Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ

Chương 14

Sau khi kết thúc tính sự, cuối cùng Dung Vận cũng được buông tha, ngồi trên giường, mở to đôi mắt long lanh nước nhìn Hạ Trọng Vân lên án, giọng sụt sịt:



“Ngươi lại ép ta, hức hức, ta không muốn ở lại chỗ này cùng phi tử của ngươi tranh sủng.”



“Ngươi lại làm sao thế?”

Hạ Trọng Vân không biết Dung Vận đang nghĩ gì trong đầu, nhưng nhìn bộ dáng nhỏ bé đang ủy ủy khuất khuất, lòng cũng mềm đi, dù là Dung Vận cố tình gây sự với hắn, hắn một chút cũng không tức giận nổi. Còn tưởng rằng là tiểu ngu xuẩn nghĩ bậy nghĩ bạ, Hạ Trọng Vân cũng không để ý, nói xong, ôm thân thể ướt đẫm của Dung Vận vào lòng, hưởng thụ mà xoa xoa bầu vυ' to, mềm mại, thơm thơm của y.

Vυ' vừa phun sữa xong vẫn còn lưu lại sảng khoái kịch liệt lúc bắn sữa, căn bản là không chịu nổi đυ.ng chạm, hồng anh mẫn cảm bị ngón tay đẩy đến làm đi, đầu nhũ thịt bị tay nam nhân nắm lấy, nhào nặn da^ʍ lãng, ngứa đến tê dại. Dung Vận bị làm đến khóc thút thít:



“Đừng xoa nữa… Ô, vừa rồi cũng đã phun sữa cho ngươi xem, a, đừng chơi nữa, a… Vυ' muốn hỏng rồi, a… Đau đau, nhưng thật thoải mái, ô… Làm gì mà khiến người ta thoải mái như vậy, ô ô, bên dưới chảy nước rồi, bướm thật da^ʍ, không muốn bướm da^ʍ như vậy…”

Hạ Trọng Vân cười khẽ:



“Sao lại có thể không muốn được? Bướm da^ʍ mới tốt, thao lên mới sảng khoái, trẫm thích bướm ngươi da^ʍ như vậy. Bé ngoan, chớ suy nghĩ lung tung, để trẫm cẩn thận thương ngươi nào.”

Dung Vận vô lực giãy dụa, ý đồ né tránh sắc thủ của Hạ Trọng Vân, ủy khuất nói:



“Ai suy nghĩ lung tung? Sau khi cưới hoàng hậu là phải tuyển phi, ngươi là củ cải lớn hoa tâm*, hỗn đản, còn không phải là ép ta làm hoàng hậu, ô ô…”

*tham khảo trên webtruyen thì thấy giải thích là: củ cải có thể được xem là ám chỉ bộ phận phía dưới của đàn ông, hoa tâm là đào hoa, ong bướm gì đấy, trong tiếng anh thì nó bằng nghĩa với từ playboy. Trên hinative có giải thích rằng cụm từ ấy thường dùng để mô tả một người đàn ông không chung thủy trong tình yêu hay hôn nhân và hầu hết thì đều là playboy, và từ này cũng có thể được dùng theo cách hài hước giữa những người bạn với nhau.

Hạ Trọng Vân ngừng tay, đột nhiên cười thật to, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Dung Vận, trịnh trọng hỏi:



“Ngươi không muốn làm hoàng hậu của ta là không muốn chia sẻ ta với người khác, là ý này sao?”

Dung Vận cảm thấy lời này có chỗ nào đó bất thường, nhưng hình như cũng không sai, nên vô cùng đáng thương mà gật đầu.

