Xuyên Thành Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 57

Tô Nhã Nhã nằm ở trên giường, bộ dáng vô cùng nhu thuận, dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Tu Tề, nhắm hai mắt lại.

Thẩm Tu Tề đứng bên giường một lúc, dường như đang nhìn cô, lại giống như đang đợi cô ngủ, đáng tiếc Tô Nhã làm sao ngủ được, trong đầu đều là chuyện của cô và Thẩm Tu Tề, những suy nghĩ lung tung khiến cô đau đầu.

Cũng may Thẩm Tu Tề chỉ đứng ở bên giường một lát rồi đi ra ngoài, ánh mắt cực nóng trên mặt vừa biến mất, Tô Nhã Nhã nằm ở trên giường giả bộ ngủ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cô muốn một mình yên tĩnh một chút, suy nghĩ chút chuyện.

Trong lòng Tô Nhã Nhã có chút lo lắng, quan hệ giữa cô và Thẩm Tu Tề hiện tại thiên hạ đều biết, vậy sau này khi cô muốn chạy trốn, có phải sẽ trở nên khó khăn hay không? Còn có nếu An Ngữ Đồng biết chuyện này, đợi sau này cô ấy trở về, sợ là còn hận cô hơn cả trong tiểu thuyết!

Đương nhiên đây cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là đợi đến tương lai Thẩm Tu Tề và An Ngữ Đồng ở bên nhau, hồi tưởng lại chuyện ngu xuẩn hôm nay hắn làm, có thể mang theo oán hận cô hay không? Nói như vậy, cô cũng quá thảm, đây hoàn toàn là tai bay vạ gió a!

Tô Nhã Nhã nhớ tới liền không nhịn được lệ rơi đầy mặt!!!

Tô Nhã Nhã nằm ở trên giường não bổ sung một đoạn dài An Ngữ Đồng sau khi trở về, sẽ như thế nào đem cô đè trên mặt đất ma sát, này không nghĩ cũng tốt, vừa nghĩ lại càng cảm thấy mình đáng thương, ủy khuất đến sắp khóc lên.

Ai, thở dài một hơi, Tô Nhã Nhã giơ tay lau mắt một cái, lấy lại tinh thần suy nghĩ kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.

Hiện tại sự tình đã như vậy, cô cũng không có biện pháp thay đổi, vậy cô hiện tại duy nhất có thể làm, chính là càng thêm cố gắng lấy lòng Thẩm Tu Tề, để cho hắn cùng cô ở cùng một chỗ trong khoảng thời gian này, có thể trôi qua thỏa mãn cùng khoái trá, thế cho nên về sau hắn nhớ tới chuyện này sẽ không căm tức cùng chán ghét, ít nhất lưu lại một chút hồi ức tốt đẹp.

Mặt khác còn có một chuyện trọng yếu chính là, kế hoạch chạy trốn của cô phải tăng nhanh tiến trình, ở cùng Thẩm Tu Tề càng lâu, liên lụy càng sâu, về sau sẽ càng không dễ rời đi.

Ân, cô hiện tại trên người đã có không ít tiền, đầu tiên là Thẩm Tu Tề bình thường cho mỗi tháng tiền tiêu vặt cũng không ít, tiếp theo là cô uống thuốc kiếm tiền, cô còn quay hai cái quảng cáo, quảng cáo được tiền không nhiều lắm, nhưng là phí đại diện quảng cáo đồng hồ tình nhân của nhà K cũng không ít, nếu như sau phim truyền hình 《 phồn hoa lạc tẫn cung 》 quay xong, cũng có thể kiếm được ba trăm vạn, đây chính là một số tiền lớn.

Mặt khác cô còn có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này nhận nhiều quảng cáo khác, dù sao quảng cáo đại diện phát ngôn kiếm tiền tương đối nhanh, chuyện này có thể thương lượng với Chu Bội Vân một chút, để chị ấy đi giúp cô liên lạc. Còn có lần trước Thẩm Tu Tề cũng hứa sẽ cho cô quảng cáo, đây cũng là một cơ hội tốt không cần phí công.

