Chương 35: Bất ngờ dành cho Tiểu Vũ
Chiều hôm đó, như đã hứa, Tô Hỏa đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho Tiểu Vũ. Nàng ăn đến rất vui vẻ nghĩ: "Có thể tối nay ta khi ra tay sẽ đánh hắn nhẹ một điểm.... Không được, ta phải nặng tay trừng trị hắn, nếu không hắn sẽ còn dám khi dễ ta.... Ân, ta sẽ ra tay thật nặng nhưng ta vẫn sẽ nhẹ tay một chút."
Tiểu Vũ cười cười, vừa đi vừa nhảy rất hoạt bát. Thỉnh thoảng dừng lại làm bộ mặt hung hăng khi nghĩ về những chuyện Tô Hỏa làm với nàng. Có chút vui vẻ lại có chút bất mãn. Bình thường Tô Hỏa sẽ đòi nắm tay nàng cùng đi về . Nhưng hôm nay hắn lại bỏ về sớm, còn cho nàng tiền, bảo nàng ở lại lâu thêm một chút, tự mình đi dạo: "Hừ, Tô Hỏa đáng ghét, nói là cùng tổ chức ăn mừng đâu, lại bỏ ta lại một mình."
Điều chỉnh lại gương mặt của mình, Tiểu Vũ phải cho Tô Hỏa thấy bộ mặt bắt mãn của nàng. Phải cho hắn biết hôm nay nàng không có vui đâu, ngày khác phải tổ chức lại một bữa tiệc ăn mừng khác để đền bù.
Tiểu Vũ vừa bước vào nhà định lên tiếng bất mãn gọi Tô Hỏa thì bỗng nhiên ngừng lại. Tai thỏ của nàng nghe được một số âm thanh là lạ phát ra trong phòng của Kim Hương Lan và Khương Thanh Thanh, hai người đó là nô tì của Tô Hỏa. Nàng biết những âm thanh này, nhưng vẫn không dám tin, rón rén mở cửa ra, nhìn bên trong phòng.
"Aa.... chủ nhân ngài nhanh quá... Không được... sướиɠ quá.... Aa nô tì phải tiết.... Aa~" Kim Hương Lan gục ngã xuống.
"Mới có tí đã ra. Hương Lan tỷ không thể chịu đựng thêm một chút nào sao?" Tô Hỏa rút côn ŧᏂịŧ ra không thỏa mãn nói.
"Xin lỗi chủ nhân.... Tại côn ŧᏂịŧ của ngày sướиɠ quá, nên ... nên.... Xin ngài đừng giận nô tì." Kim Hương Lan có chút lo lắng lên tiếng.
Khương Thanh Thanh quỳ xuống dùng lưỡi làm sạch côn ŧᏂịŧ cho Tiểu Hỏa, một bên nói: "Chủ nhân, ngài không nên quá bắt nạt Hương Lan tỷ. Hôm nay ngài quả thật là rất mạnh bạo, ngài có chuyện gì sao?"
Tô Hỏa nghe Khương Thanh Thanh mà nói, rất bất mãn vội nắm đầu của nàng nhét côn ŧᏂịŧ vào: "Hương Lan, đừng nghe Thanh Thanh nói bậy. Ta rất yêu thích tỷ à, ta nào có bắt nạt tỷ đâu. Ta nói như vậy cũng vì quá yêu cảm giác côn ŧᏂịŧ được ở bên trong tỷ lâu thêm, tỷ đừng buồn. Còn Thanh Thanh, tỷ dám ly gián tình cảm của hai chúng ta đúng không? Tốt hôm nay thì tỷ hãy tập nhịn côn ŧᏂịŧ đi hắc hắc."
"A, xin lỗi chủ nhân, nô tì sẽ cố gắng chịu đựng hơn ." Kim Hương Lan cúi đầu thấp xuống, liên tục xin lỗi.
"Không phải.... Ọc ọc.... Khôn-g... Côn ŧᏂịŧ... Ọc ọc..." Khương Thanh Thanh muốn lên tiến phải đối nhưng không được.
