bình tĩnh, thậm chí suy nghĩ vừa chu đáo vừa thích hợp.
Tô Uyển Ương bận rộn cả một buổi sáng, tuy chưa quen thuộc hoàn toàn với nghiệp của Tô thị nhưng cũng nắm rõ gần hết.
Cô ta gọi trợ lý lại, dặn: “Tôi cho cô nửa tiếng, đi tìm hiểu động thái mới nhất của công ty thiết kế Cẩm Sắt cho tôi.”
Trợ lý đang định đi thu thập tin tức thì cô ta lại gọi lại: “Đặc biệt là người tên Giang Tiêu Tiêu, dự án cô ta đang bàn bạc, nhất định cô phải dò la cẩn thận.”
Tô Uyển Ương nhìn trợ lý rời đi, bấy giờ mới có thời gian nghỉ ngơi trong chốc lát.
Mấy năm qua tập đoàn Tô thị và tập đoàn Cận thị luôn giữ mối quan hệ thân thiết, nghiệp vụ của hai nhà phát triển không ngừng. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, hai tập đoàn đều cùng dính líu đến nhiều nghành nghề.
Nếu cô ta nhớ không lầm thì Tô thị cũng có một công ty con thuộc mảng thiết kế.
Công ty thiết kế Owen.
Đây là công ty đứng thứ hai trong giới, một công ty nhỏ mới thành lập không lâu như Cẩm Sắt không thể sánh bằng nó.
Giang Tiêu Tiêu, chờ đi.
Cô ta phải ăn chặn tất cả dự án của Cẩm Sắt, mà dự án do Giang Tiêu Tiêu phụ trách đương nhiên là mục tiêu hàng đầu bị nhằm vào.
Tô Uyển Ương đang suy nghĩ làm cách nào để đối phó Giang Tiêu Tiêu thì trợ lý gõ cửa đi vào.
Không hổ là người cô ta tự mình chọn lựa, hiệu suất rất cao.
Trợ lý điều tra ra được, hiện nay Giang Tiêu Tiêu đang trao đổi với một công ty mỹ phẩm của nước ngoài – Công ty Astley.
Đó là một công ty lớn khá nổi tiếng ở nước ngoài, nghe nói lần này để tiến quân vào thị trường Trung Quốc, công ty Astley không tiếc đầu tư một khoản tiền kếch xù coi như phí quảng bá.
Cô ta nghĩ chắc chắn Giang Tiêu Tiêu rất coi trọng dự án này.
Tô Uyển Ương nghiến răng nghiến lợi suýt nữa xé nát xấp tài liệu trước mặt này, cô ta nhất định phải giành được dự án này.
Cô ta gần như có thể liệu trước được dáng vẻ của Giang Tiêu Tiệu bị cướp mất dự án này, rồi không nhịn được mà nở nụ cười.
Tô Uyển Ương siết chặt nắm tay, nỗi oán hận phủ kín trong đôi mắt, một ngày nào đó, cô ta phải cho Cận Tri Thận thấy được cô ta mới thật sự là người phụ nữ xứng đáng với anh.
Công ty thiết kế Cẩm Sắt.
Giang Tiêu Tiêu hắt xì vài cái liên tục rồi lại vùi đầu bận rộn với thiết kế trước mặt.
Dù rằng trước đó cô đã đàm phán với bên phía công ty Astley, bọn họ cũng tỏ ra hết sức hài lòng về ý tưởng ban đầu của cô.
Nhưng cô luôn luôn yêu cầu rất cao, cô nhìn bản kế hoạch trước mặt mình, l*иg mày nhíu chặt lại, cứ cảm thấy vẫn có chút thiếu sót ở đâu đó.
Giang Tiêu Tiêu tập trung suy nghĩ, rà soát lại trong trí nhớ mọi vấn đề mà mọi người nhắc đến trong buổi họp sáng nay.
“Chị Tiêu Tiêu, qua bữa trưa rồi, chẳng lẽ chị lại quên ăn cơm rồi à?” Trước khi đi ăn cơm, Từ Na đã bảo cô đi ăn trước rồi hãy làm, không ngờ sau khi cô ấy trở lại thì thấy cô vẫn không mảy may nhúc nhích.
