Hắc Long

Chương 6: Đột phá

Ngọc bước vào ngó nghiêng đây đó như muốn tìm cái gì.

– Cô ta đâu rồi?

– Em tìm cô ấy làm gì, bộ ghen hả? Hahaha… – Thiên cười.

– Anh… anh, rốt cuộc cô ấy đâu – Ngọc có vẻ nghiêm túc.

– Theo anh, anh cho em biết cái này – Nói rồi Thiên đi ra ngoài và Ngọc theo ngay sau đó.

– Được rồi nói đi. – Ngọc tức giận.

– Bình tĩnh nghe anh nói nè, em có yêu anh không? – Thiên nhìn vào mắt Ngọc.

– Sao anh hỏi điều đó? Bộ anh chán em rồi hả, à đúng rồi nên anh mới đưa cô kia về nhà, nói mau cô ta đâu. – Ngọc hết sức tức giận.

– Được rồi, từ từ nào! Tiểu Ly ra đây đi.

Lưu Ly biến ra trước vẻ mặt ngạc nhiên của Ngọc đơn giản cô chưa thấy thần tiên bao giờ cả.

– Cô ta là ai vậy, rốt cuộc cô ta là cái gì? – Ngọc chưa hết ngạc nhiên.

– Bình tĩnh, nghe anh nói, cô ấy là hộ vệ của anh, cô ấy là tiên nhân, anh cũng ngạc nhiên khi mới gặp cô ấy.

– Vậy rốt cuộc anh là ai, anh đến từ đâu?

– Anh không biết nữa, có thể anh là người cũng có thể là tiên nhưng điều đó không quan trọng quan trọng là anh luôn yêu em, em là tất cả đối với em, anh yêu em là thật lòng. , Thiên ôm lây Ngọc nói gấp gáp.

– Buông ra – Ngọc dãy dụa.

– Anh không buông, chỉ khi nào em nói cho anh em có yêu anh không thì thôi!

– Buông ra… hư hư… hic… hic. – Miệng nói nhưng tay thì vẫn vòng ra ôm Thiên.

– Ahhhh… Ahhhh… – Thiên đau khi bị Ngọc cắm nhưng đó là cắm yêu nên, cậu không thả cô ra.

– Tại sao… tại sao anh dối em… tại sao anh lừa em chứ! Huhuhuhu… – Ngọc khóc nức nở.

– Anh không lừa dối em, anh đang tìm cơ hội nói cho em biết, anh yêu em! Anh yêu em thật lòng mà!

– Hic… hic…

– Ngoan nảo vợ anh đang ghen đúng không? Hehehe… đừng khóc nữa, anh thương, anh yêu. – Nói rồi Thiên đặt lên môi Ngọc một nụ hôn nồng cháy. Lưu Ly chứng kiến cảnh đó cũng ngơ ngác.

– Thôi! Còn người kìa, kì lắm – Ngọc nhìn về Lưu Ly.

– Ta muốn riêng tư Tiểu Ly. – Hiểu ý cô liền ẩn thân đi.

– Được rồi em yêu! Anh tới đây, ngoan nào, hôm nay anh phai trừng phạt vì tội ghen mới được, hehe… – Nói rồi Thiên vồ lấy Ngọc hôm ngấu nghiến.

– Ưm ưm… ưmmm… – Ngọc bắt đầu rêи ɾỉ khi tay Thiên luồn vào vạt áo trong của cô nắn bóp đôi nhũ hồng căng mịn. Không chờ được nữa, Thiên xé toạt đồ Ngọc ra, giờ đây trên thân thể cô chỉ còn bộ quần áσ ɭóŧ màu đỏ, mặt Ngọc e thẹn khi mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy, cô cúi đầu xuống.

– Oaaaa… em thật là đẹp, rất tuyệt vời!

– Thật sao?

– Ư… em là cô gái tuyệt vời nhất trong mắt anh – Nói rồi Thiên lột phắt chiếc áo cùng chiếc qυầи ɭóŧ của cô ra.

– Nhìn này, ướt hết thế này rồi à, em dâʍ đãиɠ quá nha! Hehehe… nói đi giờ em muốn gì nào. – Thiên cười da^ʍ.

