Hắc Long

Chương 5: Ngọc

Thiên nghĩ thầm một cô gái xinh đẹp thế này quả rất tốt, cần phải chén cô này mới được, một ý nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu Thiên.

– À… ta hỏi này?

– Vâng ngài cứ hỏi.

– Ta là chủ nhân cô vậy ta nói gì cô cũng nghe à?

– Đúng. Em sẽ dùng tính mạng này để bảo vệ chủ nhân.

– Vậy giờ ta cần em trở thành… trở thành ý chung nhân của ta có được không? – Thiên ấp úng, cậu hồi hộp chờ đợi phản hồi Lưu Ly.

– Há, cái này… cái này? – Lưu Ly ngạc nhiên, cô cũng khó xử.

– Thôi! Ta đùa thôi, ta nghỉ đây. – Thiên lên tiếng xóa tan không khí căng thẳng. Cậu nằm nghĩ mình lúc nãy quả là hơi quá mà nhưng có gì đâu, mình la chủ nhân cô ấy mà. Sớm muộn cũng phải có được em, Thiên cười nhẹ rồi cậu ngủ.

– Sư tỷ! – My gọi Ngọc.

– Chuyên gì?

– Lúc nào ta rời đi vậy?

– Nửa tháng nữa, mà sao vậy?

– À, em muốn… muốn cho Thiên đi cùng được không? – My lo lắng nhìn biểu hiện của Ngọc.

– Không được. – Ngọc lạnh lùng.

– Cậu ta giỏi máy tính, đưa cậu ta theo có lợi cho chúng ta mà.

– Ta nói không được là không được, thôi chuyện này dừng tại đây. – Nói rồi ngọc bước nhanh khỏi tầm mắt My.

Đêm đến, Thiên đang hóng mát ngoài cửa sổ, cậu nghe tiếng gió rít qua những cành cây làm cậu nhớ tới mẹ, bỗng dưng nghe thấy tiếng luyện tập của ai đó, tiếng nắm đấm va vào bao cát vang lên đều đều. “ Lạ nhỉ, giờ này mà còn luyện tập”, nghĩ rồi Thiên bước xuống phòng luyện tập. Tới phòng luyện tập, Thiên từ xa thấy cô gái với chiếc áo phông trắng ngang ngực cùng chiếc quần da đen cộc ngang đùi, không ai khác đó là Ngọc, cô gái với mái tóc đỏ, bờ môi mềm được son bằng màu đỏ nữ tính, đôi mắt sắc bén, cùng làn da trắng ngần không tỳ vết, nếu My có sự trẻ trung đáng yêu thì Ngọc có sự sắc xảo, mặn mà của đội trưởng sát thủ. Các đường cong, uyển chuyện tạo nên thân hình gợi cảm không cưỡng lại được, đang ngắm ngú thì bất chợt Ngọc thấy.

– Ai đấy?

– À… ta đây, thấy nghe tiếng luyện tập nên xuống xem thử sao?

– Vậy lúc nãy giờ ngươi ngắm đủ chưa? Ngọc nhìm Thiên trừng trừng.

– À… chuyện đó? Ta không muốn làm phiền lúc cô đang luyện tập. – Thiên gãi đầu biện hộ.

– Hừ… bỉ ổi. – Ngọc hử lạnh một tiếng.

– Này, cô đừng quá đáng vậy chứ, dù gì ta cũng cứu cô hai lần mà.

– Ngươi… ’vù vù… bốp’ aaa… – Dứt câu Ngọc lao tới tung đấm vào bụng Thiên làm cậu đau tức bụng, may mà nhờ thể lực tốt từ nhất cấp của Nhất Kim Long cậu vừa đạt được.

– Lần sau còn thế nữa đừng trách ta – Nói rồi Ngọc đi thẳng vào phòng tắm.

