Chương 146: Chơi Ảnh Tử và Hồ Liệt Na trong nhà tắm (H)
Cùng lúc đó, Hồ Liệt Na đi đến ngồi một bên quan sát: "Lão công, lúc nãy hai người đang nói to nhỏ gì với nhau? Có phải chàng lại đang làm chuyện xấu xa nào nữa không thể để lộ ra ngoài, đúng không?"
"Na Na, tại sao tỷ cứ thích vu oan cho đệ như vậy. Đệ sẽ là người như vậy sao?" Tô Hỏa một bên cố làm ra vẻ mặt của một người tốt. Một bên khác lại nắm lấy đầu Ảnh Tử, mạnh mẽ sục.
Hồ Liệt Na bĩm môi: "Ta sẽ không tin lời ma quỷ của ngươi nữa đâu."
Tô Hỏa tối mặt không nói gì. Hắn lập tức rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng Ảnh Tử, cưỡng ép đẩy vào miệng của Hồ Liệt Na ngồi ở một bên.
"Ọc... Ọc... Ọc..." Hồ Liệt Na khó khăn khi bất ngờ bị Tô Hỏa bắt nuốt thứ to lớn đó vào trong miệng, bị hắn ấn côn ŧᏂịŧ xuống sâu trong cổ họng. Nhưng ngay sau đó, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, rồi dùng miệng cẩn thận, vì sợ làm đau lên côn ŧᏂịŧ của hắn.
Tô Hỏa thả tay ra khỏi đầu Hồ Liệt Na, rồi nhếch miệng trêu chọc: "Sư tỷ, có phải là tỷ nhìn thấy Ảnh Tử đang được đệ cho mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ, cho nên tỷ mới cảm thấy thèm. Muốn dù cách này gây chú ý cho đệ?.. Sư tỷ thật xấu tính, tỷ làm như thế không tốt đâu nha. Nếu tỷ muốn côn ŧᏂịŧ, thì có thể hỏi xin đệ mà."
Hồ Liệt Na bị hiểu lầm, thì buồn bực không thôi. Nàng ấm ức ngưởng mặt lên, như muốn giải thích rõ ràng cho Tô Hỏa biết. (Không phải thì thôi đi. Ta mới không thèm cái côn ŧᏂịŧ thúi này của ngươi đâu.)
Nhưng miệng của Hồ Liệt Na lại dính chặt lấy côn ŧᏂịŧ không chịu nhả, tiếp tục thành thục ngậm lấy côn ŧᏂịŧ mà phục vụ giúp hắn. Nàng cảm thấy, so với làm Tô Hỏa cảm thấy không vui, thì bị hắn hiểu lầm một lần cũng không đáng là gì.
"Ân... Là đệ đã nói sai. Sư tỷ nhanh cười lên một cái cho đệ xem nha." Tô Hỏa ôn nhu, véo cái má của nàng để an ủi. Hắc mặc dù đặc biệt hưởng thụ biểu cảm của Hồ Liệt Na hiện tại, nhưng mà để lâu hơn chút nữa thì hắn sẽ cảm thấy xót xa trong lòng a.
"Ọc... Ọc... Ọc..." Hồ Liệt Na nhỏ nhẹ gật đầu. Rồi sau đó nàng cố mỉm cười, trong khi có một cái đại nhục bổng to chà bá ở trong miệng.
Tô Hỏa hài lòng mỉm cười theo, rồi sau đó nhẹ nhàng rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng của nàng. Hai tay hắn áp lấy đầu của Ảnh Tự và Hồ Liệt Na lại chung với nhau một chỗ.
Hai nàng trong tư thế quỳ bẹp dưới sàn nhà tắm, đưa ánh mắt nhìn lên. Thấy côn ŧᏂịŧ đang dựng ngược trước mặt, thì lập tức hiểu lấy ý đồ của Tô Hỏa. Hai nàng quay sang nhìn nhau một cái, rồi gật đầu như thể biết việc cần phải làm tiếp theo.
"Chụt..." Hồ Liệt Na tấn công trước tiên, ướŧ áŧ hôn lên bao qυყ đầυ của Tô Hỏa.
Ảnh Tử thấy vậy cũng không chịu thua, nàng vén tóc lên, sau đó cúi xuống hôn lấy phần thân của côn ŧᏂịŧ: "Chụt..."
"Chụt... Chụt... Chụt..." Hai nàng sau đó thay nhau, ngọt ngào hôn lên khắp mọi nơi của côn ŧᏂịŧ.
Bị hai cái lưỡi béo ngậy cùng nhau liếʍ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chịu nổi. Tô Hỏa hơi híp mắt hưởng thụ, đặt hai tay lên đầu hai nàng, giữ cố định lại. Vuốt ve khích lệ.
"Aa, thật sướиɠ. Na Na, Ảnh Tử mau dừng lại. Ta sắp ra rồi." Tô Hỏa rung rẩy, ngăn hai nàng tiếp tục liếʍ.
"Chủ nhân/ Lão công." Hai nàng lập tức vào tư thế chuẩn bị. Áp mặt dính bên nhau, mở to miệng, lè lưỡi dài ra. Sẵn sàng đón nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấp áp của Tô Hỏa.
