Đến Đấu La Đại Lục Ta Có Chinh Phục Hệ Thống (H)

Chương 140: ᗪâʍ Đãиg tra hỏi Ảnh Tử (H)

Chương 140: Dâʍ đãиɠ tra hỏi Ảnh Tử (H)

"Đây là đâu?" Khi Ảnh Tử tỉnh lại thì nàng đang bị giam giữ ở một căn hầm nào đó. Tay chân nàng bị trói chặt không thể cử động, và được treo lên một cái giá.

"A a a... Đáng ghét lão công... Đừng có trêu đùa thϊếp nữa... Thϊếp đồng ý... Nhanh lên, thϊếp muốn đại nhục bổng..." Hồ Liệt Na thảm hại cầu xin.

Cơ thể của nàng hiện giờ đang bị trói lại bằng dây thừng, trên thân còn có rất nhiều dấu vết in đỏ của roi da.

Tô Hoả không nói gì, chỉ dùng hành động trả lời: "Bốp... Bốp... Bốp..."

"Lão công... A a.. Xin chàng, cầu xin chàng... Thϊếp không chịu nổi nữa... Cho thϊếp côn ŧᏂịŧ... Thϊếp muốn được thao..." Hồ Liệt Na gương mặt dâʍ đãиɠ, khó coi khi bị trói nằm trên bàn.

"Thánh tử, thánh nữ điện hạ?" Ảnh Tử đầu óc hỗn loạn, cố gắng liên kết mạch suy đoán trong đầu, để làm rõ hoàn cảnh hiện tại của bản thân.

"Hắc hắc. Sư tỷ, nàng ta có vẻ như đã tỉnh rồi. Tỷ còn muốn được ta thao ở đây luôn sao?" Tô Hỏa xấu xa cười nói.

Vừa mới nãy, trong khi đợi Ảnh Tử tỉnh dậy. Hắn đã giúp Hồ Liệt Na biết trước, lát nữa sẽ dùng cách gì để tra hỏi nàng ta.

Vậy là Hồ Liệt Na đã biến thành vật thí nghiệm, được Tô Hỏa tận tình tra hỏi, trải nghiệm các loại cực hình dâʍ đãиɠ khác nhau. Và thoáng chóc, nàng liền không chịu được mà nhận thua.

Nhưng Tô Hỏa sau đó vì chơi vui quá mà đã trở mặt. Hắn tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dày vò sự chịu đựng của nàng. Muốn mượn cơ hội lần này, để ép nàng phải đồng ý với hắn một số chuyện. Sau đó mới chịu chiều theo ý nàng, giúp nàng được thỏa mãn.

(Phải làm sao đây? Nhưng ta khó chịu quá. Sắp không chịu được nữa a.) Hồ Liệt Na thoáng chốc còn ngượng ngùng suy nghĩ. Nhưng khi nghĩ lại, sau ngày hôm nay, người nữ tử kia sẽ trở thành tỷ muội một nhà với nàng. Thì nàng càng thêm dứt khoát trả lời:

"Mặc kệ nàng ta... Thϊếp muốn... Thao thϊếp a..."

(Dù sao ta cũng mất hết mặt mũi trước người tỷ muội mới này. Vậy thì còn không bằng tiếp tục tận hưởng.) Hồ Liệt Na trong cơn nứиɠ tình thầm nghĩ.

Tô Hỏa cởi trói giúp Hồ Liệt Na, rồi bắt đầu hành động: "Côn ŧᏂịŧ của tỷ đây... Phập..."

"Phạch... Phạch... Phạch..."

"Ân... Ừ... A a a... Sướиɠ... Tốt quá... Côn ŧᏂịŧ của lão công thật thoải mái... A a..." Hồ Liệt Na mặt thỏa mãn hưởng thụ, rên la đủ kiểu.

Ảnh Tử ở một bên, đã làm rõ suy đoán trong đâu, và tập trung mở to hai mắt ra quan sát, để không bỏ lỡ chi tiết nào. (Quả nhiên, nhìn thánh tử điện hạ ở khoảng cách này mới là hoàn hảo nhất.)

Ảnh Tử đối với nhiệm vụ Bỉ Bỉ Đông giao cho, phải giám sát Tô Hỏa mọi lúc mọi nơi thì cũng không thấy có bất mãn gì. Trái lại nàng còn rất hưng phấn, nhiệt tình. Cam chịu đủ loại cực khổ, chỉ vì được trông thấy Tô Hỏa hạnh phúc sinh hoạt mỗi ngày.