Thiên vẫn hơi đau bởi cú đấm đột ngột lúc nãy nhưng tiếng nước róc rách làm cậu để ý. Nhìn qua cánh cửa trắng có thể thấy dòng nước đang chạy uyển chuyển theo những đường cong mềm mại. Thiên không kiềm chế, cu cậu đã dựng đứng. Lấy hết cam đảm cậu xộc thẳng vào phòng tắm, cửa khóa không chốt. Sừng sững trước thân hình tuyệt mỹ của Ngọc, bầu ngực căng tròn với hai núm ty đỏ hồng, lông l*и được cắt tỉa gọn gàng, đường cong cơ thể mềm mải, làn da trăng nõm nà, Thiên vồ tới hôn ngấu nghiến Ngọc như con sói khát máu. Trước sự tấn công của vũ bão của Thiên, Ngọc vùng vẫy mãnh liệt, cô cố gắng thoát khỏi miệng của Thiên nhưng bất chợt Thiên thọc ngón tay vào âʍ đa͙σ cô và ngoáy làm cô nhún người, hai chân kẹp chặt không cho, tay cô đấm ngực Thiên.

– Đừng… đừng mà, dừng lai đi, tôi xin cậu.

– Hahaha… sao anh dừng lại được chứ, em đẹp quá anh không cưỡng lại được, hư… chụt chụt… tuyện quá – Thiên vẫn tiếp tục hôn điên cuồng.

– Ưm ưm… dừng lại đi… đừng vậy… – Ngọc đang đấu tranh lý trí, cô không thể chống lại các cảm sướиɠ đang xộc đến khiến cô phát ra nhưng tiếng rên, bàn cũng không đấm mạnh nữa mà chỉ còn những cái vô nhẹ.

– Ưm… ưm… ư ư… – Ngọc bắt đầu rên nhiều hơn, biết Ngọc đã sướиɠ Thiên thả môi Ngọc ra rồi cuối xuống háng Ngọc và úp thẳng mặt cậu vào đó, Ngọc bắt đầu dang chân không còn chống cự nữa, được nước Thiên dúi mạnh vào l*и Ngọc, hai tay cậu chuyển xuống banh hai mép l*и Ngọc ra, chiếc lưỡi thâm nhập cách nhanh chóng, cậu hôn liếʍ láp khắp nơi thỉnh thoảng còn nhay răng cắn nhẹ l*и Ngọc làm cô sướиɠ điên người, một tay giữ đầu Thiên, tay còn lại bắt đầu bóp ngực mình, sướиɠ quá khiến cô không thể đứng vững nữa mà bắt đầu ngồi xuống. Thiên để Ngọc ngồi xuống chân mình rồi chuyển miệng lên cặρ √υ' săn chắc, tay còn lại móc vào l*и thỉnh thoảng day hạt le làm cô sướиɠ há hốc miệng. Giờ đây nào đâu là sát thủ nữa, nào đâu còn vẻ máu lạnh nữa mà là sự sung sướиɠ, vẻ mặt dục vong tràn trề.

– Cho vào đi… tôi chịu hết nổi rồi… tôi không chịu được nữa.

– Hả, nói gì anh nghe không rõ? Thiên giả vờ không nghe, tay cậu day hạt le manh hơn, nước l*и tuôn ra ào ạt.

– Chơi… chơi em đi… em xin anh… đυ. em đi.

– Hahaha… không ngờ là sát thủ mà da^ʍ đáng vậy, để anh cho em nếm mùi trái gấm – Nói rồi Thiên rút c̠ôи ŧɧịt̠ hùng dũng của mình ra đặt trước cửa l*и Ngọc, Ngọc đã phê nhưng nhìn c̠ôи ŧɧịt̠ vừa to, vừa dài làm cô không thể không đỏ mặt.

– Nào còn không muốn hả? Vậy anh cất đây – Thiên giả vờ rút ©ôи ŧɧịt̠ lại thì ngay lập tức Ngọc đã cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ cho vào l*и đồng thời hẩy mông cho ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu hơn.

