Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ

Chương 13

Dung Khanh vì lo lắng cho sư phụ nên dậy rất sớm, thời điểm hắn và Thương Trần Triều phiên vân phúc vũ

(mây mưa)

ở mã tràng, trời cũng chỉ vừa sáng. Một ngày công tác sinh hoạt bắt đầu, trong yên tĩnh bắt đầu huyên náo, có loại khí tức thế tục khiến lòng người vui vẻ.

Ở phủ Thừa tướng, đêm qua Tạ Ngọc bị chơi đến quá nửa đêm, cho nên hôm nay dậy trễ, vội vàng tròng quan phục lên người, điểm tâm sáng cũng không ăn, vội vã ra cửa. Xe ngựa đã chờ ở cửa, bất ngờ

là, Hạ Mộ Hiên vậy mà vẫn chưa đi, uy phong lẫm lẫm ngồi trên lưng ngựa, thấy hắn đi ra, còn cười với hắn.

Tạ Ngọc có chút ngây người, nam tử cao lớn cưỡi trên lưng ngựa, ánh nắng bình minh như thiên vị chỉ phủ lên mỗi người hắn, chỉ thêu kim sắc trên hắc y được chiếu sáng lên lấp loá. Cả người hắn như đang đứng trong vầng sáng, uy phong khí phách không gì sánh được, khiến người nhìn là thấy an lòng. Bách tính Đại Hạ triều đều gọi Hiên vương gia là chiến thần, gương mặt tuấn mỹ, võ công cao cường, trong vạn quân lấy thủ cấp của kẻ địch. Có lẽ, hình tượng người này trên chiến trường sợ là còn cao lớn hơn bây giờ nhiều. Đáng tiếc, hắn chưa từng nhìn thấy, cùng Hạ Mộ Hiên ra chiến trường, là Tạ Cẩn.

Tạ Ngọc dời mắt, cũng không nói chuyện với Hạ Mộ Hiên, cúi đầu đi tới mã xa.

Hạ Mộ Hiên nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt chợt lóe một tia ôn nhu, nhàn nhạt nói:

– “Ngồi xe ngựa thì ngươi muộn chắc.”

Tạ Ngọc quay đầu lại, vừa định đáp một câu liên quan gì tới ngươi, thì thấy Hạ Mộ Hiên tức khắc đưa tay ra với hắn, biểu tình trên mặt là ôn nhu hắn rất ít khi được nhìn thấy. Tạ Ngọc lạnh lẽo trừng mắt với Hạ Mộ Hiên, nói lời ác độc thì lại sợ mình mềm lòng, lại hận Hạ Mộ Hiên có dụng ý khác mà trêu chọc. Đồng ý là người này chỉ cần làm ra chút phong thái nhu tình, hắn sẽ lập tức quân lính tan rã*. Tạ Ngọc lóng ngóng chìa tay ra, đem tay của mình đặt trong lòng bàn tay của hắn. Hạ Mộ Hiên dùng sức, một phát kéo hắn lên lưng ngựa của mình, giục ngựa mà đi.

*quân lính tan rã: nguyên văn QT là hối bất thành quân mang nghĩa là thất bại thảm hại, ngoài ra còn ý chỉ là rụt vòi, suy sụp.

Hôm ấy, bách tính dậy sớm ra cửa kinh thành đều nhìn thấy một con tuấn mã từ phủ Thừa tướng chạy về phía hoàng cung, thừa tướng và Vương gia cùng cưỡi một ngựa, đón nắng sớm một đường về phía trước, hình ảnh tốt đẹp khó mà tin nổi.

Không ít quan chức ở cửa cung cũng nhìn thấy Hạ Mộ Hiên và Tạ Ngọc, ánh mắt đánh giá của bọn họ có chút ám muội. Tạ Ngọc xuống ngựa liền bỏ qua Hạ Mộ Hiên, một mình đi lên trước, tối hôm qua có lẽ làm có chút quá mức, hậu huyệt có chút sưng đỏ, đau đến mức làm tư thế đi của hắn trở nên bất thường. Hạ Mộ Hiên cũng hối hận, tối hôm qua do bị hắn chọc tức đến mất khống chế, trong lòng nhịn hỏa không khống chế tốt lực đạo. Hạ Mộ Hiên nhanh chân tiến lên, ôm lấy Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc sợ hết hồn, không khỏi dùng sức giãy dụa:

– “Hạ Mộ Hiên, ngươi làm gì vậy?”