Nhìn thấy hai nữ nhân quyến rũ khỏa thân trước mặt, Tô Hỏa nắm côn ŧᏂịŧ càng xóc càng nhanh. Hắn công người về phía trước, ngắm thẳng vào gương mặt của hai nàng: "Ta ra, ta ra đây... Aa~"
Sau đó, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ xối xả, tưới lên gương mặt xinh đẹp của hai nàng. Làm cho hai nàng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, liền theo bản năng chảy ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠ như mọi lần.
Ảnh Tử và Hồ Liệt Na nhắm mặt lại, đợi cho Tô Hỏa đã ra xong toàn bộ. Sau đó hai nàng hướng về nhau, dùng chính cái lưỡi vừa liếʍ lên côn ŧᏂịŧ của hắn, giúp nhau làm sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt của đối phương.
"Chủ nhân, cơm nước đã dọn xong. Mời chàng ra dùng bữa." Đào Huệ San đi đến vừa đúng lúc chứng kiến toàn bộ. Nàng hiện tại mặt trên người bộ tạp dày dâʍ đãиɠ bó sát người mà Tô Hỏa thiết kế. Thiết tha gọi.
"Huệ San, nàng ra nói với mọi người ăn cơm trước đi. Tối nay ta sẽ bù đắp sau cho các nàng." Tô Hỏa gương mặt hèn mọi, vội vàng lau nước miếng trên miệng, cũng không quay qua nhìn Đào Huệ San lấy một cái.
"Vâng. Thϊếp sẽ chuyển lời giúp chàng." Đào Huệ San trước khi khép cửa nhà tắm lại thì có hơi lưu luyến. Nàng ảo tưởng, Tô Hỏa sau đó sẽ lên tiếng mời nàng vào tham gia cùng trận tɧác ɭoạи kia.
Nàng ảo não, bỏ về. Tự động viên. (Không sao. Đợi đến đêm nay cũng không muộn mà... Chủ nhân nha, tối nay Huệ San sẽ dành cho chàng một bất ngờ đặc biệt. Hì hì, chàng nhất định sẽ thích lắm đây.)
Còn Tô Hỏa, hắn hiện tại đang mắt hồn mất vía trước cảnh đẹp bổ mắt mà Ảnh Tử và Hồ Liệt Na đang làm. Ngoài nó ra, thì không để ý trời đất gì nữa.
"Hắc hắc. Hai vị mỹ nữ, hai nàng còn muốn hôn nhau đến bao giờ. Muốn hay không muốn đại nhục bổng của ta cắm vào. Nếu muốn thì hãy đổi một tư thế làm cho ta hài lòng a." Tô Hỏa biểu cảm da^ʍ tà, côn ŧᏂịŧ lần nữa cương lên trở lại, nhưng lần này càng đáng sợ hơn lần trước.
Ảnh Tử và Hồ Liệt Na bị Tô Hỏa đánh thức, cuối cùng cũng chịu buông tha cái lưỡi của nhau ra. Hai nàng động tình, cùng đưa tay chọc chọc côn ŧᏂịŧ của hắn, cố làm nó trước tiên bình tĩnh trở lại. Nhưng càng vuốt ve, côn ŧᏂịŧ càng trở nên dữ tợn.
Hết cách, Hồ Liệt Na hướng về Ảnh Tử thảo luận: "Ảnh Tử tỷ, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào để giúp cho tên đáng ghét này thỏa mãn đây?"
Ảnh Tử ngượng ngùng: "Hay là Na Na muội nằm lên người ta đi. Vì theo như ta thấy, chủ nhân đặc biệt thích tư thế này. Với lại, chúng ta còn thể tiếp tục chuyện đang dang dở."
Hồ Liệt Na đỏ mặt gật đầu: "Ừm, vậy liền chọn tư thế đó."
Ảnh Tử cùng Hồ Liệt Na nắm tay nhau, dẫn nhau đến chỗ thích hợp để nằm ở bên trong phòng tắm.
Ảnh Tử trước tiên nằm xuống, sau đó Hồ Liệt Na liền nằm theo sau. Hai nữ nhân hứng tình đưa mắt nhìn chằm chằm nhau. Giờ đây trong thế giới riêng của hai nàng, không còn tên nam nhân Tô Hỏa nữa. Mà các nàng không biết, cách các nàng đối xử với hắn là một chuyện cực kỳ sai lầm.
Tô Hỏa tạm thời đè nén lại rục rịch trong lòng, ngoan ngoãn đứng một bên, tiếp tục quan sát mọi chuyện diễn ra.
Chụt!
Hồ Liệt Na nhìn từ phía trên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Ảnh Tử nằm phía dưới, sau đó nhiệt tình đá lưỡi với nàng. (Lão công nha, ngươi không phải là thích trêu đùa hai người bọn ta sao? Lúc nãy ngươi còn không chịu hôn Ảnh Tử tỷ đâu, vậy thì để ta thay thế cho a.)