– Á aaaaa… đau… đau… sướиɠ quá! – L*и Ngọc như bị rách ra, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cô ăn phải ©ôи ŧɧịt̠ khủng như vậy. Trước cái rát nơi cửa l*и, Ngọc dừng lại, cô không ngờ lại đau đến vậy nhưng Thiên nào đâu buông tha, ngay sau đó cậu rút ra và thúc vào lần nữa, lần này rất manh, ©ôи ŧɧịt̠ đi 2/3 tử ©υиɠ rồi rút ra đâm vào lần nữa. ”Ót… phụt… ót” lút cán, Ngọc cảm thấy đau đớn nhưng ngay sau đó cái sướиɠ lại bao trùm đầu cô, Thiên bắt đầu dập, tay giữ hông Ngọc, cậu dập mạnh và nhanh hơn, mỗi lần ra là mang theo cả đống nước kèm theo tơ máu trinh, đút vào là những tiếng “ót… ót… ” kèm theo tiếng rên ư ử của Ngọc.

– Aaaa… aaa… aa… sướиɠ… sướиɠ quá… mạnh nữa đi… nhanh lên nữa… aaa – Ngọc rên điên cuồng.

– L*и em bót quá, ©ôи ŧɧịt̠ anh nghẹt thở mất, anh phải nong rộng nó mới được, hấy hấy… à aaa, sướиɠ quá, khít thật – Thiên cũng đê mê không kém.

– Nhanh nữa… em sắp ra rồi… em sắp… aaaa… – Nói rồi Ngọc phun ra đống nước.

Thiên cũng vậy, vì là cái l*и trinh nên rất khít cậu không thể chơi lâu hơn được thúc vài cái nữa và cát cuối cùng mạnh nhất lút cán kinh khủng như muốn đυ.c thủng l*и Ngọc vậy.

– Anh ra đây… Nói rồi Thiên bắn thẳng vào l*и Ngọc rồi nằm xoài sang bên cạnh cô, tay vẫn mân mê vυ' còn ©ôи ŧɧịt̠ vẫn nằm trong l*и Ngọc. Qua cơn cao trào, Ngọc có vẻ tỉnh hơn, mắt cô ứa nước.

– Bốp… aaaa… em làm gì thế. – Thiên bị ăn tát trơi giáng.

– Sao ngươi làm thế? Ngượi lại làm thế với ta… hư hư hư… – Ngọc khóc và muốn thoát khỏi Thiên nhưng cậu ôm chặt quá.

– Anh… anh yêu em, anh yêu em thật lòng… anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, dù đối với người khác em là một tay sát thủ máu lạnh nhưng đối với anh em là một cô gái tuyệt vời, một cô gái cần được một vòng tay đàn ông che chở và anh sẽ làm điều đó, anh sẽ làm mọi thứ vì em, anh yêu em, anh yêu em rất nhiều. – Thiên tua một hơi dài nhưng những từ ấy khi nghe đến tai cô gái nào thì cô ấy không cảm động chứ. Ngọc không vung vẫy nữa mà chỉ nức nở.

– Thôi nào! Anh thương mà, anh yêu em, em đừng khóc nữa.

– Anh… anh nói thật chứ! Ngọc tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất yếu đuối, Hầu như người con gái nào cũng vậy cả, càng tỏ ra lạnh lùng thì bên trong càng yếu đuối, nhất là chuyện tình cảm.

– Ừ… anh thề có trời đất… ưʍ. – Thiên bị chặn lại bởi nụ hôn của Ngọc. Cái này giống My y hệt, dùng một kiểu để tán các cô gái.

– Em tin mà, em yêu anh, chỉ mong sau này anh đừng bỏ rơi em, em rất buồn. – Nói rồi Ngọc dúi đầu vào ngực Thiên.

– Em đừng lo, anh sẽ mãi yêu em và bảo vệ em, nào giờ có muốn làm trận nữa không. – Nói rồi Thiên ôm Ngọc nằm trên người mình.

– Anh này… tham quá. – Nói thế chứ Ngọc cũng đồng tình hưởng ứng. Đêm đó hai người mây mưa thêm vài hiệp nữa mới nghị.