Hạ Mộ Hiên nhếch miệng cười, giễu giễu nói:

– “Không gọi Vương gia nữa à?”

Trời mới biết hắn ghét nhất là Tạ Ngọc cứ một tiếng lại một tiếng Vương gia, giọng điệu quái đản, rõ ràng lúc riêng tư toàn gọi ca ca hắn là Trọng Vân, mẹ nó, rõ là thân thiết.

Tạ Ngọc lạnh mặt:

– “Buông ta ra.”

Hạ Mộ Hiên đương nhiên không nghe, nói:

– “Ngươi nghĩ là tất cả mọi người đều không thấy tư thế mất tự nhiên của ngươi sao? Bọn họ đều biết tối hôm qua ta ở trong phủ ngươi, sáng nay lại mang ngươi tới, ngươi nói xem, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Thời điểm đó, không quan tâm nam nhân trong lòng Tạ Ngọc ngươi rốt cuộc là ai, nam nhân thao ngươi rốt cuộc là người nào, bọn họ đều sẽ cho rằng ngươi là người của Hạ Mộ Hiên ta, ngươi bằng lòng không?”

Tạ Ngọc đổi sắc mặt, cười lạnh:

– “Rốt cuộc là tâm tư của Hiên Vương gia so với người khác nhiều thêm mấy phần. Nếu Vương gia sợ người khác xem Tạ Ngọc ta là người trong lòng của ngươi, thì nên tránh hiềm nghi mới phải, bớt tới phủ Thừa tướng đi.”

Hạ Mộ Hiên cả giận:

– “Tại sao lời đến chỗ ngươi đều có thể nghe thành ý tứ khác? Hai ta rốt cuộc là tâm tư ai nhiều hơn ai?”

Nói xong, Hạ Mộ Hiên đã dẫn Tạ Ngọc tới nơi ở trước khi hắn xuất cung, Tạ Ngọc không rõ, nói:

– “Hạ Mộ Hiên, ta phải thượng triều. Uy, thả ra, ngươi sẽ không muốn ở chỗ này cưỡng bức ta đấy chứ.”

Hạ Mộ Hiên đè người lên giường, hừ lạnh:

– “Ngươi nói đúng rồi đấy.”

Tạ Ngọc phủ phục nằm thẳng, Hạ Mộ Hiên vén áo bào của hắn lên, lột quần hắn, rồi tuột đến đầu gối, lộ ra cái mông to trắng trắng mềm mềm, xoa nhẹ hai cái, cười nói:

– “Cái mông dâʍ đãиɠ của thừa tướng đại nhân càng ngày càng bự, có phải là bị nam nhân vò nhiều không?”

Tạ Ngọc thầm lầm bầm, còn không phải tại đồ không biết xấu hổ nhà ngươi vò lớn, trong miệng lại nói:

– “Biết rõ còn hỏi, Vương gia ép ta đến nơi này, chỉ là để xem cái mông của ta có bao nhiêu da^ʍ thôi sao?”

Hạ Mộ Hiên không đáp, nhẹ nhàng đẩy ra cánh mông của Tạ Ngọc. Quả nhiên, tao huyệt đã sưng tấy, không chỉ hồng, bên trên còn có dịch trắng đã khô, Hạ Mộ Hiên vừa nhìn cũng biết là tϊиɧ ɖϊ©h͙ đọng lại, trong lòng cả giận:

– “Tạ Ngọc, ngươi không thể chú ý đến bản thân một chút được sao, thao xong cũng không biết rửa cái mông cho sạch sẽ, ngươi thích để tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân lưu lại trong mông sao?”

