Hông Kông – Trung Quốc…
– Uây za… cuối cùng cũng đến nơi rồi. – Thiên vươn vai khi bước xuống máy bay. Hắn hít thở thật sâu để tận hưởng cảm giác trong lành khi đặt chân lên mảnh đất xinh đẹp này không cần biết nguy hiểm ở đâu hay lúc nào xảy ra nhưng đối với hắn bây giờ phải tận hưởng hết mức cái đã. Không có khi ngày mai mà chết thì hắn tiếc đứt ruột.
Lưu Ly cũng không kém phần thích thú. Cô tỏ ra trẻ con hết mức khi đặt chân lên mảnh đất được xem là lần đầu tiên của cô.
– Woa… tuyệt quá!
Hai người ngồi trên chiếc xích lô để ngắm cảnh xung quanh. Đáng lẽ nên đi ô tô nhưng vì Lưu Ly đòi nên Thiên phải chiều. Tội cho ông xích lô đạp xe từ gần sân bay cho đến khách sạn cũng phải mất vài chục cây nhưng vì tiền mà.
– Anh xem cái đó đi, nó đẹp quá… hihi…
– Cái này nữa… woa… – Lưu Ly thích thú với những cảnh vật lần đầu tiên cô thấy trong đời.
Một tiếng sau, cuối cùng họ cũng tới khách sạn. Cô tiếp tân nhìn Thiên mà nổi máu nóng nhưng khi nhìn sang Lưu Ly thì máu lạnh đột ngột bởi cái vẻ đẹp không tì vết của cô. Mấy tên con trai nhìn Lưu Ly mà như kiểu ma nữ u hồn vậy. Mắt chúng lơ đãng dần, có tên còn giả vờ lại làm quen cô mặc cho Thiên cạnh bên.
– Này em, em tên gì vậy? – Một tên lại hỏi.
– Em là Lưu Ly. Còn anh là ai. Anh có chuyện gì sao?
– Anh là Hảo Nghiêm. À không có gì? Vậy đây là bạn trai em hả?
– Không! Là em trai của em. – Lưu Ly nói rất vui vẻ vì cô đang muốn chọc tức Thiên nhưng lần này không được như ý cô rồi.
– Ồ! Chào cậu. – Tên kia nói rồi đưa động tác bắt tay. Thiên cũng vui vẻ, hắn không có việc gì phải ghen tỷ nữa sau nhưng lần bị Lưu Ly chọc tức thì giờ đây hắn đã rút ra được bài học. Hắn càng tỏ ra khó chịu thì Lưu Ly càng tỏ ra cứng đầu.
– À, nhân tiện vừa làm quen, anh muốn mời hai em một ly cà phê được không?
– Woa… tuyệt quá! Hihi… – Lưu Ly thích thú lắm. Cô đưa mắt nhìn Thiên xem phản ứng hắn ra sao.
– À! Tôi phải lên coi phòng trước đã. Anh với chị tôi đi trước đi. – Thiên vui vẻ từ chối rồi sau đó hắn cầm chìa khóa rời đi để lại đằng sau ánh mắt ngạc nhiên của Lưu Ly. Cô không nghĩ Thiên lại tỏ ra được cảm xúc đến mức vậy. Cái này cũng có lẽ nhờ vào sự mài luyện của cô trước đó mà giờ đây đối với Thiên mà nói thì vấn đề cảm xúc chả còn là gì nữa cả. Hắn tất nhiên vẫn ghen vì hắn yêu cô mà nhưng hắn tuyệt đối không để cái cảm xúc đó làm chủ bạn thân mình nữa.
– Sao vậy em? – Hảo Nghiêm nhìn Lưu Ly khi thấy cô đơ người ra một hồi lâu.
– À! Không có gì. Đi thôi. – Lưu Ly vẫn phải đi mặc dù cô có phần giận dỗi.
