Chương 117: Đệ còn phải thụ thai cho tỷ đâu. Hắc hắc (H)
Dùng ngực trần để giao côn ŧᏂịŧ, Hồ Liệt Na phức tạp suy nghĩ lung tung. Càng nhìn càng thấy giống, đặc biệt là cái mùi hương nồng nặc này, khiến nàng nhớ mãi không quyên.
Hiện tại, trong đầu của nàng rất hỗn loạn. Nếu như những gì nàng nghĩ là đúng, thì nàng cũng không có cách nào giải quyết hoàn cảnh bây giờ. Trước mặt tâm ma, nàng không thể không nghe theo sự sai khiến của hắn.
Nhìn thấy Hồ Liệt Na bắt đầu dùng nước dãi để bôi trơn, Tô Hỏa liền trêu ghẹo: "Xem ra đệ phải cảm ơn cái tâm ma kia rồi. Nó có thể làm cho sư tỷ mẫu mực trong lòng của đệ, lại có thể biến thành bộ dạng dâʍ đãиɠ này... Thật dễ chịu à. Sự tỷ làm thật giỏi."
Hồ Liệt Na lúc này không có tâm trạng đôi co với Tô Hỏa, nàng còn có một chuyện cần phải xác minh: "Sư đệ, để tỷ làm cho đệ cảm thấy sướиɠ hơn."
Nói xong Hồ Liệt Na liền liếʍ xung quanh côn ŧᏂịŧ, nếm thử mùi vị của nó. Ngậm trong miệng côn ŧᏂịŧ, nàng không dám tin, nhìn lên Tô Hỏa.
Cảm giác tê dại này, mùi vị béo bở này. Cái côn ŧᏂịŧ này không có gì khác với cái mà nàng đã từng ăn qua. Vừa hút, phía dưới tiểu huyệt của nàng vừa nhỏ từng giọt dâʍ ŧᏂủy̠ theo bản năng. (Không thể sai được. Là nó, là cái côn ŧᏂịŧ kia.)
Hồ Liệt Na hoảng sợ, lúc này nàng mới biết được tâm ma khủng bố cỡ nào. Nàng không dám chắc Tô Hỏa trước mắt là thật hay giả. (Lẽ nào bây giờ tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ do tâm ma dàn dựng. Một giấc mơ không có hồi kết, dùng để giam giữ ta ở lại đây mãi mãi?)
"Sao tỷ lại nhìn đệ bằng ánh mắt kia. Tỷ không muốn làm việc này sao?"
Hồ Liệt Na liên tục lắc đầu, sau đó mỉm cười với Tô Hỏa. Chuyện đã đến nước này rồi, thì nàng chỉ có thể đặt toàn bộ niềm tin vào người Tô Hỏa trước mặt. Với lại nếu đó là tâm ma, ít nhất thì nó cũng cho nàng một giấc mộng đẹp, như vậy kể ra cũng không tệ lắm.
"Sư tỷ, mυ'ŧ cũng đủ rồi. Nếu tỷ cứ tiếp tục làm như vậy, đệ sợ là sẽ ra mất."
Hồ Liệt Na nghe lời Tô Hỏa. Nàng liền nhả côn ŧᏂịŧ ra. Sau đó đứng dậy thực hiện bước tiếp theo. Ôm Tô Hỏa vào trong ngực, Hồ Liệt Na hạnh phúc nói: "Tô Hỏa, ta yêu đệ rất nhiều. Sau này ta chỉ gả cho một mình ngươi."
Tô Hỏa nắm lấy eo, giúp Hồ Liệt Na điều chỉnh mông: "Sư tỷ yên tâm. Tỷ sẽ không hối hận khi chọn đệ đâu. Nam nhân của tỷ, tương lai nhất định sẽ làm cho toàn bộ Đấu La Đại Lục phải chất động."
Nói xong rồi, Tô Hỏa tham lam cắm cái bánh bao thịt trước mặt, còn tay thì bắt đầu đè người Hồ Liệt Na ngồi xuống.
"A..." Một tiếng kêu thảm kêu lên, Hồ Liệt Na liền khóc nức nở. Cuối cùng nàng và hắn đã kết hợp làm một.
Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, Hồ Liệt Na bắt đầu chuyển động. Nàng yêu thương, chiều chuộng vuốt ve đứa trẻ trong ngực: "Sư đệ... Được thao sư tỷ của mình... đệ có cảm nhận gì... Có cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ không... A a a ..."
"Đương nhiên là kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi. Nếu như để nam nhân trong Võ Hồn Điện biết được, đệ đang lén lút vụиɠ ŧяộʍ quan hệ phu thê với nữ thần của bọn họ. Đệ sợ là ánh mắt đầy sát khí kia của bọn họ cũng đủ gϊếŧ chết đệ."
Hồ Liệt Na nghe Tô Hỏa nói thì liền lập tức vui vẻ, tự hào khoe khoang: "A a... Đệ biết là tốt rồi... Về sau này... nếu đệ dám làm người sư tỷ này không vui... Tỷ sẽ truyền tin, đệ đối xử tệ bạc với tỷ... Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến tìm đệ,... thay tỷ tính sổ... Ở Võ Hồn Điện, có rất nhiều nam nhân muốn theo đuổi tỷ nha... Số lượng có thể vây kín cả nhà đệ..."
"Hừ! Lại dám gọi nam nhân khác đến đánh lão công của mình. Xem ra tỷ cần phải được đệ dạy dỗ lại." Tô Hỏa nắm lấy mông của Hồ Liệt Na mà tăng tốc.