Nắm chắc thời gian kiếm thêm chút tiền, đợi đến khi An Ngữ Đồng trở về, cô ấy và Thẩm Tu Tề quay lại vui vẻ, lại lấy được mười triệu tiền phụng dưỡng, về quê mua một mảnh đất nhỏ nhỏ, mở một trang trai là đủ rồi.

Kỳ thật nguyện vọng của cô cũng không phải rất lớn.

Cô không tham lam!

Tô Nhã Nhã sinh ra ở thị trấn nhỏ, ba mẹ chính là công nhân xí nghiệp nhà nước bình thường, lúc cải cách xí nghiệp nhà nước cắt giảm biên chế, ba mẹ cô cũng đã trải qua. Trong nhà từng vô cùng túng quẫn, còn ở nông thôn một thời gian, nuôi gà nuôi vịt nuôi ngỗng, bất quá đó là vì cuộc sống, vì sống qua ngày. Sau đó một số khu công nghiệp mở cửa, bố mẹ cô lại vào nhà máy làm công, tiếp tục làm công nhân. Dần dần, kinh tế phát triển, xung quanh vùng ngoại ô mở lên rất nhiều nông thôn giải trí, thời điểm cuối tuần thì có rất nhiều người đến nông thôn nghỉ ngơi, nông thôn giải trí kinh doanh cũng không tệ lắm. Cô đã nghĩ nếu nhà mình cũng có thể mở một cái thì tốt rồi.

Bất quá sau đó cô tốt nghiệp đại học, vẫn ở lại trong thành phố, dù sao cơ hội trong thành phố nhiều hơn so với thị trấn nhỏ, nhưng mà cạnh tranh trong thành phố cũng lớn hơn so với thị trấn nhỏ, tiêu dùng cũng lớn hơn so với thị trấn nhỏ, tiền lương một tháng nộp tiền thuê nhà sẽ phải đếm tiêu.

Sau đó mẹ cô còn sinh bệnh, vì chữa bệnh còn tốn nhiều tiền, cuối cùng cái gì cũng không có.

Trong khoảng thời gian đau khổ nhất gian nan nhất, cô chỉ muốn sống không cần vất vả như vậy, cuộc sống có thể bình tĩnh nhàn nhã một chút, giống như giải trí nông thôn mà cô vẽ, trời xanh nước biếc...

Vì mục tiêu này, cô nhất định sẽ cố gắng. Tô Nhã Nhã nghĩ thầm.

……

Trong một căn hộ cao cấp.

An Ngữ Đình sau khi nhìn thấy Thẩm Tu Tề và Tô Nhã đăng weibo công khai, tức giận đến đập vỡ di động.

A a a, tức chết tôi!!!

Hai tay cô chống nạnh, hai mắt trừng lớn hơn chuông đồng, hổn hển ở trong phòng vừa kêu vừa mắng, trạng thái như điên!

Tô Nhã Nhã dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?

Cô ta có điểm nào tốt? Điểm nào tốt?

Tại sao anh ấy lại che chở cô ta như vậy? Cô ta là cái thá gì?

Không được, tôi phải gọi điện thoại cho chị tôi, bảo chị ấy lập tức trở về!

An Ngữ Đình tức giận đến nói năng lộn xộn, giống như điên cuồng ở trong phòng tìm điện thoại di động, khi cô ta tìm được điện thoại thì đã bị đập hỏng, cả người lại không tốt, tay run đến không dừng lại được, nhấn đi nhấn lại màn hình, nhất định phải gọi điện thoại cho An Ngữ Đồng.

Đáng tiếc cô ta có làm như thế nào một chút tác dụng cũng không có, điện thoại di động hỏng gọi không đượcđiện thoại, cuối cùng cô ta ngồi dưới đất sụp đổ khóc lớn lên.

