Thao Khóc Lão Sư

Chương 34: Tắm uyên ương

*Tắm uyên ương: hai người yêu nhau tắm chung, thường chỉ vợ chồng

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngươi nhìn đi nhìn đi, hai người bọn họ làm chuyện như vậy, vết thương mới vừa khép lại có thể không chảy máu sao?

Tiêu Cẩn Du gọi bác sĩ đến xem, thay thuốc, bác sĩ nói là không có vấn đề gì lớn, nhưng tuyệt đối không được lại làm "chuyện đó".

Tiêu Cẩn Du chỉ có thể chịu đựng, nghẹn trong lòng, chờ côn ŧᏂịŧ của mình chậm rãi mềm xuống.

Hắn suy nghĩ trong lòng, nếu lại thêm vài lần như này, thế nào cũng khiến cho Lục Viễn thành bệnh liệt dương.

Sau khi thay thuốc xong, Lục Viễn gọi điện thoại về nhà, cùng bà nội nói chuyện, nói rằng ở trường rất bận, có lẽ sẽ đến tận ngày lễ quốc khánh, có rất nhiều chuyện phải làm.

Bà nội đương nhiên hiểu cho hắn, còn nói rằng có bảo mẫu ở cùng, bà mỗi ngày đều rất rất vui, Lục Viễn cứ yên tâm.

Lục Viễn ở bệnh viện một tuần, Tiêu Cẩn Du mỗi ngày đều ở cùng hắn, đuổi cũng không đi.

Sau một thời gian, bác sĩ nói không cần truyền nước nữa, về nhà bôi thuốc tĩnh dưỡng là được rồi, Tiêu Cẩn Du liền đưa Lục Viễn trở về biệt thự nhỏ .

Mạnh Vũ bị cha của hắn nhốt lại, Giang Liệt cũng chẳng thấy bóng dáng, mỗi ngày trừ người giúp việc ra, cũng chỉ có Tiêu Cẩn Du và Lục Viễn.

Tiêu Cẩn Du đừng nhìn chỉ là một cậu ấm sống an nhàn sung sướиɠ, ngược lại chăm sóc người khác thật sự là rất nghiêm túc, thân thể Lục Viễn dần dần chuyển biến tốt đẹp, muốn làm việc nhà để hoạt động tay chân một chút.

Nhưng mà Tiêu Cẩn Du không cho, mỗi ngày chính là để Lục Viễn nằm, nằm úp sấp, ngay cả ăn cơm cũng phải tự tay đút.

Hai người ở trong biệt thự hơn hai tuần, Lục Viễn cũng đã béo lên năm ký, Tiêu Cẩn Du ngay cả trường học cũng không tới.

Lục Viễn hỏi hắn, hắn nói rằng lễ quốc khánh ở trường học rất phiền phức, hắn lười đi quan tâm mấy người chỉ biết nịnh nọt.

Lục Viễn cũng không lại nói cái gì, dù sao hắn hiện tại chỉ là một cái kỹ nam mà Tiêu Cẩn Du bọn họ bao dưỡng, không nên quản quá nhiều chuyện.

Ngày lễ quốc khánh, Lục Viễn cùng Tiêu Cẩn Du liền làm tổ ở trong biệt thự, xem phim điện ảnh, chơi 69 một chút, tắm uyên ương, có thể nói rất là vui vẻ.

Qua ngày hôm sau, Tiêu Cẩn Du đem đến cho Lục Viễn một tin tức tốt, khiến tâm trạng cao hứng của hắn bị phá hủy.

"Cái gì? Ngươi tìm được thận thay thế?"

"Ân, thật vất vả lắm mới tìm thấy, Lục lão sư cảm thấy như thế nào, ta có phải hay không đặc biệt lợi hại?"

Ánh mắt mừng rỡ của Lục Viễn cũng dần biến mất, gật đầu một cái: "Đúng vậy, cám ơn ngươi Tiểu Ngư, vậy bây giờ chúng có phải là nên đến bệnh thay thận hay không? Ta ta ngay bây giờ sẽ đi đón bà nội."

Tiêu Cẩn Du kéo cánh tay Lục Viễn giữ lại, vui cười nói: "Không vội đâu Lục lão sư, còn phải chờ một đoạn thời gian nữa."

Lục Viễn ngạc nhiên: "Làm sao có thể chờ? Thận được hiến không phải trong vòng mấy mấy giờ phải lấy ra phẫu thuật sao?"

"Thận được hiến?"