Tạ Ngọc cãi lại:

– “Tao hóa đều thích như vậy, Vương gia không biết sao? Cũng không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngươi, Vương gia kích động cái gì?”

Hạ Mộ Hiên không để ý tới hắn, kêu người đưa tới một chậu nước nóng. Đầu tiên, hắn dùng khăn vải ẩm ướt lau miệng huyệt và dịch trắng đã khô trên cái mông của Tạ Ngọc, sau đó luồn ngón tay vào hậu môn, giúp hắn thanh lý.

Tạ Ngọc không nghĩ tới Hạ Mộ Hiên sẽ làm như vậy, hắn không phải không cùng Hạ Mộ Hiên lên giường, nhưng mỗi lần làm xong, nếu hắn không bị mình chọc tức bỏ đi thì là mình mặc quần áo tự rời đi, không hề từng có thời khắc ôn nhu như vậy. Tạ Ngọc muốn cự tuyệt nhưng hốc mắt lại đột nhiên đỏ, trong mắt ươn ướt, sợ mình mở miệng sẽ phát ra tiếng khóc, nên hắn chỉ có thể trầm mặc mặc cho nam nhân hành động.

Thật không nghĩ đến Hạ Mộ Hiên lại duỗi ngón tay tiến vào, ngón tay thon dài dính nước, ôn nhu ấn vò bên trong hắn, móc gảy… Nước mắt trong mắt của Tạ Ngọc lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra, một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào trong căn phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt tiêu hồn.

Hạ Mộ Hiên đưa ngón tay thon dài tiếp tục thâm nhập sâu, còn cúi đầu cắn một cái lên cái mông to trắng mịn, cười hỏi:

– “Thoải mái à? Nếu thừa tướng đại nhân không thích tự mình thanh tẩy, vậy không bằng sau này tìm đến bản vương?”

Thân thể Tạ Ngọc toả nhiệt, vội la lên:

– “Lấy ngón tay ra đi, a… Đừng, đừng làm nơi đó… Hừ hừ… Hạ Mộ Hiên, ta không cần ngươi lo, ai muốn ngươi, a… rửa cho ta, ta, ta

thích bên trong cái mông, nha… có

tϊиɧ ɖϊ©h͙, ân a…”

Hạ Mộ Hiên bấm ngón tay tách lỗ thịt, vẩy một cái đưa nước đến tận miệng huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt mềm ở lối vào run rẩy. Thân thể Tạ Ngọc vừa được đẩy lên lại lần thứ hai nhuyễn xuống, mềm nhũn ngã lên giường, hai cái chân nhịn không được cọ sát lẫn nhau, tao huyệt đã bắt đầu tự giác xoắn lấy ngón tay của nam nhân. Hạ Mộ Hiên vịn vào lý do thanh tẩy ở bên trong mà vỗ về cắm rút, cười nói:

– “Đây không phải là rất thoải mái sao, vật nhỏ khẩu thị tâm phi. Ngươi thích tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân thật không dễ dàng, hiện tại bản vương có thể bắn cho ngươi, nóng hổi, tươi sốt…”

Tạ Ngọc không tự chủ được nhớ lại cảm giác bị bắn bên trong, hậu môn co rút càng lợi hại hơn, càng phân bố ra lượng lớn d*m thủy, toàn bộ phun lên ngón tay Hạ Mộ Hiên. Tạ Ngọc giận dữ, xấu hổ muốn chết, Hạ Mộ Hiên còn thêm dầu vào lửa:

– “Cái mông của thừa tướng đại nhân thực sự là cực phẩm, còn biết tự phun nước, lần này đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều phun ra ngoài, giỏi, rửa sạch rồi…”

Hạ Mộ Hiên rút ngón tay ra, trong chớp mắt, Tạ Ngọc lập tức ngồi xụp xuống, hắn muốn chạy, nhưng chân vẫn nhuyễn, trong huyệt cũng tràn lan nước, ngứa đến lợi hại, chỉ hơi động đoán chừng sẽ làm ra trò hề. Hắn chỉ có thể trần mông, quần áo ngổn ngang mà ngồi trên giường, châm chọc kẻ cầm đầu kia:

– “Vương gia mau đi rửa tay đi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong cái mông của Tạ Ngọc cũng không biết là của dã nam nhân nào, ngàn vạn lần đừng để ô uế bàn tay của Vương gia.”