Cho dù trời có mưa to gió lớn, sấm chớp bão bùng. Thì nàng vẫn đúng hẹn, âm thầm ẩn nấp một bên để quan sát hắn. Từng chi tiết, từng hành động của hắn đều được nàng chu đáo viết lên những bản báo cáo.

Cũng có thể nói, chính vì Ảnh Tử đã dồn hết tình cảm của nàng dành cho Tô Hỏa lên những bản báo cáo dâng lên Bỉ Bỉ Đông. Mà khiến cho Bỉ Bỉ Đông cũng bị lây nhiễm theo, và bắt đầu nảy sinh tình cảm với Tô Hỏa.

Nếu Tô Hỏa biết, chắc chắn hắn sẽ hết lòng cảm ơn đại công thần này đây. Bằng cách chơi với nàng những trò chơi thú vị, làm cho nàng trải nghiệm cuộc sống của thần tiên.

.....

Sau khi xong việc với Hồ Liệt Na, Tô Hỏa bỏ nàng nằm nghỉ ngơi trên bàn với đầy vết ô uế dính lên người. Rồi hắn đi đến chỗ của Ảnh Tử đang bị treo lên.

Nâng cằm nàng lên, Tô Hỏa lạnh lùng hỏi: "Nhìn đủ chưa? Bây giờ nhà ngươi có thể nói hết về mình chứ? Ngươi là ai? Theo dõi bọn ta với mục đích gì? Ai là người ra lệnh cho ngươi?"

Ảnh Tử đỏ mặt, rụt rè như con mèo nhỏ. Thật không giống như nàng của ngày thường. Vô cảm, sát phạt quả quyết: "Thuộc hạ tên là Ảnh Tử. Và không có ai ra lệnh cho thuộc hạ theo dõi ngài..."

Ảnh Tử tim đập thình thịch, hồi hộp nói tiếp: "Sở dĩ thuộc hạ theo dõi ngài, là vì thuộc hạ đã thích ngài từ lâu... Xin thánh tử điện hạ tha lỗi cho thuộc hạ lần này, thuộc hạ đã biết lỗi của mình rồi."

"Nhà ngươi thích ta? Thật sao?" Tô Hỏa nghiêm túc hỏi.

"Ừm." Ảnh Tử thẹt thùng gật đầu thừa nhận cảm xúc trong lòng.

Mỗi ngày khi trông thấy Tô Hỏa bên đám nữ nhân kia, thì nàng đã chịu đủ lắm rồi. Nàng cũng muốn được may mắn như các nàng, được suốt ngày hầu hạ cho thánh tử điện hạ.

Tuy là nàng năm nay đã 75 tuổi rồi. Nhưng vì đã lên cấp Hồn Thánh, cho nên tuổi thọ của nàng lên đến 300 tuổi. Và vẻ ngoài của nàng cũng chẳng khác nữ tử 35 tuổi là mấy.

Từ những đều quan sát được từ Tô Hỏa, Ảnh Tử biết được rằng hắn rất háo sắc và hoa tâm. Nhưng nàng cũng không chê hắn, mà càng vui mừng trong lòng. Có như thế nàng mới có cơ hội chen một chân vào.

Ảnh Tử cũng rất tự tin về nhan sắc của bẳn thân. Hi vọng sau lần bày tỏ tình cảm của mình thì sẽ được hắn nhìn trúng và chấp nhận nàng. Ngoài ra còn có thể giấu kín bí mật về nhiệm vụ mà nàng đang làm. Một mũi tên trúng hai đính.

"Hừ! Ngoan cố. Ngươi tưởng dùng cách này ta sẽ tin lời ngươi sao?" Tô Hỏa bất mãn, xé rách quần áo trên người nàng.

"A!... Thánh tử điện hạ, ngài đang làm gì? Không được nhìn nữa." Ảnh Tử xấu hổ để lộ những chỗ nhạy cảm trước mặt Tô Hỏa. Nhưng cho dù nàng vùng vẫy ra sao thì vẫn không thể che lại. Vì bây giờ nàng vẫn còn bị trói treo ở trên đây.

"Không phải ngươi nói là thích ta sao? Vậy thì để cho ta sờ một chút thì có sao đâu. Dù gì ngươi cũng đã nhìn lén bọn ta rất nhiều lần a." Tô Hỏa đưa tay lên nắm bóp cặp ngực trắng bạch bạch, nhẹ nhàng chà xát nhẹ hai đầu ti màu hồng phấn của nàng.

Vùng vẫy vô ích, Tử Ảnh xấu hổ quay mặt đi: "Thánh tử điện hạ, miễn là ngài không chê cơ thể của thuộc hạ, thì ngài muốn làm gì với chúng cũng được. Xin mời ngài tự nhiên."