"Hương Lan, tỷ không cần phải xin lỗi, ngoài tiểu huyệt của tỷ ra ta, tỷ còn có thể dùng miệng và cúc hoa của mình để thỏa mãn ta mà." Tô Hỏa cười xấu xa đút tay vào cúc hoa.
"A!... Chủ nhân cái đó không được.... Chỗ đó bẩn lắm.... Nô tì có thể dùng miệng thỏa mãn cho người mà... Ư." Kim Hương Lan cảm giác là lạ chạy qua người, theo bản năng co người lại, xấu hổ lên tiếng.
"Hương Lan không muốn thao cúc hoa sao? Như vậy thì côn ŧᏂịŧ sẽ thấy rất buồn à. Tỷ không muốn sướиɠ hơn sao? Và đồng thời có thể làm cho chủ nhân của mình được thỏa mãn sao?" Tô Hỏa vừa trêu đùa vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ cúc hoa.
"Nhưng mà, chổ đó bẩn lắm.... Nhưng nếu chủ nhân muốn... Thì cũng được..... Aa.... Chủ nhân cúc hoa của người đây." Kim Hương Lan xấu hổ chổng mông lên.
"Ừm, Hương Lan ngoan quá. Ta yêu tỷ chết mất, cúc hoa của tỷ thật là đẹp mà." Tô Hỏa rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng Khương Thanh Thanh, rồi cắm vào cúc hoa của Kim Hương Lan.
"Aa... Chủ nhân, nô tì cũng yêu ngài.... Aa... Nô tì thật may mắn mới được chủ nhân mua về... Nô tì sẽ không bao giờ phản bội ngài đâu...huhu." Kim Hương Lan cố nén nước mắt chảy ra. Một là vì đau đớn khi lần đầu bị chủ nhân chơi cúc hoa, một là vì hạnh phúc mà rơi nước mắt vì có một người chủ nhân tốt như Tô Hỏa. Chủ nhân rất dịu dàng, tốt bụng. Nàng hậu đậu như vậy, làm bể đồ đạc, chén đĩa nhiều như thế. Nhưng chủ nhân không bao giờ trách nàng mà còn quan tâm hỏi nàng có bị thương không nữa.
Có một lần chủ nhân kéo nàng vào phòng chứa đồ sau đó cùng hôn nhau. Kể từ lần đó Kim Hương Lan đã biết mình đã yêu say đắm chủ nhân của mình. Nhưng nàng cố kìm nén lại vì nàng biết mình yêu tiểu chủ nhân sẽ không có kết quả gì. May mắn thay, chủ nhân cũng không chê thân phận của nàng, trái lại còn rất ôn nhu, yêu nàng, sau cùng còn muốn nàng làʍ t̠ìиɦ nô của hắn. Kim Hương Lan cũng không hy vọng mình trèo cao, trái lại làm một tình nô sẽ cho nàng cảm giác an toàn hơn, vì như vậy nàng sẽ biết mục tiêu bản thân mình cần làm gì. Nàng chỉ cần mỗi việc yêu chủ nhân. Khi chủ nhân cần phá tiết thì nàng tận tình làm một công cụ phục vụ, chăm sóc, thỏa mãn cho hắn.
"Hương Lan à, ta hiểu tình cảm của tỷ dành cho ta, tỷ đừng khóc. Nín đi, tối nay ta sẽ đến tìm tỷ, rồi chúng ta sẽ chơi trò cưỡi ngựa có được không nào?" Tô Hỏa bắn đầu chậm rãi nhịp mông.
"Aa... Vâng.... Đều nghe theo chủ nhân.... Aa... Được chơi cưỡi ngựa với chủ nhân nô tì vui lắm."
Tô Hỏa thích thú mà tăng tốc lên: "Bắt đầu sướиɠ hơn chưa? Cúc hoa đã thích côn ŧᏂịŧ thao chứ?"
"A a... Thích, thích lắm.... Cúc hoa được chủ nhân thao thật sướиɠ.... Aa.... Nô tì muốn được thao cúc hoa... Muốn được chủ nhân bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào."