Tiêu Cẩn Du bất đắc dĩ mà nở nụ cười, "Ta không phải tìm người hiến thận, thận được hiến không biết phải chờ tới khi nào? Ta chính là tìm phạm nhân bị tử hình."

Lục Viễn suy nghĩ, há miệng, hoàn toàn choáng váng "Phạm... Cái gì? Phạm nhân... Bị tử hình?"

"Đúng vậy, cho nên cứ chờ đi, ngươi yên tâm đi Lục lão sư, ta đã bàn bạc hết rồi. Đến lúc đó trước hết để cho bà nội nằm viện nghỉ ngơi vài ngày, bên kia một khi tử hình xong, bên này liền sẽ chuẩn bị phẫu thuật."

Lục Viễn kinh ngạc mà trừng Tiêu Cẩn Du, hơn nửa ngày nói không ra lời, chuyện này sao lại thành như vậy.

Dùng thận của phạm nhân bị tử hình, thay thận cho bà nội, như vậy thật sự có thể chứ?

Đúng vậy, Tiêu Cẩn Du nói rất đúng, chờ người khác hiến thận, không biết phải chờ đến khi nào, chờ nhiều năm cũng chưa chắc có được.

Bà nội cũng đã hơn bảy mươi, còn có thể chờ sao?

Dù sao phạm nhân bị tử hình cũng sẽ bị bắn chết, dùng thận của bọn họ, có phải là phạm pháp hay không?

Trong lúc nhất thời Lục Viễn vô cùng hỗn loạn, luôn cảm thấy chuyện này không tốt, nhưng lại không thể từ chối được.

Tiêu Cẩn Du thấy sắc mặt Lục Viễn không đúng, liền cợt nhả kéo hắn vào phòng tắm, muốn chơi trò tắm uyên ương.

"Lại đây nào lão sư, ta muốn ăn "chân giò hun khói" của ngươi."

Áo ngủ của Lục Viễn trong nháy máy đã bị Tiêu Cẩn Du cởi ra, hai người rất nhanh chóng trần trụi toàn thân, Tiêu Cẩn Du đem Lục Viễn ôm vào lòng, triền miên hôn môi.

"A ưm, lão sư, ngươi thật là thơm, thật muốn muốn ngươi."

Lục Viễn đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Cẩn Du, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, hai người miệng lưỡi dây dưa, đã có chút động tình.

Mấy ngày nay hôn hôn sờ sờ cũng chơi không ít, nhưng là chưa làm đến bước cuối cùng, Tiêu Cẩn Du máu nóng dâng trào, cũng đã nghẹn muốn chết.

Lục Viễn cũng không chịu nổi, thân thể của hắn đã bị dạy dỗ đến vô cùng dâʍ đãиɠ, một tháng gần đây không có bị thao, chỉ có hôn môi và khẩu giao, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, từ sáng tới tối đều mộng xuân bị cưỡиɠ ɖâʍ.

"A ân, ân, Tiểu Ngư, Tiểu Ngư."

Lục Viễn thở hổn hển rêи ɾỉ, thân thể dán chặt Tiêu Cẩn Du, dùng tính khí cọ xát côn ŧᏂịŧ Tiêu Cẩn Du.

Tiêu Cẩn Du bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến da đầu run lên, côn ŧᏂịŧ vừa nóng lại vừa cứng, trướng đến có chút đau.

Tiêu Cẩn Du cười khổ: "Lục lão sư, ngươi đừng câu dẫn ta như vậy, ta còn là vị thành niên nha, chịu không nổi ngươi như vậy. Ta, ta nhịn gần một tháng, cũng muốn liệt luôn đây này, ta dễ dàng sao?"

Sắc mặt Lục Viễn ửng hồng, vươn tay nắm chặt côn ŧᏂịŧ Tiêu Cẩn Du, tại qυყ đầυ vẽ một vòng: "Ưm, Tiểu Ngư, vậy ngươi giúp ta liếʍ trước đi, cầu ngươi."

Tim Tiêu Cẩn Du đập như sấm, nói giọng khàn khàn: "Ngươi giúp ta liếʍ trước đi, ta rất đáng thương mà."

Lục Viễn ủy khuất mà nhíu mày, ngồi xổm cúi xuống, bắt đầu hôn từ rốn Tiêu Cẩn Du đi xuống, hôn một đường đến bắp đùi và âm nang.

"A, lão sư, ngươi liếʍ.... tê.... càng ngày càng giỏi."

Lục Viễn trừng con ngươi ướt sũng, lẳng lặng mà nhìn Tiêu Cẩn Du, đồng thời đem côn ŧᏂịŧ bỏ vào miệng