"Vậy sao?" Tô Hỏa cũng không khách khí, đưa một tay xuống kiểm tra nơi cấm địa của nàng.

"Ảnh Tử, xem ra lúc nãy khi nhìn thấy ta và sư tỷ làʍ t̠ìиɦ với nhau, nàng rất nứиɠ a. Bây giờ bên dưới của nàng đã ướt hết rồi đây." Tô Hỏa đưa tay lên trước mặt nàng, thích thú chơi đùa với dịch nhờn dâʍ ŧᏂủy̠ phía trên tay.

"Không phải, là ngài đã nhầm rồi." Ảnh Tử xấu hổ, không muốn chấp nhận sự thật này. Nàng không muốn ở trong mắt Tô Hỏa, nàng chính là một nữ nhân dâʍ đãиɠ.

"Phải không? Để xem nàng duy trì trong bao lâu thì mới chịu thành thật với bản thân đây?" Tô Hỏa hời hợt nói. Rồi lấy ra từ trong túi đồ nhiều loại xuân dược khác nhau, bôi lên những chỗ nhạy cảm của nàng như là ngực, cúc hoa, tiểu huyệt...

"Ư ư... Ngứa quá... Nha... Thật khó chịu... Đừng a... Thánh tử điện hạ... A a a..." Ảnh Tử cảm thấy cơ thể nàng đang dần bóc hỏa, trở nên rất nhạy cảm. Dù tay của Tô Hỏa chỉ lướt qua, cũng làm cho lông tơ của nàng dựng ngược lên.

"Ảnh Tử, nàng có muốn được ta làm cho cao trào không?" Tay Tô Hỏa điêu luyện móc trong tiểu huyệt, làm cho cơ thể nàng liên tục vặn vẹo, muốn nuốt chửng tay của hắn vào bên trong.

"Muốn... Thánh tử điện hạ, cầu xin ngài hãy giúp cho thuộc hạ được cao trào... A a a... Thuộc hạ muốn được sướиɠ?"

"Vậy ta phải làm sao đây?"

"Tay của ngài... Ư ư... tay của ngài chuyển động nhanh hơn chút nữa..."

"Như thế này sao?"

"Ừm... ừm... Đúng vậy... A a a... Thật là sướиɠ... Sắp cao trào... sắp cao trào..."

Người của Ảnh Tử cong lên, sắp được sung sướиɠ xuất ra. Nhưng ngay lúc này, Tô Hỏa lại ác thú ngừng lại, rồi rút tay ra.

Ảnh Tử uất ức: "Thánh tử điện hạ, tại sao ngài lại dừng lại?"

Tô Hỏa không vội trả lời, hắn dùng bàn tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, bỏ vào miệng của nàng. Cười hỏi: "Ngon không?"

Ảnh Tử im lặng, xấu hổ lảng tránh câu hỏi này. Oán trách. (Thánh tử điện hạ thật là xấu, lại cho ta ăn thứ kia.)

"Không muốn nói, được thôi." Tô Hoả nhếch mép cười. Sau đó lấy ra một cái dụng cụ bịt miệng, buộc lên miệng của nàng.

"Hắc hắc, chúng ta tiếp tục chơi thôi." Tô Hỏa cười xấu xa, rồi xé rách hết quần áo của Ảnh Tử trên thân.

"Nha, thật là xinh đẹp." Tô Hỏa đi quanh một vòng quan sát, không khỏi gật đầu tán thưởng.

Nhìn chung thì Ảnh Tử còn nóng bỏng và đẹp hơn Diệp Hi Lan các nàng. Đây cũng là phúc lợi cho cường đại nữ hồn sư à.

Các nàng sau rất nhiều lần được thiên địa tẩy rửa, đại đa số đều sẽ đẹp như tiên nữ, da dẻ trắng trẻo như ngọc, mềm mại như nước. Trên người mỗi người còn mang một cỗ khí chất, mùi hương riêng biệt. Làm cho phái nam bị u mê, sùng bái ngước nhìn...

Tuy là cũng có những cơ bắp đầy mình nữ hồn sư. Nhưng các nàng cũng có vẻ đẹp khác, làm cho không ít mạnh mẽ hồn sư cùng đẳng cấp chết mê chết mệt.

Còn Tô Hỏa thì đương nhiên không gặm nổi. Quả nhiên là khác biệt thời đại làm cho mỗi người nhìn nhận về vẻ đẹp sẽ khác nhau. Và hắn chỉ thích những người như Ảnh Tử. Dáng người này mới là hoàn hảo nhất.

"Ư ư..." Cảm nhận trên cơ thể được bàn tay của Tô Hỏa lướt qua, Ảnh Tử rùng mình run rẩy.