Tô Hỏa nhìn thấy cảnh tượng này liền xúc động không nhịn được nữa. Hắn lập tức hóa thành một con sói đói, đi đến phía sau, cọ sát phần mông Hồ Liệt Na, thầm nghĩ: "Trước mắt đang có 4 cái lỗ chờ được ta thao, ta nên cắm vào cái lỗ nào trước đây?"
Suy nghĩ trong giây lát, Tô Hỏa quyết định sẽ làm theo tứ tự, từ trên xuống dưới. "Hắc hắc. Vậy liền bạo cúc hoa của Na Na trước."
Tô Hỏa cười bỉ ổi, xoa xoa mông bạch bạch của Hồ Liệt Na kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau đó tách nó ra, nhanh chóng đẩy vào.
Phập!
Phạch... Phạch... Phạch...
"A a a... Lão công, chậm lại... A a a... Nhanh quá... Nhanh quá..." Hồ Liệt Na cơ thể rã rời, vô lực nằm rêи ɾỉ trên người Ảnh Tử.
"Na Na muội, cố gắng lên a." Ảnh Tử không thể làm gì giúp Hồ Liệt Na, chỉ có thể ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ vai động viên.
Một lúc sau.
"Ân, sướиɠ quá... sắp ra...Aa~"
Phụt!
Hồ Liệt Na gục xuống nghỉ ngơi, sung sướиɠ cảm nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng chảy bên trong hậu môn. Nàng mắt híp lại, cho rằng sẽ được tạm thời nghỉ ngơi. Thì...
Phốc!
Phạch... Phạch... Phạch...
"A... Lão công tốt... Cầu xin chàng mau ngừng lại... A a a... Lão công sư đệ... Cho thϊếp nghỉ ngơi một lát đi..." Hồ Liệt Na này nỉ van cầu, nhưng đều vô ích.
Nàng tức giận chửi bậy: "Hỗn đản... Ngươi có chịu ngừng lại không... Tên khốn kiếp nhà ngươi... Còn tiếp tục ta sẽ bị thao chết mất... A a a... Cầm thú... Ngươi là tên cầm thú..."
"Hắc hắc." Tô Hỏa nụ cười càng ngày càng trở nên xấu xa. Càng bị Hồ Liệt Na mắng, thì hắn càng tăng tốc thao. Làm cho nàng không thể mở miệng nổi.
Phụt!
"Aaa... Ta raaaaa~" Hồ Liệt Na hai mắt trắng dã, trực tiếp nằm im bất động.
"Sư tỷ, nằm ngủ ngoan ở trên đó a. Còn Ảnh Tử, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Tô Hỏa đưa một tay yêu thương vuốt ve lưng Hồ Liệt Na, một tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ chà sát với tiểu huyệt của nàng.
"Chủ nhân, ngài có thể thao Ảnh Tử chậm lại một chút được không? Ảnh Tử rất ngoan, rất nghe lời chủ nhân a." Ảnh Tử nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ cầu xin. Nàng không muốn bị biến thành bộ dạng giống như Hồ Liệt Na hiện nay. Vừa khó khăn thở hồn hển, vừa chảy nước mắt, nước dãi như bị bệnh dại.
Tô Hỏa ôn nhu cười, nhẹ nhàng đút vào: "Ân, Ảnh Tử đúng ra rất ngoan, rất nghe lời ta. Nhưng cô cô và đám tỷ muội khác đang chờ đâu."
Ảnh Tử không hiểu, cố hỏi lại: "Chủ nhân sẽ thao Ảnh Tử chậm lại đúng không? Đúng không?"
"Hắc hắc." Tô Hỏa xấu xa cười, không nói gì nữa.
Phạch... Phạch... Phạch...
"A a a... Chủ nhân... Chủ nhân..." Ảnh Tử mặt trắng bệch, đưa tay lên bịt miệng. Sợ rằng sẽ không chịu nổi mà mở miệng mắng Tô Hỏa mất.
Phạch... Phạch... Phạch... ×3,14
Tô Hỏa thoải mái ưỡn vai, thúc vào một cái thật mạnh.
Phụt!
"Aaa~" Ảnh Tử gỡ tay ra khỏi miệng, mắt trực tiếp trợn ngược. Kiệt sức nằm nghỉ.
"Na Na, Ảnh Tử, hôm nay hai nàng làm ta thoải mái lắm. Đợi khi khác chúng ta sẽ cùng nhau chơi lại lần nữa a." Tô Hỏa hài lòng, ngồi ở một bên trêu đùa.
Ảnh Tử và Hồ Liệt Na tuy rất mệt mỏi, nhưng hai nàng vẫn cố gắng bò đến dưới háng Tô Hỏa, cùng nhau liếʍ côn ŧᏂịŧ, giúp hắn làm sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ sót lại.
Đưa mắt lên bất mãn nhìn lên, thầm mắng. (Cầm thú.)
"Ừm, hai cái bảo bối ngoan. Hai nàng trước tiên ở đây tẩy rửa. Ta ra ngoài trước đây." Tô Hỏa thỏa mãn, trực tiếp đứng dậy. Bỏ lại hai nàng mệt mỏi, nằm bên nhau.