Tiểu ngu xuẩn nổi máu ghen, Hạ Trọng Vân vui vẻ không thôi, nâng khuôn mặt nhỏ của y lên kích động hôn lấy, hôn cho y đầy mặt nước miếng. Vυ' to bị chen giữa hai người, đầu v* cọ lên cẩm bào của nam nhân, so với dùng thay bóp nặn còn cợt nhả, da^ʍ lãng hơn… Dung Vận không biết tại sao nam nhân này lại trở nên kích động, nhưng y cũng bị kích động của đối phương hại chết, thật là khổ sở… Dung Vận cự tuyệt không được, chỉ có thể xin tha:



“Đừng hôn nữa, ân, ngươi làm ta thật là khổ sở, a… Tại sao, ô ô, tại sao hôn mặt mà bướm lại ướt, ta không muốn… Bướm da^ʍ thật đáng ghét, ướt cả rồi, rất muốn lau khô…”

Hạ Trọng Vân cưng chiều hôn một cái lên môi y, cười nói:



“Tiểu ngu xuẩn! Ngoan, không cho chán ghét bướm da^ʍ nhỏ, bướm ướt dầm dề thao mới thích. Nghe lời, ta sẽ chỉ có một hoàng hậu là ngươi thôi, không có bất kỳ phi tử nào, đại dương v*t chỉ làm tiểu lãng bức của ngươi, có được không?”

Đôi mắt Dung Vận lập tức sáng lên, vui vẻ đi hôn Hạ Trọng Vân, nhưng hôn lên cảm thấy thật ngại quá, vậy nên liền nhắm mắt lui lại. Có lẽ do tiểu tao bức quá ngứa, y liền kẹp chặt chân len lén cọ cọ, cũng không nói ra để Hạ Trọng Vân thương y. Hạ Trọng Vân bị bộ dáng manh manh xuẩn xuẩn của y làm run rẩy tâm can, hô to:



“Sao ngươi lại có thể đáng yêu thế này? Ai ya, thấy ngươi nghe lời như thế vậy trẫm ban thưởng cho ngươi, cho ngươi gặp đồ đệ.”

Hạ Trọng Vân đã sắp xếp người tiếp Dung Khanh và Thương Trần Triều tiến cung, lúc đầu vốn nghĩ lừa gạt Dung Vận chiếm chút lợi ích, rồi mới cho y gặp, kết quả hành động ghen tỵ của Dung Vận đã lấy lòng hắn, nên hắn liền nhả ra tin tức này nói cho Dung Vận biết.

Dung Vận quả nhiên vui vẻ không thôi, không để ý tới tay Hạ Trọng Vân vẫn còn đặt trên vυ' mình, y ngồi dậy, vội la lên:



“Đâu đâu? Mau dẫn ta đi gặp nó. Còn nữa, ngươi… không cho phép ngươi chiếm tiện nghi của nó.”

Hạ Trọng Vân tức giận đến phụt khí miệng, đập một phát lên vυ' lớn ỹ mỹ, căm tức nói:



“Trở về sẽ chỉnh đốn ngươi.”

Hai người đi tới ngự hoa viên, đợi mấy chốc vẫn không có thấy Dung Khanh và Thương Trần Triều tới, Hạ Trọng Vân rảnh rang nói:



“Trẫm khát nước.”

Dung Vận lấy lòng rót một chén trà, đưa đến bên miệng Hạ Trọng Vân, nói:



“Hoàng thượng uống trà.”

Nghe thấy giọng nói mềm mại nhu nhu, Hạ Trọng Vân sôi trào lang huyết, hắn nhịn xuống kích động muốn áp đảo Dung Vận, nghiêm mặt nói:



“Trà này trẫm đã sớm uống ngán rồi, bây giờ trẫm thích uống sữa của ngươi, mau đưa tao vυ' ra,để trẫm hút mấy ngụm.”

Dung Vận bị lời nói dâʍ đãиɠ trắng trợn này làm cho câm nín, che đôi vυ', cả giận nói:



“Không cho uống, đều phun cho ngươi nhiều lắm ròi, không muốn muốn chảy sữa nữa, như vậy rất sướиɠ… Tao bức sẽ không chịu nổi…”

Hạ Trọng Vân áp sát Dung Vận, nói:



“ Trẫm và ngươi cùng nhau chờ đồ đệ, nhưng ngươi ngay cả cái vυ' cũng không cho trẫm chơi, ngươi không ngại à?”

Dung Vận quanh co nửa ngày, nhỏ giọng nói:



“Vậy ngươi có thể đi đi, ai, ai muốn cùng ngươi đâu.”

Hạ Trọng Vân tiếp tục thi triển da^ʍ uy:



“Trẫm không ở đây, ngươi chính là tư hội nhân sĩ ngoài cung, dâʍ ɭσạи hậu cung, mưu đồ tạo phản, ngươi và đồ đệ yêu quý của ngươi cũng phải bị tử hình.”