Tay của hắn hiệt tại đang đặt ở trên mông, và từ từ kéo lên theo dọc sống lưng. Lúc này Ảnh Tử không giữ được nữa. Mặt nàng thỏa mãn rồi vui sướиɠ cao trào: "Aaa~."

(Cuối cùng cũng ra. Thật dễ chịu... So với mình tự làm, thì còn sướиɠ hơn rất nhiều.)

"Hừ! Thật không biết điều. Ai cho nàng được phép ra hả? Cố nhịn lại cho ta." Tô Hỏa lạnh nhạt, lấy một cái roi da vụt lên lưng của Ảnh Tử.

Bốp bốp.

"Ư ư ~" Ảnh Tử trên thân truyền đến cảm giác tê dại. Vừa đau, nhưng lại vừa sướиɠ. Đây cũng là do xuân dược Tô Hỏa dùng lên người nàng.

Tuy nhìn cơ thể của nàng rất mảnh mai yếu đuối như thế thôi, nhưng cho dù Tô Hỏa cố dùng hết sức, thì cũng khó mà gây vết thương nghiêm trọng cho nàng.

Đây cũng là nhục thân của Hồn Thánh thú võ hồn a. Nếu Tô Hỏa không dùng một số thủ đoạn lên người nàng, thì cái phòng giam nhỏ bé này còn lâu mới giữ được nàng.

"Lúc ta nói được ra, mới có thể ra, nàng có hiểu không?"

Ảnh Tử thấy Tô Hỏa không vui, thì rối rít gật đầu. Hi vọng cách này sẽ khiến hắn không ghét bỏ nàng như bây giờ.

"Ngoan lắm, giờ chúng ta tiếp tục thôi." Tô Hỏa hài lòng thân thiện mỉm cười.

Ảnh Tử cũng đỏ mặt cười theo. (Thánh tự điện hạ đang khen ta, hắn không ghét ta thì tốt quá.)

Khi Ảnh Tử còn chưa vui mừng được bao lâu. Thì...

Bốp bốp bốp.

Tô Hỏa lại dùng roi da, liên tục đánh lên lưng của nàng. Nhưng Ảnh Tử cũng không cảm thấy buồn, vì khi đánh lên người nàng thì hắn có vẻ chơi rất vui a. Nên nàng cũng rất phối hợp theo, ngâm nga bài ca rêи ɾỉ theo từng trận tê dại truyền về.

Tiếp đó Tô Hỏa đã thử dùng rất nhiều loại tra tấn biếи ŧɦái khác nhau. Như là nhỏ nến, dùng lông chim, bơm chất lỏng đặc biệt vào cúc hoa... Từ từ điều giáo, hành hạ Ảnh Tử.

Dù sao căn phòng này sinh ra là để chơi những trò này a. Và đây cũng là lần đầu tiên Tô Hỏa trải nghiệm những chuyện thú vị này. Cho nên hắn rất hưng phấn khi dày vò Ảnh Tử đủ kiểu.

Trong khoảng thời gian đó, Ảnh Tử bộc lộ rất ngoan ngoãn, làm theo mọi chỉ dẫn của Tô Hỏa.

Nếu để những người quen thuộc, từng bị nàng từ chối, biết về bộ dạng của Ảnh Tử hiện tại. Chắc hẳn bọn hắn sẽ không tin, ghen ghét đố kỵ với Tô Hỏa.

Nào còn là cao lãnh, băng giá nữ thần Ảnh Tử của thường ngày. Trước mặt nam nhân tên Tô Hỏa, nàng cười, hạnh phúc vì được làm một món đồ chơi cho hắn vui đùa?

Thật là hâm mộ a. Nếu như bọn họ cũng có thể tùy ý chà đạp nữ thần giống với Tô Hỏa, thì cho dù giảm một nửa tuổi thọ, bọn họ cũng sẵn lòng.

Nhưng tiếc thay, bọn họ có phước kia. Chỉ có Tô Hỏa mới có thể đeo lên cổ Ảnh Tử vòng cổ của thú cưng. Rồi cầm sợi dây trong tay, ra lệnh cho nàng bò, tạo những tư thế bổ mắt.

"Nha, Ảnh Tử thật là ngoan. Đổi một tư thế khác à. Cho ta thấy nàng có thể làm được gì."

Được Tô Hỏa xoa đầu khen thưởng. Ảnh Tử càng có thêm động lực để nghe lời hắn. Nàng tứ chi chạm đất, bắt đầu gợϊ ɖụ© tạo dáng, trong khi trong miệng vẫn còn bị bịt kín.