Hạ Mộ Hiên mỉm cười, ôn nhu nói:

– “Không, nói thế nào thì bản vương cũng không chê ngươi bẩn, xem ra thừa tướng đại nhân vẫn không tin, bản vương phải chứng minh một lần.”

Nói xong, Hạ Mộ Hiên áp ngã Tạ Ngọc trên giường, hai tay cố trụ chân của hắn, cúi người liếʍ lên hậu huyệt của Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc bị dọa, kinh hô:

– “Hạ Mộ Hiên, ngươi làm gì vậy? A… Đừng như vậy, a… Ta xin ngươi đừng như vậy…”

Không nghĩ tới Tạ Ngọc lại bị mình làm khóc, tiếng khóc xen lẫn mị ngâm sảng khoái khiến Hạ Mộ Hiên càng kích động, đầu lưỡi tinh tế liếʍ qua miệng huyệt nhăn nheo, cảm nhận thân thể run rẩy của Tạ Ngọc, lại luồn đầu lưỡi vào hậu môn, bắt đầu nhẹ nhàng trừu sáp…

Chỉ là liếʍ miệng huyệt Tạ Ngọc đã không chịu nổi, hắn chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Đầu lưỡi ấm áp, mềm mại liếʍ tới liếʍ lui ở hậu môn yếu ớt, hắn cảm thấy bản thân cũng sắp bị tan chảy, tao ngứa dai dẳng truyền khắp toàn thân, nhưng hắn lại không thể giải quyết loại cảm giác hư không xấu hổ đến khó nhịn này. Mà người kia lại dùng đầu lưỡi chơi hắn… Đầu lưỡi linh hoạt một bên ra vào, một bên liếʍ láp mị thịt trong huyệt, không có dương v*t to dài, chỉ có thao lộng mềm mại càng khiến người phát điên, thật giống như mỗi một địa phương nhỏ bé đều bị thương yêu, đều bị khai phá…

Tạ Ngọc không nhịn được kɧoáı ©ảʍ, giải phóng tiếng rêи ɾỉ:

– “Thoải mái, thật, a… Thật thoải mái. Hạ Mộ Hiên, ngươi, vô liêm sỉ, ân a… A, vô liêm sỉ, sao lại, muốn cho ta thoải mái, ô ô… A, ngứa chết rồi, dùng sức liếʍ ta. Vương gia tốt, liếʍ chết ta, nha a…”

Hạ Mộ Hiên thích nghe nhất là tiếng rên dâʍ đãиɠ như ngậm thủy của Tạ Ngọc, vài cái tuôn trào, đầu lưỡi ở bên trong tàn nhẫn làm rồi làm, Tạ Ngọc liền bắn ra, bên trong cái mông tuôn ra đại cỗ d*m thủy, Hạ Mộ Hiên cũng không chê, hút toàn bộ vào trong miệng.

Tạ Ngọc đỏ hồng mặt ghé nằm trên giường trì hoãn một lúc lâu, rồi mới hoàn hồn từ trong cao trào kịch liệt, nghĩ đến cái mình vừa mới kêu ra, mắc cỡ không dám gặp người, giận dữ trừng Hạ Mộ Hiên một cái, rồi xuống giường muốn rời đi. Hạ Mộ Hiên lôi hắn trở lại, đặt tay Tạ Ngọc lên dương v*t gồ lên của mình, cười khẽ:

– “Một mình được sướиɠ, xong rồi liền muốn chạy?”

Tạ Ngọc bị Hạ Mộ Hiên đè lên, lấy tay giải quyết cho hắn một hồi. Hai người thu dọn xong, mới xuất môn tới triều đình. Vào triều muộn, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng quan hệ của bọn hắn và Hạ Trọng Vân vô cùng thân cận, mà Hạ Trọng Vân cũng không phải bạo quân, nên cũng không truy cứu, chỉ trêu ghẹo nói:

– “Thừa tướng tuổi cũng không nhỏ, nhất thời không kiềm chế được, ôn hương nhuyễn ngọc, dậy trễ cũng bình thường, bất quá hoàng đệ à, ngươi là vì lý do gì?”