– Anh biết rồi còn hỏi, bú cho em đi, liếʍ cho em sướиɠ đi, nhanh đi anh. – Ngọc hơi thở nặng nhọc, người cô đã mềm nhũn.

– Ưmmm… sướиɠ quá anh ơi… tiếp đi… liếʍ sau vào… ưhhhh… – Ngọc rên lên vì sướиɠ khi Thiên đưa miệng vào âʍ đa͙σ của cô liếʍ láp, cái âʍ đa͙σ có vẻ đỏ hơn do hôm qua chơi nhiều quá, điều đó càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với Thiên. Cậu ta liếʍ không trừ mọi ngóc ngách, tay vừa thọc vào miệng vừa hôn, vừa liếʍ láp hết những giọt âm dịch trào ra, tay còn lại thì bóρ ѵú. Còn Ngọc, cô rên la nhứng tiếng khủng khϊếp, may mà chỗ này cách xa nhà không thì không biết có chuyện gì xảy ra không nữa, tay cô giữ chặt đầu Thiên ấn vào háng mình làm Thiên suýt ngạt thở, hai chân không đứng vững nữa đành gác lên vai Thiên.

– Ưmmm… sướиɠ quá… chơi em đi… em muốn anh đυ. em… cho ©ôи ŧɧịt̠ anh vào l*и em đi… em muốn… ưmmm… – Ngọc giờ mất hết lý trí, cô không thôi thốt ra những từ dâʍ ɖu͙©.

– Muốn à, vậy em tự làm đi! – Nói rồi Thiên thả Ngọc ra, cậu nằm xuống dưới đất, ngay lúc đó Ngọc vồ tới lột chiếc quần nhanh hết mức có thể để tìm thằng em nhỏ,

Côи ŧɧịt̠ lồi ra một cách hùng dũng, không đợi lâu Ngọc lấy tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ chĩa thẳng vào l*и mình, tay còn lại thình banh hai mép l*и ra.

– “Ót… aaa… sướиɠ quá… ưmmm… ” – Ngọc ngồi xuống thật mạnh làm ©ôи ŧɧịt̠ dường như lút cán, cô đưa đây hông mình, vừa rên vừa dập.

Thiên cũng sướиɠ không kém, hai tay cậu giữ hông Ngọc rồi hẩy lên hưởng ứng, tiếng va chạm hai cơ thể vang lên kèm theo những tiếng rên, cứ mỗi lần Ngọc rút ra là âm dịch cô ào ạt tua xuống người Thiên. Thiên vội vùng dậy lật Ngọc quay người lại chổng hông lên để chơi thế dogy,

– Hứ… hứhhh… l*и em bót quá, thật tuyệt vời, l*и em muốn bóp chết thằng em của anh phải không… cái này phải trừng trị mới được… hứ hứ hứ… – Thiên dập như cái máy khâu điên cuồng, phát nào ra phát ấy, đã dập là lút cán, ©ôи ŧɧịt̠ cứ thế mà chui tọt chạm tận đáy tử ©υиɠ thì thôi.

– Ahhhh… sướиɠ quá… nhanh nữa đi… mạnh lên… em… em sắp ra rồi… ahhh… – Ngọc rên điên cuồng.

– Hứ hứ hứ… l*и em bót quá… sướиɠ quá… hahahaha… hứ hứ hứ – Thiên vẫn dập liên tục mặc dù âm dịch trào ra ồ ạt. Một hồi sau cậu cũng phải xuất, hai người nằm ôm nhau sau cơn khoái lạc.

– Ngọc này? Thiên hỏi.

– Gì anh.

– Nếu… anh nói là nếu sau này có nhiều cô gái khác thì em có tha thứ cho anh không?

– Em… em không biết! Nhưng anh phải hứa dù có ai đi nữa cũng không được quên em, không được bỏ rơi em.

– Anh hứa, anh chắc chắn, lấy mạng anh ra đảm bảo.

– Vậy… em yên tâm rồi, dù có ai đi nữa em cũng không quan tâm, quan trọng là trong lòng anh vẫn có em là được.

– “Hù… tốt rồi” – Thiên nghĩ thầm vì cậu sợ Ngọc biết được chuyên cậu với My thì có khi cũng tự sát cũng nên. Vậy phải hỏi trước cho chắc cốp.

– Ngọc này?

– Hả?