3 Tiếng sau…
– Em về rồi à. – Thiên cất tiếng chào khi thấy cô bước vào. Hắn cũng rất nóng trong người khi thấy cô đi uống cà phê mà tới 3 tiếng lận. Nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thản khi đối diện với cô.
– Hứ… – Lưu Ly chỉ gườm một cái mà không nói gì.
– Em sao thế? Đi chơi với người ta không vui hả. – Thiên hỏi với giọng nhẹ nhàng.
– Có! Vui hơn nữa là đành. – Lưu Ly trả lời đầy vẻ giận dỗi.
– Vậy sao mặt như quả thị vậy.
– Anh… anh… người ta đi đâu, làm gì anh cũng không quan tâm sao? – Đến lúc này Lưu Ly không giữ được cảm xúc nữa, cô nói trong tức tối.
– Anh tin vợ anh mà! Chỉ cần vợ anh vui là được rồi. – Thiên tiến đến bên cạnh cô.
– Anh… anh… hic hic… anh không yêu em nữa sao? Huhu… – Lưu Ly òa khóc khi cô tức giận đến mức đó mà Thiên vẫn không có cảm xúc gì.
Hắn vòng tay ra sau lưng cô, kéo cô vào lòng.
– Anh yêu em mà!
– Vậy sao anh không ghen? Huhuhu… – Lưu Ly vẫn òa khóc.
– Ghen? Tất nhiên là ghen chứ nhưng anh không thể bộc lộ ra được. – Thiên vỗ về Lưu Ly.
– Vì sao? – Lưu Ly tò mò.
– Vì làm vậy thì lần sau em sẽ càng trêu tức anh hơn, điều đó khiến anh cảm thấy không thích tí nào. Hehe… – Thiên nhìn thẳng mắt cô với một nụ cười trêu ghẹo. Mà quả thực hắn nói cũng đúng, đàn bà ai cũng muốn mình có tầm quan trọng rất lớn trong trái tim của người đàn ông nhưng nhiều lúc cái suy nghĩ lại đưa ra cho họ những hành động khiến người đàn ông thấy nhàm chán, không thích tí nào.
– Anh này! Hứ… – Lưu Ly giờ mới hiểu ra, lập tức cô lại tỏ ra vẻ hờn dỗi, cô ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Thiên cũng không vừa, hắn cũng chả cần phải quan tâm lắm làm gì. Con gái ai chả thế. Hắn giả vờ buông cô ra rồi đi tới chỗ khác.
– Hic hic hic… – Tiếng nức nở của Lưu Ly lại nổi lên.
– Sao nữa? Em muốn gì? – Thiên quay lại cười khổ với cái tính trẻ con của cô.
– Hic hic… – Lưu Ly vẫn nức nở.
Thiên đành xuống nước, hắn phải phục cái tính này của con gái thôi. Hắn tiến đến lần nữa, ngồi xộm trước mặt cô, nắm hai tay cô và đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
– Em muốn gì nói anh nghe nào?
– Anh… Em giận anh rồi! Hứ… – Lưu Ly dõng môi.
– Giận hả? Vậy thôi nha. Anh định tặng em cái này mà em giận rồi thì thôi vậy. – Thiên giả vờ thần bí.
– Anh muốn tặng gì? – Lưu Ly nín khóc ngay tức khắc, cứ nhắc đến quà là cô sáng mắt gì.
– Này! Cho em đi mà! – Lưu Ly day tay của Thiên tỏ ra vẻ nũng níu.
– Em muốn thật chứ! – Thiên nhìn cô đưa một nụ cười gian xảo.
– Ư! – Lưu Ly gật đầu liên tục.
– Hehe… tặng em cái này nè… hahaha… – Thiên nói xong hắn ôm lấy cô, vật cô lên giường mà lao vào hôn tới tấp.
– Ahh… anh gian, anh ăn gian. – Lưu Ly vùng vẫy nhưng rất thích thú.