"A, giỏi lắm. Đúng là một cái cúc hoa ngoan ngoãn. Cúc hoa đã nghe lời như vậy thì côn ŧᏂịŧ sẽ thưởng cho. Đến, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của côn ŧᏂịŧ đến đây.... Aa~" Tô Hỏa đã thỏa mãn, bắn sâu vào.
"Chủ nhân Thanh Thanh cũng muốn được côn ŧᏂịŧ cắm vào, nếu ngài muốn cũng có thể thao cúc hoa của nô tì." Khương Thanh Thanh làm ra tư thế gợϊ ȶìиᏂ, hai chân tách ra, tay bóp bóp cái vυ' kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tô Hỏa.
"Muốn côn ŧᏂịŧ sao? Hắc hắc, hôm nay và ngày mai ta sẽ không cho tỷ côn ŧᏂịŧ đâu." Tô Hỏa bắt đầu mặc quần áo.
"Chủ nhân, không công bằng, nô tì cũng muốn côn ŧᏂịŧ. Nô ti cũng rất ngoan ngoãn nghe lời của chủ nhân à." Khương Thanh Thanh chạy lại quỳ xuống, tay vẽ vẽ lên quần, nũng nịu cám dỗ.
"Nghe lời? Tốt. vậy thì trong khoảng thời gian đó tỷ không được thủ da^ʍ nếu không được ta cho phép. Còn nữa tối nay tỷ phải xem hai chúng ta chơi trò cưỡi ngựa mà không được ngủ." Tô Hỏa dịu dàng một mực yêu thương vuốt vuốt đầu của Kim Hương Lan.
"Chủ nhân kh..." Khương Thanh Thanh định lên tiếng phản đối nhưng vì hai chữ "Nghe lời" nàng nói ra nên cũng chịu đựng, đứng dậy phụ giúp Tô Hỏa mặc quần áo. Làm như thế biết đâu chủ nhân thay đổi chủ ý, Khương Thanh Thanh hi vọng.
Tô Hỏa bóp mông Khương Thanh Thanh dắt nàng ra phòng bếp: "Hương Lan, tỷ hãy ở đây nghỉ ngơi thêm chút nữa. Ta và Thanh Thanh còn phải chuẩn bị bất ngờ cho Tiểu Vũ nữa."
Khương Thanh Thanh nhìn cúc hoa của Kim Hương Lan đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ có chút tiếc nuối. Nàng định đợi Tô Hỏa đi rồi sẽ đến giúp đỡ Kim Hương Lan làm sạch đâu. Vừa nãy hút côn ŧᏂịŧ của Tô Hỏa có chút thèm, mà chủ nhân cũng không xuất ra cho nàng thưởng thức tϊиɧ ɖϊ©h͙. Trong người Khương Thanh Thanh có chút dục hỏa bóc lên, Tô Hỏa lại vừa đi vừa bóp mông của của nàng, làm tiểu huyệt của nàng có chút ngứa ngáy.
Tô Hỏa không biết, hắn định tổ chức bữa tiệc bất ngờ cho Tiểu Vũ, lại bị trước đó Tiểu Vũ biết được một bất ngờ khác. Bây giờ Tiểu Vũ đã chạy ra khỏi nhà, đang ngồi trên một góc cây, trong lòng nàng có chút tức giận, nhưng lại nhiều hơn là buồn và thất vọng. Nàng không nên biết nên đối mặt với Tô Hỏa như thế nào, khi biết hắn âm thầm làm những chuyện kia mà lâu này nàng vẫn không hề hay biết. Nàng cảm giác mình bị lừa dối....
[ Thông Tin
• Tên: Tiểu Vũ
• Tuổi: 10 vạn năm
• Hồn Lục: 12
• Tinh Thần: 70 (-2)
• Dâʍ ɖu͙©: 18
• Chinh Phục: 36 (+5)
. Cảm Xúc: 41
. Tìиɧ ɖu͙©: 0
. Du͙© vọиɠ: 7
. Giới Hạn Tương Tác: 87/100 ]