Sáng hôm sau, vẫn như mọi khi nhưng hôm nay khôn thấy My sang gọi, thấy lạ Thiên đi gặp My nhưng không thấy, mọi người bảo cô đang đi dạo ngoài bờ sông. Bước tới bờ sông, thấy hình ảnh My đang thững thờ quay mặt ra sông. Đinh bước lại ôm chầm thì bất chợt My gào lên một tiếng:

– Đồ khốn nạn, anh đừng tới đây.

– Em, em sao vậy.

– Anh nói yêu em đúng không? My nức nở.

– Ừ… anh yêu em mà, em sao vậy. – Thiên vẫn ngạc nhiên.

– Vậy anh chứng minh đi. – My gào lên rồi cô nhảy xuống sông ngay sau đó.

Thiên dù chưa biết điều gì nhưng cậu rất hốt hoảng cậu cũng gào lên:

– My, đừng… đừng mà.

Nhưng đã muộn, My đã bắt đầu chìm trong nước. Thiên lúng túng không biết làm gì đơn giản cậu không biết bơi.

– Tiểu Ly, em đâu rồi, ra đây giúp ta nhanh đi… nhanh đi Tiểu Ly.

– Em đây, có chuyện gì vậy ngài?

– Em, em mau giúp ta cứu cô ấy đi, xin em! Thiên thúc dục.

– Em… em…

– Gì, nói mau đi trời ạ – Thiên vẫn xốt sắng.

– Em sợ nước… – Lưu Ly e thẹn.

– Trời cô là tiên mà sợ nước hả?

– Phượng hoàng thích lửa chứ không thích nước.

– Trời, bỏ đi, My à anh tới đây! ”Chụm” – Nói rồi Thiên nhảy xuống mặc dù không biết bơi nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng bây giờ la My.

– Chủ nhân, ngài không được làm vậy, chủ nhânnnn… – Lưu Ly cũng gọi theo.

– Hơ… hơ… hơ… – Tiếng Thiên tập vụng dưới nước.

– Làm sao đây, chủ nhân ơi là chủ nhân… – Lưu Ly vẫn lúng túng không biết làm gì.

– Em… em không thể để ngài có mệnh hệ gì được – Nói rồi Lưu Ly hóa phượng bay xuống, dưới nước Thiên vẫn tập vụng còn My đã chìm đâu đó rôi, cứu được Thiên, Lưu Ly không thể không cứu My. Cô cố gắng lượn mình tạo nên dòng nước xoáy nhờ đó mà cơ thể của My cũng được xoáy lên. Vớt được hai người lên, Lưu Ly như kiệt sức, cô cố lượn lên chút nữa nhưng không thể, trong lúc sắp rơi xuống nước thì Thiên kịp đưa tay nắm lấy và kéo cô lên.

– Chủ nhân… ngài… – Không nói hết câu Lưu Ly đã gục trong lòng Thiên.

Trước Thiên bây giờ là hai cô gái bất tỉnh nhân sự, không biết làm gì cậu quyết định cứu My trước. Cậu ép ngực, hô hấp nhân tao, thổi khí nay nỏ, sau một hồi My sặc nước cuối cùng cô cũng tỉnh.

– Em không sao rồi, may quá… nào, chờ anh chút.

– Buông em ra, sao anh làm thế với em chứ, tại sao? – My khóc, tay cô dãy dụa cố thoát ra vòng tay Thiên nhưng giờ cô quá yếu, sức đứng lên còn không đủ, thoát chết trong gang tấc nên giờ cô chỉ biết khóc. Còn Thiên, giờ cậu đã hiểu, đêm qua chắc chắn My đã chứng kiến chuyện đó.

– Anh xin lỗi về chuyện đó nhưng điều anh luôn khẳng định là anh rất yêu em, anh không thể sống nếu thiếu em, dù có ai đi nữa thì chỗ của em trong tim anh không bao giờ thay đổi, anh thật lòng yêu em. Em phải tin anh, anh yêu em mà. – Thiên ôm chặt My hơn đồng thời hôn gấp gáp lên đầu My.

– Anh… anh lừa đạo, em không tin, em không tin, huhuhu… – My vẫn khóc.