Dung Vận quát lên:



“Ngươi lại làm ta sợ.”

Nhưng nói xong, vẫn buông cánh tay xuống, đôi vυ' no đủ thơm mềm nhô lên dưới lụa mỏng, đằng trước trồi lên làm người kích động, vừa nhìn là biết tao núʍ ѵú đã cứng lên rồi. Thấy Hạ Trọng Vân không động thủ, Dung Vận bẹp bẹp miệng, tự mình kéo sa y từng chút từng chút xuống.

Ô ô, xấu hổ muốn chết… Khanh nhi không biết lúc nào sẽ tới, nếu như nhìn thấy vυ' y biến lớn như vầy, còn bị nam nhân cắn trong miệng hút sữa, mất mặt muốn chết, không còn mặt mũi để sống mà.

Tao vυ' thật không có chỉ tiến thủ, vừa nghe nam nhân muốn đùa bỡn, đã ngứa phồng lên, nếu như không hút ra, lát nữa trò chuyện tự phun ra ngoài thì biết làm thế nào, càng mất mặt hươn. Dung Vận cắn môi, không thèm đến xỉa kéo y phục xuống, một đôi vυ' to lập tức bắn ra, đầu v* màu đỏ dâʍ đãиɠ run rẩy, bộ dáng thẹn thùng lại mong đợi, da^ʍ hết mức…

Hạ Trọng Vân cũng không khách khí, cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú của Dung Vận, xì xì hút bọc. Chỉ nghe tiếng thôi mà hạ thân của Dung Vận cũng đã nước chảy thành sông. Hạ Trọng Vân móc ra một khăn tay thượng hạng, nhét vào bên trong tao huyệt của Dung Vận, đang hút sữa còn tranh thủ trêu chọc:



“Bảo bối nhi kẹp chặt chút, xem lát nữa gặp đồ đệ xong, cái khăn tay này có thể tích được bao nhiêu nước.”

Tao huyệt bị nhét vào đồ vật, vừa thỏa mãn vừa khó chịu, Dung Vận khó nhịn giục Hạ Trọng Vân:



“Ngươi, a… không động vào ta, ta sẽ không lchảy nước, hút nhanh lên, a… Ra sữa, a, bên kia cũng có, nha, hút chết ta rồi, thật là thoải mái…”

Hạ Trọng Vân hút thỏa mãn, nâng lên bên vυ' còn lại lên, ra lệnh:



“Không cho phép lãng phí, tự mình hút đi.”

Tự hút sữa của mình… Thế này cũng thật quá đáng, không muốn, rõ ràng là muốn cự tuyệt, nhưng một bên hư không so với bên kia được thỏa mãn, Dung Vận không nhịn được nữa, cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ nhũ thịt trắng nõn, dưới sự bức bách của nam nhân, ngậm lấy đầu v*. Một luồng sữa thơm nồng bắn vào trong miệng, hai đầu v* đồng thời bị hút, một bên còn bị chính mình đùa bỡn, Dung Vận xấu hổ đến mức bật khóc, nhưng lại không nỡ nhả ra, ban ngày ban mặt cùng nam nhân đồng thời hút đại tao vυ' của chính mình.

Xấu hổ lại thêm sảng khoái, sữa của Dung Vận so với khi trước càng nhiều hơn, thời điểm sữa bị hút sạch, hạ thân phun ra một luồng triều thủy, khăn tay đều ướt đẫm, nước nhỏ tích tích trên bang ghế… Sau khi nhả ra, Dung Vận trực tiếp nhào vào lòng Hạ Trọng Vân, mắc cỡ không dám ngẩng đầu, sảng khoái kịch liệt cọ rửa thân thể yếu ớt, làm y không ngừng run rẩy, không ngăn được nước mắt, khoan khoái mà liên tục ô ô trong l*иg ngực của Hạ Trọng Vân.

Hạ Trọng Vân buồn cười giúp y sửa lại y phục, nhẹ giọng nói:



“Đồ đệ ngươi đến rồi, còn muốn tiếp tục nấp trong lòng ta nữa sao?”

