Thao Khóc Lão Sư

Chương 35: Chơi lỗ tiểu


Tiêu Cẩn Du lập tức thoải mái mà rêи ɾỉ ra tiếng, nhanh chóng giữ lấy cái gáy của Lục Viễn "A, lão sư, lưỡi của ngươi thật mềm nha, ta thao, thật mẹ nó thoải mái."

Lục Viễn liếʍ hôn phần da mẫn cảm  ở qυყ đầυ, lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn một chút, làm Tiêu Cẩn Du sợ tới mức run run.

"Lục lão sư, ngươi đừng làm ta sợ, dọa ta cứng không nổi, ta còn vị thành niên đấy, nếu bị bệnh liêt dương sẽ không để yên cho ngươi đâu."

Lục Viễn ngẩng đầu liếc Tiêu Cẩn Du một cái, phun ra thịt côn, cười nhẹ nói: "Sẽ không để ngươi bị bệnh liêt dương, đừng sợ hãi như vậy."

Lục Viễn nói xong, dùng sức liếʍ mυ'ŧ hai hòn bi, sau đó từ phần gốc liếʍ dần lêи đỉиɦ côn ŧᏂịŧ.

Tiêu Cẩn Du cúi đầu nhìn Lục Viễn, trong đầu "bang bang" nổi trống, ngoại trừ thở dốc, một chữ cũng không nói nên lời.

Lục lão sư từ khi nào trở nên khêu gợi như vậy?

Khuôn mặt trước sau như một sạch sẽ thanh tú, khí chất cũng không có gì thay đổi, tuân thủ quy củ, thành thành thật thật.

Chính là không biết vì cái gì, hắn ngẫu nhiên liếc mắt nhìn một cái, lại làm người ta cảm thấy rung động, giống như là máu trong người cũng muốn  sôi trào.

Cái loại mê hoặc này, so với mấy tên vịt chết trẻ tuổi hoàn toàn không giống, không mê người, không diễm lệ, không mạnh mẽ.

Tiêu Cẩn Du nhìn Lục Viễn đến ngơ ngẩn, Lục Viễn thật nghiêm túc mà khẩu giao vì hắn, giống như là đang  nghiên cứu dự án quan trọng nào đó.

"A ân, ưm ah, a!"

Tiêu Cẩn Du rất nhanh đã muốn bắn, hắn thở sâu, giọng khàn khàn nói: "Lão sư, ta chịu không nổi, để ta thao ngươi đi, thử một chút, không được liền dừng lại, được không?"

Lục Viễn phun ra phân thân của Tiêu Cẩn Du, mỉm cười gật đầu "Được."

Tiêu Cẩn Du nở nụ cười ngọt ngào, đem Lục Viễn nâng dậy, từ trên cái giá lấy một chai bôi trơn.

"Lão sư ngươi yên tâm, đã qua một tháng, bác sĩ nói chắc hẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần ngươi cảm thấy đau, ta liền dừng tay."

Lục Viễn xoay người, đưa lưng về phía Tiêu Cẩn Du đỡ lấy vách tường, "Không có việc gì, ngươi tới đi."

Tiêu Cẩn Du áp đến sau lưng Lục Viễn, bóp ra một đóng bôi trơn lên lòng bàn tay, từ cổ của hắn một đường hôn đến trên cái mông tròn.

Lục Viễn thấp giọng rêи ɾỉ, thân thể mẫn cảm mà sợ run: "A, Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, a ân."

Tiêu Cẩn Du ngồi xổm người xuống, ở trên mông Lục Viễn cắn vài cái, mới đem ngón tay dính đầy bôi trơn chậm rãi đưa vào.

Lục Viễn gần một tháng chưa làm qua, thịt huyệt chặt một cách thần kỳ, nhưng một ngón tay đi vào cũng không quá khó khăn.

Lục Viễn xoay xoay mông, thấp giọng nói: "Chậm một chút, Tiểu Ngư."

Tiêu Cẩn Du cười nói, "Không đau đúng chứ Lục lão sư? Ta giúp ngươi xoa bóp."

Tiêu Cẩn Du vừa nói xong, một bên ở trong huyệt nhỏ nhẹ nhàng ra vào, đồng thời vừa liếʍ hôm bên hông của Lục Viễn.