Giang Tiêu Tiêu cố gắng dời sự chú ý khỏi bản thiết kế để trả lời cô ấy: “Đợi chị tìm ra được vấn đề ở đâu thì sẽ đi ăn ngay.”
Hiển nhiên Từ Na không tin, cô ấy muốn lôi cô ra ngoài, ép cô ăn cơm.
Đúng lúc đó Tô San đi ra, thấy hai cô gái lôi lôi kéo kéo như thế thì cười gượng.
Nếu để sếp tổng biết bạn gái của anh lại quên ăn quên ngủ vì công việc sợ rằng sẽ đau lòng chết mất.
Thế là Tô San giúp Từ Na dẫn Giang Tiêu Tiêu ra ngoài.
Đang ăn, Giang Tiêu Tiêu bỗng thốt lên: “Thật ra nhãn hiệu mỹ phẩm Astley rất nổi tiếng ở nước H, rất được các ngôi sao nữ đang hot ưa thích.”
Cô như nghĩ đến điều gì: “Tại sao trước đó chị không nghĩ đến nhỉ? Chúng ta có thể mời ngôi sao nữ nổi tiếng hiện nay đến tham gia hoạt động.”
“Không được, chị Tiêu Tiêu à, nhất định những đối thủ cạnh tranh của chúng ta cũng nghĩ đến điều này.” Từ Na cau mày, nói.
Giang Tiêu Tiêu lấy di động ra xem lại tư liệu về những sản phẩm của Astley, không kìm được mà lại rơi vào trầm tư.
Tô San thấy cô ngay cả cơm cũng không yên tâm ăn xong, cảm thấy bất đắc dĩ, đành khuyên nhủ: “Việc quan trọng nhất bây giờ là cô phải ăn cơm đi đã.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, tạm thời gác công việc sang một bên.
Ăn xong, Glang Tiêu Tiêu và hai người trở lại công ty, bỗng Từ Na hô lên đầy kinh ngạc: “Trời ạ! Chị Tiêu Tiêu, chúng ta lại có thêm một đối thủ mạnh nữa rồi!”
Nghe Từ Na nói, Giang Tiêu Tiêu biết hình như Owen cũng muốn tranh giành dự án này cho bằng được.
Công ty thiết kế Owen, một công ty cực kỳ nổi danh.
Cô cau mày, bắt đầu lo lắng, đó là công ty đứng thứ hai trong giới, nếu muốn cạnh tranh với bọn họ quả thật là vô cùng khó khăn.
Cô bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Một khi bận rộn thì thời gian luôn trôi qua mau, lúc tan tầm, Lục Tranh gọi điện đến.
“Trùng hợp thật, công ty bọn anh cũng cạnh tranh dự án Astley lần này, anh sẽ không nhường em đâu.” Lục Tranh nói đùa.
Giang Tiêu Tiêu cũng giỡn lại: “Đàn anh à, ai thắng ai thua còn chưa nhất định đâu nhé.”
Lục Tranh bật cười, xem ra tâm trạng của cô khá tốt.
“Mấy ngày trước anh vẫn luôn đi công tác xa, hôm nay vừa mới trở về, em có muốn ra ngoài ăn một bữa không?” Lục Tranh hỏi.
Nghe anh ấy hỏi, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hơi khó xử, cô vẫn chưa thể viết ra được phương án thiết kế hoàn mỹ, nên không muốn phân tâm, vả lại bọn họ là đối thủ cạnh tranh.
Trong lúc cô vẫn đang do dự, Lục Tranh mỉm cười nhắc nhở: “Tiêu Tiêu, em đã hứa sẽ mời anh đi ăn mà. Chi bằng hôm nay đi luôn đi, tối nay được không?”
Giang Tiêu Tiêu cũng nhớ ra lần trước đi ăn với Lục Tranh, cô bỗng đau dạ dày nên tạm thời kết thúc bữa ăn, đúng là nợ anh ấy một bữa thật.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi đồng ý, sau đó đứng dậy đến chỗ hẹn.