Cô ta khóc hồi lâu, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt đều bị nhòe đi, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng thương.

Hứa Siêu Nhiên lúc này đi vào, hắn mở cửa đi vào trong phòng, nhìn thấy căn phòng giống như bão quá cảnh, trên khuôn mặt anh tuấn giống Thẩm Tu Tề không có chút biểu tình nào, lạnh lùng đảo qua tất cả mọi thứ trong phòng, ánh mắt cũng không chớp một cái đi vào, lấy tay quét đồ trên sô pha, mặt không chút thay đổi ngồi xuống.

An Ngữ Đình khóc đủ rồi, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn, chống lại khuôn mặt lạnh lùng của hắn, tức giận nói: "Anh tới làm gì?"

Hứa Siêu Nhiên nhàn nhạt liếc cô một cái, mỉa mai nhếch khóe môi, nói: "An tiểu thư, có cần tôi nhắc nhở cho cô nhớ, căn nhà trọ này là của tôi, cô chỉ là tá túc ở chỗ này, làm khách phải có tự giác làm khách, cô đập hỏng đồ đạc trong phòng tôi, hóa đơn cũng không thể thiếu!"

Nguyên lai đến từ An Ngữ Đình dỗ dành ba mẹ cô mềm lòng, sau khi thả cô ra cửa, đầu tiên cô chạy đến chỗ Thẩm Tu Tề tố cáo Tô Nhã Nhã, quay đầu lại liền chờ xem kịch hay, nhưng mà trò hay cô một lòng chờ cũng không có trình diễn, Tô Nhã Nhã cũng không bị Thẩm Tu Tề chán ghét, xui xẻo ngược lại là Hứa Siêu Nhiên, không thể không mượn lý do bị thương tạm rời khỏi làng giải trí, mà An Ngữ Đình cũng sợ Thẩm Tu Tề ngược lại tìm cô tính sổ, len lén chạy tới tìm Hứa Siêu Nhiên. Nói muốn cùng Hứa Siêu Nhiên hợp tác, thỉnh cầu Hứa Siêu Nhiên thu lưu cô ta.

Hứa Siêu Nhiên và Thẩm Tu Tề là quan hệ anh em không tốt,Cùng An Ngữ Đình, An Ngữ Đồng hai chị em cũng quen biết rất nhiều năm, mọi người là tâm tư gì, mang mục đích gì, trong lòng đều biết rõ ràng, cũng không có gì để che giấu.

An Ngữ Đình nói với Hứa Siêu Nhiên cô t không có chỗ đi, muốn ở nhờ phòng của anh, dù sao Hứa Siêu Nhiên có nhiều phòng, cho cô một căn phòng tạm thời ở một chút, Hứa Siêu Nhiên đối với chuyện này không sao cả, dù sao anh cũng không ở nơi này, liền đem căn hộ này cho cô ta ở tạm.

An Ngữ Đình sau khi nghe Hứa Siêu Nhiên muốn cô bồi thường, hơi sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến cái gì, trào phúng nhìn anh, nói: "Thế nào, tâm tình không thoải mái liền chạy tới tìm tôi trút giận? Là ai bị Thẩm Tu Tề ép phải trốn đi như chó rơi xuống nước?

Hứa Siêu Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm An Ngữ Đình, cảm thấy nữ nhân này thật sự là điên rồi, lấy lời chọc giận hắn, cũng không nhìn xem chính cô là bộ dáng gì.

Chuyện của tôi và Thẩm Tu Tề dù thế nào là chuyện của tôi, mỗi ngày cô luôn miệng mắng Tô Nhã Nhã là tiện nhân, vậy sao cô không nhìn lại chính mình? Cô không cam lòng, cô hận Tô Nhã Nhã, sao cô không nghĩ một chút, Thẩm Tu Tề thật ra thích chị gái cô? Mặc dù Tô Nhã Nhã không bằng cô, cho dù cô ấy làm thế thân cho chị gái cô, bây giờ vẫn ở bên cạnh Thẩm Tu Tề, có Thẩm Tu Tề che chở, cô ở trong mắt Thẩm Tu Tề thì tính là gì?