Tạ Ngọc bị nói tới mặt đỏ chót, ôn hương nhuyễn ngọc? Hắn không khỏi liếc Hạ Mộ Hiên một cái, hắn tính sao?

Hạ Mộ Hiên mặt không biến sắc, đáp:

– “Không phải hoàng huynh phạt ta tới phủ Thừa tướng cắt tỉa hoa cỏ sao? Hoa ở phủ Thừa tướng quá thơm, quá đẹp, thần đệ nhất thời say mê trong đó nên mới đến muộn.”

Huynh đệ thân sinh vô cùng hiểu nhau, lúc này Hạ Trọng Vân đã hiểu ý tứ của đệ đệ, cười khá quái dị, cũng không truy cứu chuyện này nữa, chuyển hướng nói:

– “Trẫm quyết định lập hậu.”

Triều đình chấn động. Hoàng thượng của bọn họ, quyết định lập hậu? Trong đầu mọi người thoáng hiện lên thân ảnh Dung Khanh, có lẽ là thiếu niên này. Nhìn biểu tình của các thần tử, Hạ Trọng Vân biết bọn họ đang nghĩ cái gì, lập tức nói:

– “Hoàng hậu của trẫm là thân muội của thừa tướng, được kiều dưỡng trong khuê phòng, các khanh chắc là chưa từng nhìn thấy. Trẫm cũng mới gặp mặt nàng một lần gần đây, kinh động như gặp thiên nhân, sau đó quyết định lập nàng thành hoàng hậu.”

Người Hạ Trọng Vân nói tới đương nhiên là Dung Vận, chỉ có điều an bài cho y một thân phận khác. Hạ Trọng Vân cũng không sợ việc coi trời bằng vung cưới một nam hậu, nhưng do Dung Vận có năng lực sinh sản, nếu như lúc này bảo y là nam tử, sau đó lại có hài tử thì thật phiền phức. Nói là thiên kim Tạ gia, chính là cố kỵ đến tình cảnh bây giờ của Dung gia.

Gần đây có đồn đại xôn xao về Dung gia, mà Dung gia gia lớn nghiệp lớn, lại quan hệ cân đối với bảy quốc, trong lúc nhất thời không ai dám chân chính gây ra việc gì, nên nếu để người khác cho rằng Dung gia kết minh cùng Đại Hạ triều, ngược lại sẽ dễ dàng đưa tới quần công.

Các thần tử phía dưới ngỡ ngàng, Tạ gia có thiên kim? Nhưng mà, ngay lúc mọi người chưa kịp phản ứng, Tạ Ngọc đã cực ăn ý đứng ra tiếp chỉ tạ ơn. Hoàng thượng và thừa tướng đều nói có, những người khác cũng không tiện thắc mắc vậy thì… Cứ cho là có đi. Quản hắn là ai, dù sao trong bảy quốc đã rôm rả đồn đại là hoàng đế bất lực.

Quyết định xong, Hạ Trọng Vân liền phất tay áo rời đi. Trong tẩm cung, Dung Vận còn đang bao trong chăn ngủ say. Hạ Trọng Vân xốc chăn của Dung Vận lên, xoa nhẹ một cái lên bầu vυ' no đủ của y, Dung Vận chỉ rầm rì một tiếng rồi lật người ngủ tiếp. Hạ Trọng Vân nhìn Dung Vận dùng hai tay che chở bờ ngực, mân mê đến cái mông múp mụp, còn bất mãn mà lắc lắc, hắn cảm thấy đáng yêu muốn chết, nhịn không được lấy ngón tay đâm vào. Mông thịt mềm mại bị đâm lõm vào thành một hố nhỏ, Dung Vận rốt cục bị chọc cho tỉnh lại, mở to đôi mắt mơ hồ, mềm mại kháng nghị:

– “Ngươi làm gì thế? Tối qua làm trễ như vậy, hôm nay còn không cho người ta ngủ.”