Hồ Liệt Na chịu không nổi loại kɧoáı ©ảʍ này, rên la đủ kiểu, cầu xin hắn tha thứ: "A a a... Sư đệ, tỷ sai rồi... Không muốn thao nhanh như vây... A a a... Lão công... Chậm lại a... Thϊếp chịu không nổi... A a a..."
"Hắc hắc sư tỷ. Hiện tại tỷ đang bị đệ bắt nạt này. Như vậy ngày mai tỷ sẽ tìm người đến tính sổ với đệ sao?"
"Không tìm... Không tìm... Thϊếp biết sai rồi mà... Cầu xin chàng... A a a..."
"Biết sai liền tốt. Tỷ nên nhớ là, sau này chỉ có đệ mới biết được phép ức hϊếp tỷ. Tỷ đã nhớ chưa?"
Cảm nhận được tốc độ thao vừa phải, Hồ Liệt Na thở hổi hển trả lời: "A a a ... Nhớ rồi..."
"Vậy bây giờ tỷ sẽ để cho đệ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong sao?"
"A a a... Không được... Nếu làm vậy tỷ sẽ có bảo bảo mất... Tỷ không muốn..."
"Vậy là tỷ không muốn sinh con cho đệ sao?" Tô Hỏa tỏ ra buồn rầu chán nản.
"Không phải... Không phải... Tỷ rất muốn sinh bảo bảo cho đệ... Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc... Tỷ không muốn còn trẻ mà đã làm mẹ... A a a..." Hồ Liệt Na không được hắn hỗ trợ nhịp mông nữa, cho nên nàng phải ráng sức tự di chuyển. Còn nâng hai bầu ngực sữa lên, dùng nó để an ủi hắn.
"Đệ mặc kệ. Đệ nhất định phải ra bên trong tử ©υиɠ của tỷ. Có bảo bảo liền có bảo bảo. Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng." Tô Hỏa nói xong, liền ngậm nút vυ' đưa ở trước mặt. Tay hắn nắm lấy mông, tăng tốc di chuyển lên xuống.
"A... Không muốn... Không muốn... Aa~" Hồ Liệt Na cố thoát ra khỏi người Tô Hỏa nhưng không thành công. Khi nàng còn đang vùng vẫy thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn đã bắt đầu bơm vào bên trong.
Hồ Liệt Na lè rưỡi thở gấp: "Xong... Xong... Nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vậy... tỷ nhất định sẽ có bảo bảo mất."
"Sư tỷ yên tâm à. Làm một lần chắc sẽ không có bảo bảo đâu." Tô Hỏa cười nói, giả vờ an ủi.
Hồ Liệt Na tức giận cào vào người hắn mấy cái cho hả giận: "Ngươi không cần phải an ủi ta... Đồ xấu xa."
"Hắc hắc, vậy chúng ta tiếp tục a. Một lần có lẽ sẽ không có thai, nhưng nhiều lần đâu? Hôm nay đệ sẽ bơm thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong. Tỷ nhất định sẽ trở thành một bà mẹ trẻ." Tô Hỏa cười đùa, rồi tiếp tục cưỡng ép chuyển động mông của Hồ Liệt Na.
"A... Đừng mà... Lão công tha cho thϊếp... Cầu xin chàng... A a a..." Hồ Liệt Na la hét cầu xin đủ kiểu, còn đưa ra rất nhiều lời đề nghị hấp dẫn cho Tô Hỏa. Nhưng tất cả vẫn không khiến cho hắn dừng lại mà thay đổi ý nghĩa. Hôm nay, nàng nhất định sẽ bị hắn thao đến mang thai.
"Aa~" Một lần nữa Hồ Liệt Na được Tô Hỏa bơm tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong. Nàng kiệt sức, tựa vào người Tô Hỏa hít thở.
Đột nhiên Hồ Liệt Na bị Tô Hỏa bế lên, nàng kinh ngạc kêu lên: "A!.. Tô Hỏa, đệ có thể đứng dậy?"
Tô Hỏa thẳng thắn thừa nhận: "Ừm. Vừa làm, đệ vừa giải thích cho tỷ nghe."
"Bây giờ tỷ hãy ngoan ngoãn mà nằm ở đây. Đệ còn phải thụ thai cho tỷ đâu. Hắc hắc." Tô Hỏa cười nói. Hắn đặt Hồ Liệt Na nằm úp trên ghế sôpha, sau đó đè nàng ra mà thao.
"Không... Đừng a...." Hồ Liệt Na tuyệt vọng kêu thảm. Vừa lúc nãy nàng đã dùng toàn bộ sức lực để la hét, vùng vẫy tìm cách thoát khỏi Tô Hỏa. Nên lúc này nàng không còn chút sức bật dậy phải kháng. Cộng với sức lực bền bỉ của Tô Hỏa. Nàng bị hắn thao đến mơ hồ, không làm được gì.
"Phạch... Phạch... Phạch...." Tiếng cơ thể va vào nhau tạo thành.
Tô Hỏa hai tay đè tay của Hồ Liệt Na lại, hơi ưỡn người thành chữ C, run rẫy: "Đến. Một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa đây... Aa~"
"Aa~" Hồ Liệt Na lười biếng kêu lên một tiếng dâʍ đãиɠ thật dài, nghe rất sướиɠ tai.
Sau một hồi phải kháng vô ích, bây giờ Hồ Liệt Na đã chấp nhận số phận. Chuẩn bị tâm lý để làm một người mẹ hiền lương. Nàng nằm im hưởng thụ, mặc cho Tô Hỏa muốn làm gì thì làm, muốn bơm bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào đó thì bơm bấy nhiêu.