Dung Vận ngồi dậy, quả nhiên nhìn thấy phía trước có mấy người đang đi về phía này, một thân đỏ thẫm kia không phải là Dung Khanh sao. Y vội vàng lau lau cạ cạ khuôn mặt, đoan chính ngồi tốt, gần như lập tức trở lại thành sư phụ cao lãnh, lãnh đạm trong tuyết sơn kia.

Hạ Trọng Vân nín cười, bộ dáng tiểu ngu xuẩn đàng hoàng trịnh trọng thực rất doạ người, nếu không phải đã ăn sạch y, phỏng chừng bản tính của y cũng sẽ không triệt để bại lộ trước mặt mình như thế này.

Dung Khanh cũng nhìn thấy sư phụ, nâng vạt áo vội vàng chạy tới, nắm lấy tay Dung Vận*, hỏi:



“Sư phụ, trận pháp trên tuyết sơn bị phá rồi, có phải người đã thất thân rồi không, là ai bắt nạt người? Chúng ta cùng trừng trị hắn.”

* (tác giả để là Dung Khanh, nhưng chắc là nhầm lẫn nên mạn phép sửa lại cho nó nuột nà)

Vừa tới đã bị hỏi vấn đề tình cảm, Dung Vận nhất thời không biết nói gì. Thương Trần Triều đứng sau lưng Dung Khanh vẻ mặt bất đắc dĩ, cách hai người thầy trò cùng lớn tiếng chào hỏi Hạ Trọng Vân, hai vị công quân tâm chiếu bất tuyên.

(ngầm hiểu ý nhau)

Hạ Trọng Vân kéo Dung Vận vào lòng, nói:



“Không phải bắt nạt y mà là thương yêu y. Trẫm muốn phong y làm hoàng hậu.”

Thương Trần Triều cũng ôm Dung Khanh qua, giải thích:



“Ta và Trọng Vân đã có quan hệ nhiều năm, hắn không phải là kiểu người đùa bỡn tình cảm, chắc chắn là đối với sư phụ ngươi cũng giống ta đối với ngươi.”

Dung Khanh thấy Dung Vận tuy rằng biệt nữu, lại không có bộ dáng vô cùng chống cự, lại nghĩ tới Thương Trần Triều đối với mình rất tốt, liền tin lời giải thích của bọn họ. Hắn tự đáy lòng mà vui mừng cho sư phụ, cũng tinh tế quan sát sư phụ đã lâu ngày không gặp, sau khi nhìn phải kinh ngạc thốt lên:



“Oa, người, vυ' của người sao lại lớn như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Dung Vận thầm nghĩ không ngờ vẫn bị phát hiện, vội vàng giải thích:



“Không, không có sao. Là, chính là Hạ Trọng Vân hắn vò nơi đó, lại đột nhiên biến lớn, tuy rằng rất kỳ quái, thế nhưng cũng thật thoải mái, cũng thoải mái như khi bướm da^ʍ bị làm…”

Ý thức được mình vừa nói cái gì, Dung Vận vội vàng che miệng, làm bộ như mình chưa hề nói chuyện. Hạ Trọng Vân không nhịn được cười, kéo người qua hôn một cái, khen:



“Sao ngươi lại đáng yêu như vậy?”

Bên này, Dung Khanh lại kéo Thương Trần Triều hỏi:



“Thương ca ca, ngươi cũng vò vυ' ta mà, sao vυ' của ta không có lớn được, thật sẽ rất thoải mái sao? Vậy ngươi bóp nhiều cho ta, ta cũng muốn có ngực to.”

Thương Trần Triều không nói gì, kỳ thực vυ' Dung Khanh so với lúc trước cũng là lớn hơn, chỉ có điều không rõ ràng như Dung Vận, đoán chừng là vấn đề thể chất cá nhân. Bất quá điều này đương nhiên hắn sẽ không nói ra, ý xấu đáp lời:



“Được, lập tức vò cho ngươi.”

Lúc này Dung Vận đã phản ứng lại, đồ đệ cũng bị người bắt cóc. Vốn không yên lòng, nhưng nhìn thấy vết tích cổ tình trên cánh tay hai người, liền không nói gì nữa. Cổ tình đã gieo, chắc là thật tâm yêu nhau rồi.