Hạ Trọng Vân kéo Dung Vận ôm vào lòng, nói:

– “Nói cho ngươi một tin tốt, trẫm muốn lập ngươi làm hậu.”

Dung Vận ngơ ngác, cúi đầu nói:

– “Không… Không cần, ta là vì chuyện trong nhà nên mới ra ngoài, chờ việc giải quyết xong, ta sẽ trở về tuyết sơn.”

Nói xong, Dung Vận đẩy Hạ Trọng Vân ra, vùi người vào trong chăn, suýt nữa khóc to. Ô, y biết mình cuối cùng vẫn phải trở về tuyết sơn, nhưng y lưu luyến thương yêu và sủng nịch của Hạ Trọng Vân, vốn tưởng rằng có thể nhiều thêm mấy ngày vui sướиɠ, nhưng mà…

Đừng tưởng rằng y không biết, sau đại hôn Đế hậu, theo lệ là phải có một lần sắc phong, không tuyển tú thì cũng phải lần lượt lựa ra các thiên kim từ nhà thần tử tiến cung, nói một cách hoa mỹ là phổ thiên đồng khánh, vũ lộ quân triêm

(dịch thô thì là nơi nơi chung vui, chia sẻ sủng ái của hoàng thượng). Cho y vị hậu thì thế nào, chẳng lẽ là để y lưu lại cùng các phi tần khác tranh sủng sao? Thân thể của y không thể rời khỏi nam nhân quá lâu được, đến lúc đó phải tự giải quyết kiểu gì…

Dung Vận không biết là những quy củ này với Hạ Trọng Vân chính là một câu phí lời, hoàn toàn không quản được hắn. Hạ Trọng Vân căn bản là đã quên mất những trần quy cựu lệ

(thông lệ cổ lỗ sĩ), nên không biết vì sao Dung Vận từ chối. Mà kinh nghiệm dĩ vãng nói cho hắn biết, nghiêm túc cùng tiểu ngu xuẩn này, trí khí cùng y, đó chính là vờ ngớ ngẩn rồi, trong đầu của tiểu ngu xuẩn không chắc muốn cái gì cổ quái rồi.

Hạ Trọng Vân cũng không hỏi, lật Dung Vận lại, đẩy chân ra, đặt dương v*t ở lối vào hoa huy*t. Dung Vận cho là người này lại muốn dùng đại dương v*t trừng phạt y, cũng không sợ vì cuối cùng đều là thoải mái mà. Ai biết Hạ Trọng Vân lại không đi vào, mà dùng dương v*t chĩa vào âʍ ѵậŧ, di di nghiền áp, nhưng chính là không chịu đi vào.

Cái thân thể đυ.ng vào liền phát lãng của Dung Vận sao chịu được kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, chẳng qua chỉ đỉnh vài cái lên âm đế thì d*m thủy đã không ngừng chảy ra, tưới dương v*t đến lóng lánh toả sáng. Dung Vận khổ sở uốn éo người, muốn tránh đi hung khí đang dằn vặt y, nhưng dương v*t lại di tới di lui giữa kẽ hở hai cánh hoa môi, chơi cửa vào mẫn cảm. Hai mép thịt đầy đặn chỉ chốc lát sau đã sung huyết sưng lên, làm người ta không nhịn được đỉnh khai đùa bỡn.

Hạ Trọng Vân thấy Dung Vận xoay đến cả người mồ hôi, rêи ɾỉ cũng càng ngày càng khó nhịn, liền ép hỏi:

– “Có đồng ý làm hoàng hậu của ta không?”