Hứa Siêu Nhiên biết rõ đả kích một người bắt đầu từ đâu sẽ làm cho người ta chịu không nổi, lời nói này của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ An Ngữ Đình thật sâu.

An Ngữ Đình vừa tức vừa giận rống to, "Cút!

Hứa Siêu Nhiên hừ lạnh, "Đây là nhà của tôi!" Người nên cút nhất là cô!

Sắc mặt An Ngữ Đình tức giận thay đổi, miệng há hốc, cuối cùng vẫn không dám nói ra lời quá đáng.

Hứa Siêu Nhiên chán ghét nhếch khóe miệng một cái, từ trên sô pha đứng lên, lúc đi ra ngoài lạnh giọng dặn dò An Ngữ Đình, "Đem phòng của tôi dọn dẹp sạch sẽ!"

An Ngữ Đình đứng đó không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng anh bốc hỏa, trong nháy mắt nhìn thấy anh đi ra cửa, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, cô nói với bóng lưng Hứa Siêu Nhiên: "Anh sẽ không thật sự động tâm với Tô Nhã Nhã?"

Bước chân Hứa Siêu Nhiên hơi dừng lại, chỉ là động tác rất nhỏ, ngoại trừ chính hắn, ngay cả An Ngữ Đình nhìn chằm chằm hắn cũng không có phát hiện, hắn cũng đã khôi phục bình thường đi ra ngoài.

Bên ngoài ánh mắt sáng lạn, Hứa Siêu Nhiên giương mắt nhìn thoáng bầu trời một lát, lấy ra khẩu trang cùng kính râm đeo lên, từng bước một đi lên đường cái.

Ai cũng không biết, kỳ thật ngay cả chính hắn ban đầu cũng không dự liệu được, nụ cười ngọt ngào của cô gái kia, sẽ dễ dàng xông vào trái tim hắn như vậy, kế hoạch của hắn vốn không chỉ như vậy, nhưng vừa nghĩ tới cô ấy, hắn liền không có cách nào hạ quyết tâm, hắn giống như là trúng tà, hy vọng cô ấy vui vẻ, không bị tổn thương, cho dù Thẩm Tu Tề đối với hắn như thế nào, hắn cũng không nghĩ tới phải vì chuyện kia mà phản kích. Mà là im lặng rời khỏi.

……

Tô Nhã Nhã ngủ một giấc dậy liền tốt hơn nhiều, cô vốn cũng không phải là tính cách thích rối rắm gì, nếu sự tình đã như vậy, cô cũng nghĩ kỹ phía sau phải làm sao bây giờ, vậy chiếu theo kế hoạch thực thi là tốt rồi.

Cô từ trên giường đứng lên, thu dọn xong liền xuống lầu, mới vừa đi tới đầu cầu thang, chợt nghe thấy trong phòng bếp truyền đến một trận tiếng bóng bàn, trong lòng cô cả kinh, không biết Thẩm Tu Tề ở phòng bếp làm gì, vội vàng đi xuống lầu, bước nhanh vào phòng bếp.

Tô Nhã Nhã nhanh chóng đi xuống lầu, bước nhanh vào phòng bếp, liền thấy Thẩm Tu Tề mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên khuỷu tay, trong tay còn cầm một cái xẻng, không biết khuấy cái gì trong nồi.

Thẩm Tu Tề quay đầu lại, thấy trên mặt cô lộ ra nụ cười, "Anh nấu chút cháo.

Mẹ của ta, bá đạo tổng tài nam chính sẽ nấu cháo? Trong tiểu thuyết không viết như vậy! Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Tô Nhã Nhã bị Thẩm Tu Tề làm cho hoảng sợ.