– Ăn gian hả. Roạc… – Tiếng chiếc áo cô mặc trên người rách nát như tờ giấy vụn. Thiên ngay sau đó úp thẳng mặt vào hai bầu vυ', vừa hôn vừa nắn tới tấp. Cũng khá lâu rồi hắn chưa được làʍ t̠ìиɦ.
– Ưhhh… Ưhhh… – Lưu Ly bắt đầu thở nặng nhọc dần, tay cô vòng ra sau cổ Thiên, mặt thì lim dim tận hưởng cảm giác kɧoáı ©ảʍ.
Thiên liếʍ láp quanh bầu vυ' trắng muốt với hai đầu ti hồng hào tuyệt đẹp, tay của hắn chuyển dần xuống bên dưới chuẩn bị móc cua.
– Roạc… – Lần này là tiếng chiếc quần jean cùng chiếc qυầи ɭóŧ rách nát. Đúng sau mỗi lần làʍ t̠ìиɦ của hắn thì cô gái nào cũng phải mặc lại với bộ đồ mới. Độ du͙© vọиɠ tràn trề trong hắn khiến hắn không dành thời gian cho việc cởi đồ.
– Anh này! – Lưu Ly đánh vào vai hắn, tuy cô đã bắt đầu sướиɠ rồi nhưng cảm giác xấu hộ trước những hành động thô bạo của Thiên không thể nào bị mất hết được.
– Khà khà… lần sau anh sẽ kiềm chế. – Thiên nói qua loa rồi đưa tay vuốt ve hạ bộ của cô, miệng hắn lại ngậm lấy bầu vυ' mà mυ'ŧ như mυ'ŧ một chiếc bánh bao cắm hạt táo đỏ ở trên. Thỉnh thoảng lại nổi cái tật xấu là cắm hai đầu ti, tay thì nhiều lúc day hộŧ ɭε khiến cho Lưu Ly phải ưỡn cong người lên vì sướиɠ.
– Ưhh… ưhhh… ưhhhh… – Lưu Ly rên nhanh dần.
– Khà khà… hôm nay anh dạy em một điều mới nhé! – Thiên ngước mặt nhìn cô.
– Điều gì? – Lưu Ly tò mò.
– Khà khà… rồi em sẽ biết. – Thiên nói với vẻ da^ʍ ô rồi hắn cởϊ qυầи ra đưa c̠ôи ŧɧịt̠ khổng lồ đầy gân gốc ra trước mặt cô.
– Ahh… nó to quá! – Lưu Ly khá hổ thẹn khi nhìn nó.
– Em thử mυ'ŧ đi, coi cảm giác thế nào.
– Không… không được. – Cô trả lời một cách dứt khoát.
– Thôi mà, thử một lần thôi. – Thiên tỏ ra vẻ năn nỉ.
– Nhưng em thấy ngại lắm. – Lưu Ly nói lý nhí.
– Em mυ'ŧ không? – Thiên nói rồi đưa tay day hộŧ ɭε của cô, nhìn giống cảnh hϊếp da^ʍ vậy.
– Ahh… em mυ'ŧ… em mυ'ŧttt… – Lưu Ly không thể chịu được trước những cú day khủng khϊếp của Thiên, l*и cô đã ra nước, cô sướиɠ hết mức rồi. Giờ đây cô không còn lý trí để nghĩ tới những điều gì ngoài tìиɧ ɖu͙© nữa.
Lưu Ly bắt đầu há miệng ngậm c̠ôи ŧɧịt̠, lần đầu nên cô khá từ tốn. Cô chỉ ngậm đến hết phần đầu khấc mà thôi. Nhưng Thiên thì không thích vậy, hắn đẩy dần vào, lần đầu thì hắn còn nhẹ nhàng nhưng do cảm giác sướиɠ tê rân cả người khiến hắn không kiềm chế được mà tốc thẳng một phát vào tận cuống họng của Lưu Ly. Miệng cô há hốc, hai má phồng to. Cô bị sặc trước cú đẩy vừa rồi.