Mọi người nói chuyện một lát, thuận miệng thương lượng một chút việc đại điển phong hậu, Dung Khanh tất nhiên sẽ ở lại kinh thành xem lễ, Thương Trần Triều nghĩ thầm chờ việc này xong, cũng nên mang Dung Khanh về Thương gia.

Editor: Su Ling

Ngoài ra, còn việc liên quan tới truyền thuyếtcủa Dung gia, Hạ Trọng Vân kiến nghị, bây giờ thầy trò bọn họ cũng không đó nữa nên cứ mặc người có tâm tới tuyết sơn tìm kiếm đi, tìm không được da^ʍ hồ tất nhiên là sẽ lung lay với mấy lời đồn đại.

(ý là mất dần niềm tin với mấy lời đồn đại đó)

Thương Trần Triều cũng đồng ý:



“Ta sẽ mang Khanh nhi về Dung gia, tìm kiếm da^ʍ hồ còn sống sót hiện nay, xem cuộc sống của bọn họ thế nào, nếu không như ý, liền nghĩ cách nhận về Dung gia, cũng bảo bọn họ chú ý giữ bí mật, đừng tiết lộ bí mật thân thể ra ngoài.”

Dung Khanh và Dung Vận cũng cảm thấy đây là một biện pháp hay, bước đầu thỏa thuận như vậy. Dung Khanh và Thương Trần Triều bị giữ lại trong cung để có thể giúp một tay việc chuẩn bị hôn lễ. Dung Vận vốn muốn cùng đồ đệ trò chuyện nhiều thêm chút nữa nhưng lại bị Hạ Trọng Vân cưỡng chế mang đi.

Tuy rằng Dung Vận nhớ đồ đệ, nhưng cũng không có quá nhiều bất mãn, dù gì thì hoa huy*t của y cũng đã ẩm ướt đến rối tinh rối mù, không nhanh chóng trở về thì rất dễ xấu mặt với đồ đệ.

Hạ Trọng Vân lấy ra khăn mùi soa trong thân thể Dung Vận, vắt khô trước mặt y. Nhìn d*m thủy tí ta tí tách rơi vào trong bát, Hạ Trọng Vân cười nói:



“Thế này là chảy ra bao nhiêu nước đây hả, bảo bối nhi, vừa rồi lúc nói chuyện cùng đồ đệ, trong đầu có luôn nghĩ tới đại dương v*t không?”

Dung Vận phủ nhận:



“Ai, ai nghĩ đại dương v*t, ô, người ta cũng không muốn tao bức nhiều nước mà, thân thể từ nhỏ đã da^ʍ như vậy, ô ô, ngươi không thích thì đừng đυ.ng vào ta.”

Hạ Trọng Vân phát mông y một cái, nói:



“Ngươi, tiểu vô lương tâm, không thích ta làm ngươi? Quên mất là đã bị ta thao ra cả d*m thủy lẫn sữa luôn sao? Để chứng minh ta yêu thích bướm da^ʍ nhỏ của ngươi tới cỡ nào, ta quyết định cho nó lưu ký hiệu của ta.”

Trực giác cho Dung Vận biết không phải chuyện tốt gi, không khỏi lùi về sau:



“Ngươi muốn làm gì?”

Hạ Trọng Vân lấy ra cây bút lông mới, chấm chấm trong một chén chất lỏng trong suốt, đi đến Dung Vận bên cạnh nói:



“Cái này là mực nước đặc chế, lúc thường không thấy được, chỉ khi hoa huy*t bị thao tàn nhẫn mới xuất hiện ấn ký. Ta phải dùng nó viết tên của mình lên bướm da^ʍ nhỏ của ngươi, dùng cái này chứng minh tiểu lãng huyệt của ngươi chỉ có thể là của ta. Đây là quá trình mà các đời hoàng hậu nhất định phải trải qua, không thể từ chối.”

Trên thực tế, vật này là Hạ Trọng Vân tìm phương thuốc cổ truyền cho Thái y viện phối ra, không phải truyền thống gì cả. Nhưng hết lần này đến lần khác cái tiểu não đại qua của Dung Vận lại không nghĩ tới được nhiều như vậy, trong tiềm thức đã rất tín nhiệm thuận theo Hạ Trọng Vân, bị lừa gạt 100 lần vẫn bị lừa như thường. Cho nên, chỉ hơi sợ mà nhìn chiếc bút lông kia, mặc cho Hạ Trọng Vân phóng vật kia tới trên huyệt mình.