"A, Tiểu Ngư, đừng hôn nữa, rất ngứa."

Tiêu Cẩn Du chỉ mới hôn eo Lục Viễn vài cái, hai chân hắn cũng đã run lên, có chút đứng không yên.

"Lục lão sư, ngươi thực mẫn cảm, a, ngươi run rẩy như vậy, là bởi vì rất  thích nhỉ?"

Hô hấp Lục Viễn dồn dập, lẩm bẩm nói: "Tiểu Ngư, đừng đùa ta, ta chịu không nổi."

Tay trái của Tiêu Cẩn Du tìm được phía trước của m Lục Viễn, nắm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó: "Ai nha, đúng rồi lão sư, có thứ tốt cho ngươi chơi."

Tiêu Cẩn Du đóng vòi hoa sen lại, ôm Lục Viễn lao ra phòng tắm.

Lục Viễn còn có chút ngơ ngác: "Hả? Không ở làm ở phòng tắm sao?"

Tiêu Cẩn Du săn sóc mà cười nói: "Vẫn là làm trên giường thoải mái hơn, ta không muốn để lão sư ngươi quá mệt mỏi."

Lục Viễn ôm chặt cổ của Tiêu Cẩn Du không nói chuyện, hai người cùng trở lại giường, Tiêu Cẩn Du lấy hai cái trứng rung từ trong tủ đầu giường ra, đem dán lên trên đầṳ ѵú của Lục Viễn.

Lục Viễn thành thật mà nằm yên, con ngươi đen lẳng lặng mà nhìn Tiêu Cẩn Du: "Tiểu Ngư, nhanh lên."

Tiêu Cẩn Du lại lấy ra một cái đồ chơi khác, cười xấu xa nói: "Ngươi chưa từng chơi qua cái này đúng không lão sư? Cái này sẽ cắm vào trong lỗ tiểu của ngươi, gọi là cây thông niệu đạo."

"Cái gì?"

Ngực Lục Viễn mãnh run lên, có một loại cảm giác phức tạp không nói rõ nảy lên trong lòng, là sợ hãi sao? Có lẽ còn mơ hồ có một chút tia chờ mong.

Lục Viễn không rõ chính mình cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì, nhưng là thân thể của hắn phản ứng còn thành thật hơn, so với vừa nãy hắn ngày càng hưng phấn.

Trứng run ở đầṳ ѵú được bật công tắc, phát ra tiếng vang "Ong ong", Lục Viễn ngừng thở, mắt mở trừng trừng nhìn Tiêu Cẩn Du, đang bôi trơn lên côn ŧᏂịŧ của hắn, đem cây kim loại nhỏ cắm vào trong lỗ tiểu của hắn.

"A, Tiểu Ngư, đau."

Lục Viễn giật người một cái, cắn môi rêи ɾỉ nói: "Có chút đau."

Tiêu Cẩn Du hung hăng xoa hai viên tinh hoàn của Lục Viễn, trêu đùa: "Yên tâm đi, rất nhanh liền không đau."

Tiêu Cẩn Du nói xong, lại cầm lấy một cái gậy mát xa lớn, chậm rãi cắm vào sau huyệt Lục Viễn.

"A, a ân, Tiểu Ngư."

"Đừng nóng vội Lục lão sư, hai cái đồ chơi phía dưới này còn chưa có mở chốt đâu, ngươi đừng động, ta muốn mở."

Tiêu Cẩn Du nói xong, thở sâu, đồng thời mở chốt cây thông niệu đạo và mát xa lớn ra.

"A!"

Lục Viễn ôm chặt cổ của Tiêu Cẩn Du , phần eo nghiêng về phía trước, bị chơi cả ba cái cùng lúc, thích đến kêu dâʍ đãиɠ không ngừng.

"Tiểu Ngư, a a, cứu mạng a, thật thích, ư."

Ánh mắt Tiêu Cẩn Du sáng ngời mà nhìn Lục Viễn, nắm chặt côn ŧᏂịŧ của hai người mà cùng tuốt lộng: "Lão sư thích sao? Như thế này sẽ càng thích."

~~~~~~~~~~~~~~~

Dạo cứ thi cử miết không có tâm trạng edit luôn á, thông cảm cho tui mn ơi🤧, đảm bảo edit hoàn, không drop, cmt cho tui có động lực với 😣😣😣