– Khục khục… ưhhhh… – Cô định nhả c̠ôи ŧɧịt̠ ra nhưng Thiên không muốn. Hắn lại day hộŧ ɭε khiến cô chỉ biết giữ c̠ôи ŧɧịt̠ trong miệng. Cô bắt đầu làm quen dần với cảm giác lạ. Miệng nhịp nhàng mυ'ŧ thằng em của Thiên như mυ'ŧ một chiếc kem.
– Khà khà… vợ anh làm tốt lắm, mới lần đầu mà đã tốt thế này rồi, chắc chắn là giấu nghề phải không. – Thiên nói với nụ cười da^ʍ dật.
– Ưhhh… – Lưu Ly bị biết rên, miệng vẫn ngậm c̠ôи ŧɧịt̠ mà đưa đẩy nhẹ nhàng trong khi âʍ đa͙σ của cô bị Thiên khai phá, hết vuốt ve hắn lại đưa tay thọc vào trong mà móc ngoáy.
Được 10 phút, Thiên không kìm nén được nữa, c̠ôи ŧɧịt̠ của hắn bị Lưu Ly ngậm mυ'ŧ nhưng không chỉ có vậy. Thỉnh thoảng cô cũng chơi lại hắn bằng việc cắn nhẹ c̠ôи ŧɧịt̠, có những phá cô vô tình hay cố ý mà cắn và đầu khấc khiến Thiên đau điếng nhưng cũng không kém phần sướиɠ.
– Anh ra mất… ahhh…
– Ưhhh… – Lưu Ly định nhả c̠ôи ŧɧịt̠ ra nhưng không kịp nữa rồi, Thiên cứ vậy mà bắn thẳng vào họng cô. Từng đợt tϊиɧ ŧяùиɠ ào ạt đổ vào miệng cô như suối đổ sông. Lưu Ly chỉ ngậm, cô nhắm mắt với mùi vị ngai ngái này, nó khá ớn khiến cô có cảm giác buồn nôn.
– Thôi nào cố nuốt đi, phần thưởng của anh đó, khà khà… – Thiên quay lại nhìn cô, hắn vỗ nhẹ hai má căng phồng của cô.
– Ưhh… ưhh… – Lưu Ly lắc đầu tỏ vẻ phản đối.
– Khà khà, ngoan nào, anh giúp em. – Thiên nói rồi hắn cúi xuống hạ bộ của cô mà liếʍ láp, tay banh hai mép l*и cô ra, hắn đưa lưỡi vào liếʍ khắp nơi. Cảm giác vừa nhột vừa sướиɠ khiến cô muốn rên la một tiếng nhưng vì miệng đang ngậm tϊиɧ ŧяùиɠ nên không thể phát ra tiếng rên la đó được.
– Khà khà… – Thiên biết cô sắp chịu không nổi, hắn làm nhanh và dồn dập hơn, âm dịch của cô tuôn ra ào ạt nhưng điều được Thiên hứng hết.
– Ahh… ọc ọc… ahh… – Lưu Ly không chịu được nữa, cô chấp nhận nuốt hết chúng mà la lên vì sướиɠ.
– Khà khà… tốt lắm, em thấy thế nào.
– Anh… lần sau không làm nữa. – Lưu Ly tỏ ra hờn dỗi.
– Vậy sao? – Thiên biết cô chỉ giận nhất thời.
– Hứ… ưhhh… đừng làm vậy nữa, đừng day nữa, chơi em đi. – Lưu Ly dõng môi hờn dỗi nhưng ngay sau đó cô phải rên lên vì cảm giác lêи đỉиɦ lại đổ về lần nữa khi Thiên đưa miệng nhay hộŧ ɭε của cô.
– Chơi như thế nào? Không phải anh đang chơi đây hay sao? Khà khà…
– Không phải… ưhhh… chơi em… đυ.… em đó… ưhhh… – Lưu Ly chịu thua trước bậc thầy tìиɧ ɖu͙© như Thiên.