– Em thật là tuyệt, cơ thể em thật hoàn mĩ, là sát thủ mà gợi cảm vậy thì ai chết dưới tay em cũng là phúc của họ rồi.

– Anh này! Anh sao nói thế, chẳng lẽ anh yêu em chỉ vì cơ thể em? – Ngọc nhìn Thiên.

– Tất nhiên là không chỉ vậy rồi! Anh yêu em, yêu mọi thứ thuộc về em, từ nhân cách đến ngoại hình, không có gì là anh không yêu cả vậy nên em đừng coi anh là con người như vậy. – Thiên nói rồi đặt lên môi Ngọc nụ hôn.

Hai người trở về nhà, nhìn họ khá thân mật khiến ai cũng thấy lạ còn My thì hầm hực trọng bụng, Thiên có để ý nhưng sau đó cô quay lưng đi. Tối đến Thiên vẫn mải miết luyện công. Lần này có chuẩn bị trước nên cậu nhờ Lưu Ly tạo kết giới bên trong phòng để không ảnh hưởng người bên ngoài khi cậu thăng cấp.

– “Vù… vù… xiu… xiu… ” – Những tuyệt chiêu võng công hiện lên trước mắt Thiên cùng những luồng hắc khí bay quanh trông thật ma mị.

– “ Sao hôm nay có vẻ dễ dàng vậy nhỉ, ta cảm thấy hình như có gì đó nó đang tuôn trào trong cơ thể không ngừng nghị” – Thiên nghĩ thầm.

– “ Rắc rắc rắc… aaaahhhh… đau quá… ahhhhh… rắc rắc… ” bỗng dưng Thiên thấy cơ thể mình như đang bị rạn nứt, cơ xương đau dữ dội.

– Chủ nhân cố lên… ngài thật giỏi, ngài sắp nhảy bậc đột phá ngũ cấp rồi… cố lên chủ nhân… cố lên… – Lưu Ly bên ngoài vẫn không ngừng động viên, cô có vẻ vui mừng hơn là lo lắng trong khi Thiên không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, cậu đau như bị búa bổ, cảm giấc cơ thể muốn nổ tung nhưng vẫn kiên trì.

– “ Xoẹt… xìuuuuu… ” một hồi sau cơn giông bão cũng qua đi nhưng nằm trên giường giờ đây là một cái xác với cơ thể bị rạn nứt khắp chỗ trông thật kinh tởm.

– Chủ nhân… chủ nhân ngài đừng lo… em sẽ giúp ngài… nói rồi Lưu Ly hóa phượng lấy hỏa đan ra đặt trên ngực Thiên, hỏa phượng bay quanh người đưa Thiên lên không trung, sau một hồi, những đường rạn nứt được gắn lại, cơ thể Thiên giờ đây trông thật đồ sộ, ngực vạm vỡ, cơ bụng tám mũi rõ ràng, khắp cơ thể nơi đâu cũng cơ nổi cuồn cuộn. Thiên bắt đầu mở mắt, cậu thấy trước mắt là cô gái khỏa thân không mạnh vải, không ai khác đó lò Lưu Ly. Lúc nãy giúp Thiên hồi sinh cùng với việc lấy hỏa đan ra là quần áo cô bị thiêu cháy.

– Chủ nhân, ngài tỉnh rồi… vui quá… chúng mừng chủ nhâm đột phá ngũ cấp, ngài thật giỏi… hihihi…

– Tuyệt thật, cơ thể em đẹp quá… lần đầu thấy thân hình tiên nhân, quả là khác người. – Thiên vẫn ngắm nghía thân hình của Lưu Ly.

– Ahhhhh… chủ nhân, người không được nhìn… aaaa… nhắm mắt lại đi – Nói rồi Lưu Ly luốn cuốn tìm đồ mặc vào nhưng điều đó không thể bởi phòng Thiên làm hì có đồ cho con gái.

– Thôi nào! Ta là chủ nhân của em, xem chút có sao… hahaha – Thiên cười da^ʍ ô.

– Ahhh chủ nhân… cái kia của ngài, aaa… xấu hổ quá đi. – Lưu Ly tay che mặt, tay chỉ vể c̠ôи ŧɧịt̠ đang cương cứng của Thiên. Thiên giờ mới sực nhớ cậu cũng trần truông không kém, quần áo rách nát hết rồi.