– Anh yêu em thật mà! Không tin giờ anh chết cho em coi – Nói rồi Thiên vùng dậy toan đi về phía sông.

– Đừng… em tin… em tin mà. – Tay My níu kéo tay Thiên, cô nói thủ thị. Thiên được vậy biết cô đã tha cho mình, cậu vội quay lại nắm tay My.

– Anh biết em vẫn còn yêu anh mà… hứa với anh sau này không được làm bậy nữa nghe chưa. – Thiên nói đồng thời lấy tay véo múi My còn My e thẹn cố đi quay đi chỗ khác.

– Ai kia? – My nhìn về Lưu Ly đang bất tỉnh.

– Ôi trời! Anh quên mất, cứu cô ấy đã để anh giả thích sau. – Nói rồi Thiên chạy tới đỡ Lưu Ly.

– Em qua đây giúp anh đi.

My bước tới.

– Em biết hô hấp cho cô ấy chứ? – Thiên nhìn My.

– Em không biết.

– Trời! Vậy được rồi để anh tự làm, em đừng hiểu nhầm nhé. – Nói rồi Thiên cuối xuống làm tương tụ như với My.

5 Phút trôi qua, 10 phút, 15 phút… vẫn không thấy gì. Thiên dường như vô vọng.

– Em lạnh quá! Người lên tiếng là My, đúng cô đang lạnh, thời tiết lúc đó đang cuối thu, những cơn gió rít qua khá lạnh.

– Lạnh… lửa… Lưu Ly thích lửa. Đúng rồi, tuyệt quá! Nào chúng ta về thôi! Nói rồi Thiên cõng Lưu Ly còn My níu tay Thiên bước theo.

– My em đi đâu vậy? Em làm chị lo lắng quá, sao người em ướt vậy? – Ngọc cùng Trang và Hoa bước tới.

– Cô ta là ai sao cậu lại cõng cô ta? – Ngọc hỏi ngay khi Thiên cõng cô gái lạ về nhà, phần khác cô cũng ghen, đêm qua mới chơi cô vậy à giờ có người khác, đàn ông mà thay người yêu như thay quần áo.

– Chuyện này để nói sau, cứu cô ấy đã, còn My lạnh lắm đó, giúp cô ấy đi. – Nói rồi Thiên cõng thẳng Lưu Ly về phòng mình, cậu để Lưu Ly trên giường rồi khóa cửa cận thận để khoong ai làm phiền. Cậu tìm mọi ngăn kéo để tìm máy lửa. Sau đó cậu lấy giấy để đốt, đưa Lưu Ly tới bên cạnh để sưởi ấm.

– Ôi mẹ ơi! Thiên ngạc nhiên khi bỗng chốc người Lưu Ly bốc cháy dữ dội, cậu hoảng loạn định thoát ra ngoài nhưng sau đó cậu nghe tiếng kêu của phượng, quay lại là hình con phượng đang lượn trong phòng cậu, sau một hồi nói bay tới trước mặt cậu và hóa thân trở lại cô gái xinh đẹp tuyệt trần – Lưu Ly.

– Chủ nhân… hay quá cuối cùng ngài không sao rồi… hihihi – Lưu Ly luôn vui tính.

– Đây là… tái sinh. Khả năng cô nói đây à?

– Ư… đúng vậy, chỉ cần có lửa và còn nguyên thần em có thể hồi sinh… hihihi.

– Nguyên thần? – Lần đầu tiên Thiên nghe tới bởi lẽ thế giới tiên nhân còn nhiều điều cậu chưa biết.

– Nguyên thần là linh hồn của chúng em, nó là hỏa đan nằm trong cơ thể chúng em. Đây này, ngài xem đi. – Nói rồi Lưu Ly đưa ra miệng một viên cầu đang bốc lửa. Thiên ngạc nhiên há hốc.

“Cốc cốc… ai đó? ” Thiên hỏi.

– Em đây, còn không mau mở cửa. – Tiếng Ngọc ngoài cửa.