Tao bức vẫn ướt, một tầng nước, da^ʍ mỹ không thôi. Hạ Trọng Vân muốn viết hoàng chữ lên bướm non của Dung Vận, chỉ cần hắn còn sống một ngày, cái chữ này cũng chỉ có mình hắn mới có thể dùng, viết trên người Dung Vận càng là độc nhất vô nhị.

Bút lông mềm mại mới vừa quệt nét đầu tiên trên huyệt, Dung Vận đã da^ʍ kêu không ngừng:



“A… Không được, ta không chịu nổi, a a… Ngứa chết mất, ô ô, ngươi gϊếŧ chết ta rồi, không muốn, ân a… Tao bức ngứa muốn chết rồi, không muốn bút lông, ô ô, muốn dương v*t xuyên tao bức, xuyên hỏng tao bức này…”

Hạ Trọng Vân hạ thủ không ngừng, mặc cho Dung Vận bay nhảy lợi hại như nào đều không dừng tay, dụ dỗ nói:



“Ngoan, viết xong sẽ cho ngươi ăn đại dương v*t, an ủi ngươi, gãi ngứa cho bướm xinh. Bảo bối nhi, nhanh viết xong, viết xong liền *** chết ngươi, *** hỏng bướm ngươi, thao đau, không ngứa chút nào…”

Dung Vận khó chịu đổ cả người mồ hôi, đại lực xoa xoa ngực mình, chỉ vì giảm bớt cơn ngứa không phát tiết được ra ngoài, sợi lông mềm mại đảo qua hoa huy*t yếu đuối, thật muốn chết quá,y chỉ muốn sướиɠ thôi:



“Thao ta, a… Đừng viết nữa, Hạ Trọng Vân, ô ô, tao hóa muốn đại dương v*t của ngươi, cho ta, a… Bút lông đi vào, quét đến âʍ ѵậŧ, ô… Ta muốn chết, tao muốn chết rồi…”

Hạ Trọng Vân cũng bị làm nổi hỏa khí, thật vất vả viết xong, ném bút lông, liền thao vào tiểu động ướt dầm dề, Dung Vận cuoosi cùng cũng được thoải mái, thút thít dâng tao huyệt lên. Hạ Trọng Vân bỗng nhớ tới cái gì, lại cầm bút lông về, cắm cán bút vào bên trong hậu môn của Dung Vận. Hai cái lỗ đồng thời bị đùa bỡn, Dung Vận sướиɠ đến dục tiên dục tử, luôn mồm kêu muốn càng nhiều…

Thân thể bị thao thành quen rất dễ dàng lêи đỉиɦ, thời điểm cao trào, trên hoa huy*t thực sự hiện ra màu vàng óng tươi đẹp, tuy rằng tao bức bị dương v*t banh ra, không nhìn được chữ viết hoàn chỉnh, nhưng sát mép vẫn có một vòng màu vàng xinh đẹp, giống như hoa văn, làm cho da^ʍ huyệt trời sinh tao mị càng thêm đẹp đẽ, càng thêm dâʍ đãиɠ.

Hạ Trọng Vân kích động cuồng thao, gầm nhẹ:



“Tao bảo bối nhi, ngươi không biết mình bướm nộn của ngươi đẹp nhường nào đâu, A, thoải mái chết được. Đại hậu môn cũng muốn phải không, c̠úc̠ Ꮒσα nộn cũng là của ta, cũng phải đánh dấu.”

Vì vậy. Hạ Trọng Vân một bên làm, một bên dùng bút quấy rầy hậu môn Dung Vận, vẽ lên hoa văn của mình hắn, đầu bút lông có chút loạn, lại không tí ti ảnh hưởng tới c̠úc̠ Ꮒσα tao ngứa, cũng may trong hoa huy*t còn có dương v*t đang cuồng thao, nhưng Dung Vận vẫn không chịu đựng được, hỏng mất mà khóc gọi…