Dung Vận quật cường nói:

– “Ta không muốn… ô ô, ngươi bắt nạt ta, ta muốn về tuyết sơn, a… A, tiến vào, sao lại không làm, a… Làm ta a…”

Hạ Trọng Vân cũng khó chịu, lại cố nén, dương v*t nhợt nhạt mà xen vào miệng huyệt, hoa huy*t lập tức khát khao mở ra, dương v*t đồng thời đi vào, ép ra ngoài một bãi d*m thủy, xuôi theo hạ thể chảy vào hậu môn. Khát vọng hồi lâu, hoa huy*t cuối cùng cũng bị phá ra, Dung Vận nhấc mông về phía trước:

– “Thật thoải mái a… a, vào được, a a… Đừng đi, a, ngươi đừng đi… Muốn dương v*t…”

Hạ Trọng Vân mang ý xấu nhợt nhạt cắm một cái, trêu chọc Dung Vận khát khao, từ đầu đến cuối hết rút thịt heo bổng ra, rồi lại nhanh chóng ma sát giữa hai cánh thịt môi, đi vào một chút rồi lại đi ra, tay như nhào bột chậm rãi vò ngực Dung Vận. Dung Vận bị hành hạ nửa vời, sống không bằng chết, dâʍ ɖu͙© quá độ, khóc lóc kêu:

– “Muốn, a… ô ô, muốn chết, tao bức* da^ʍ muốn chết rồi, muốn dương v*t, ô ô… Ta cái gì cũng không muốn, chỉ muốn được dương v*t thao, a a… Cho ta, ta làm hoàng hậu của ngươi, làm, a, làm hoàng hậu, mỗi ngày đều cho ngươi thao…”

*tao bức: cái này bạn nào đọc Hvăn thì hay thấy nhiều này, mấy lần mình cũng thắc mắc không biết nó có nghĩa là gì, tra trên các web trans truyện Việt của mình thì các bạn converter và editor đều giữ nguyên như QT, mãi sau này một lần vô tình mình nhìn thấy trên web hinative thì nó được giải thích là bằng nghĩa với từ “bitch” và còn là một từ thô tục dùng để chỉ âm đ*o.

Hạ Trọng Vân thấy Dung Vận mềm miệng, cũng không nhịn nữa, lập tức cắm vào, Dung Vận sảng khoái đến mức lập tức cao trào, trước sau đều phun, còn thêm một làn sóng tìиɧ ɖu͙© đánh tới, hai chân cuốn lấy Hạ Trọng Vân không thả.

Hạ Trọng Vân ôm y đến trước một loạt rương lớn chạm trổ tinh tế, dùng tư thế xi trẻ con đi tiểu rồi đại lực đỉnh lộng Dung Vận, để hai chân của y mở rộng, bướm da^ʍ đối diện với mấy cái rương.

Hạ Trọng Vân cười tà:

– “Bên trong đều là đồ ta chuẩn bị cho ngươi, hồng trù dùng để làm phượng bào, trân châu để làm mũ phượng, đến, bảo bối nhi, phóng nướ© ŧıểυ và d*m thủy lên, cho mũ phượng và hà bí* của ngươi đều ám mùi lẳиɠ ɭơ.”

*hà bí: khăn quàng vai (một phần trong lễ phục của phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời xưa)

Phải mặc y phục đại hôn đầy tao vị cho chúng thần quỳ lạy, quá dâʍ đãиɠ… Ô ô, khắp thiên hạ đều sẽ biết y là một hoàng hậu dâʍ đãиɠ. Dung Vận muốn cự tuyệt, nhưng thân thể lại mềm hơn, nhạy cảm hơn, miệng nhỏ cũng phản bội trái tim, phóng đãng đáp lời:

– “Được, a… Tao hoàng hậu cũng bị dương v*t làm chết mất, ân a… Trời ạ, phun, phun thật nhiều tao thủy, a, ta là hoàng hậu tao nhất, ô a, phun phun…”

Hạ Trọng Vân nắm y thật chắc, sau khi xen dương v*t vào rồi lại rút ra toàn bộ, mỗi lần đến lúc này đều có một lượng lớn d*m thủy từ trong tao huyệt chảy ra, nhanh chóng ra vào làm tung toé d*m thủy, toàn bộ đều rơi hết vào tơ lụa và trân châu, sau đó thẩm thấu, dính vào…