Cô thầm nghĩ, cháo Thẩm Tu Tề nấu có ăn được không? Vừa bước nhanh qua, "Để tôi xem.

Thẩm Tu Tề cũng không che giấu, đối với chuyện nấu cháo anh vẫn rất tự tin.

Tô Nhã Nhã vài bước đến gần, cũng may không tệ như cô nghĩ, ít nhất cháo trong nồi còn có thể nhìn, Thẩm Tu Tề không phạm sai lầm cấp thấp, không xuất hiện tình huống nước quá nhiều gạo quá ít, hoặc là gạo quá nhiều nước quá ít, cháo trong nồi nấu vừa đúng, còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

Thật không tồi nha! Thật sự là nhìn không tồi nha! "Tô Nhã Nhã ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Tu Tề, không chút keo kiệt khích lệ hắn, đàn ông cũng cần nâng đỡ, Tô Nhã Nhã đối với chuyện này thập phần có kinh nghiệm.

"Không tệ chứ! "Thẩm Tu Tề nhướng mày, trên mặt tuấn tú lộ ra vẻ đắc ý, lần đầu tiên nấu cháo đã có thể nấu thành như vậy, chính hắn cũng tương đối hài lòng.

Không tồi không tồi, ông xã giỏi nhất! "Tô Nhã Nhã cười khanh khách tiến tới, bẹp một cái trên mặt Thẩm Tu Tề.

Thẩm Tu Tề thuận thế ôm eo cô, dẫn cô đến trước mặt, đảo khách thành chủ hôn thật dài...

Một nụ hôn dài nồng nhiệt kiểu Pháp, Thẩm Tu Tề hôn đến đầu Tô Nhã choáng váng mới buông cô ra.

Tô Nhã Nhã mềm mại tựa vào ngực Thẩm Tu Tề thở dốc, ngực Thẩm Tu Tề rất rắn chắc, dựa vào rất thoải mái.

Trong không khí mơ hồ phiêu tán một cỗ mùi vị kỳ quái, Tô Nhã Nhã dùng sức ngửi, quay đầu theo phương hướng mùi vị truyền đến nhìn qua, ai nha nha, cháo nấu khét rồi.

Dán rồi, dán rồi. "Tô Nhã Nhã chỉ vào cháo trong nồi kêu lên.

Thẩm Tu Tề vừa nhìn, sắc mặt cũng không tốt, vội vàng lấy tay đi bưng cháo, Tô Nhã Nhã thấy thế, cuống quít nói: "Cẩn thận nóng...

Đáng tiếc lời Tô Nhã Nhã nói vẫn chậm một bước, ngón tay Thẩm Tu Tề vẫn bị bỏng một chút, cảm giác đau đớn truyền đến, tay nhanh chóng buông nồi ra, thiếu chút nữa làm đổ cháo trong nồi ra.

Tô Nhã Nhã vội vàng tắt bếp, lại kéo tay anh, cẩn thận kiểm tra ngón tay anh, ngón trỏ và ngón giữa hình như bị bỏng một chút, da phía trước ngón tay có một mảng đỏ.

"Dùng nước lạnh dội một lát, như vậy sẽ đỡ hơn, có thể thư giãn đau đớn." Cô vừa nói, vừa nhanh chóng kéo tay anh đưa đến dưới vòi nước, mở nước lạnh dội vào ngón tay anh.

Nước lạnh ào ào chảy ra từ vòi nước, rửa sạch ngón tay Thẩm Tu Tề, cảm giác đau đớn bị phỏng quả nhiên giảm đi rất nhiều.

"Khá hơn chưa?" Tô Nhã Nhã ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt quan tâm hỏi.

Đối diện với ánh mắt ân cần của cô, đôi mắt xinh đẹp phản chiếu bóng dáng của anh, khiến trong lòng Thẩm Tu Tề ấm áp, mềm mại, cả trái tim đều tan chảy, gật đầu một cái nói: "Tốt hơn nhiều."