– Hà hà… do em đẹp quả mà… lại đây Lưu Ly, ta là chủ nhân nên em phải nghe ta… hehe… – Thiên bắt đầu có ý đồ xấu rồi.

– Hic hic hic… chủ nhân bắt nạt em… chủ nhân xấu xa… xấu xa… huhuhu… – Nói thế chứ Lưu Ly cũng phải đi tới.

– Nào lên đây, ta không làm gì đâu… chỉ muốn ôm em và ngắm em chút thôi… hehehe… – Thiên mặc dù rất thích nhưng cậu hiểu cô gái này rất ngoan và tốt nên không nên đi quá phải chén từ từ. Hơn nữa dù gì cô ấy cũng cứu mạng mình mấy lần nên không được làm quá. Nói rồi Thiên cầm tay Lưu Ly kéo cô lên giường và ôm, tay vỗ nhẹ lưng, miệng hôn lên mái tóc.

– Nào nín đi… đừng khóc nữa, ta chỉ muốn ôm em thôi, à mà giải thích chuyện lúc nãy cho ta đi.

– Hic hic… lúc nãy chủ nhân nhảy bậc từ nhất cấp lên ngũ cấp, điều đó trước giờ em chưa thấy bao giờ cả. Lên ngũ cấp thì cơ thể ngài sẽ biến đổi, cơ thể trở nên khỏe mạnh và bền bỉ hơn, sau này lên thập cấp của Nhất Kim Long cũng vậy.

– À, ra là vậy… mà lúc nãy em có sao không vậy? – Thiên hỏi quan tâm.

– Em… emm…

– Sao thế, nói mau, em sao vậy? – Thiên hơi hồi hộp.

– Em sẽ bị giảm tuổi thọ, mỗi lần tái sinh đồng nghĩa 500 năm tuổi thọ em sẽ giảm xuống. – Lưu Ly ấp úng.

– Há… cái gì? Vậy phải làm sao, chẳng lẽ trong mấy chốc em sẽ chết sao? Nếu vậy em chỉ còn có thể tái sinh một lần nữa thôi sao? Sao em không nói cho ta biết.

– Em, em không muốn ngài lo lắng… nhiêm vụ em là bảo vệ ngài dù bằng cả tính mạng.

– Vậy có cách khác không? – Thiên rất lo lắng cho cô và chắc chắn không để cô hi sinh lần nữa.

– Có… đúng là có một cách, nhưng mà bất khả thi lắm!

– Cách gì nói mau? Dù khó đến mức nào ta cũng sẽ vì em làm tất cả.

– Chủ nhân… ngài thật tốt! – Lưu Ly nhìn thiên với ánh mắt thỏ trắng vô cùng đáng yêu.

– Nói đi trời ạ? Please!

– Đó là cần có Thiên Mệnh.

– Thiên Mệnh? – Lại là từ mới trong từ điển của Thiên.

– Vâng! Là đá cẩm thạch màu xanh lục được Long tộc cầm giữ, nhưng nghe nói họ đã làm mất nó đâu rồi, em cũng chỉ nghe thế thôi. Nghe nói Thiên Mệnh có thể cải tử hoàn sinh, tăng sinh mệnh. À hình như nó là của Hắc Long tộc, lý do giúp cho Hắc Long sống lâu hơn so với dòng Long tộc khác đó.

– À, thì ra là vậy… chắc chắn có kẻ đã trộm nó rồi, ta phải tìm ra thứ thuộc vốn dĩ thuộc về dòng dõi của ta. – Thiên gật gù gần như hiểu ra vấn đề.

– Chủ nhân.

– Hả? Ta nhất định sẽ tìm ra nó và cứu em nhưng trước khi điều đó xảy ra em phải tự bảo vệ bản thân và cẩn thận. Ta có chuyện gì thì cũng không được dùng đến tái sinh. Đó là lệnh, nghe chưa?

– Vâng! Nhưng cái này…

– Hả? À ta quên chưa mặc đồ, nào để ta tìm đồ cho. – Thiên ngượng khi mình đang trần truông ôm Lưu Ly khỏa thân, c̠ôи ŧɧịt̠ vẫn đang cà vào bụng cô, ngực cô ép chặt ngực hắn làm cô đỏ mặt e thẹn.