Lỗ thịt phía sau quả thật giống âm thịt đằng trước đã có chút ngứa, muốn bị đùa bỡn, cậu ngoan ngoãn nhướng người lên phía trước, lỗ thịt vẫn trốn nay xuất hiện trên màn hình.
Cũng bị các gậy th*t sớm khai thác, lỗ thịt so với âm đ*o còn thêm phần kiều diễm, nhan sắc so với của người bình thường thì thâm hơn, để người ta vừa nhìn thấy là đã muốn làm.
Nghiêm Tiểu Tiểu lấy hai ngón bên tay phải đi "chăm sóc" lỗ hậu nho nhỏ, vô cùng thuần phục cùng một lúc đùa bỡn ba vị trí mẫn cảm nhất, để có thể tự mình càng đạt thêm nhiều kɧoáı ©ảʍ. Trước đây họ thường xuyên dạy cậu cách "tự an ủi", nên cậu biết đùa bỡn thế nào để làm mình sướиɠ nhất...
"Ân ngô.... A..... Nga...." Tiếng rêи ɾỉ mà ngay cả mình cũng không dám tin cứ theo miệng mà đứt quãng dứt ra, để truy tìm càng nhiều kɧoáı ©ảʍ, hai tay càng tà ác đùa bỡn chính mình.
Tay trái vẫn tiếp tục chà xát dương v*t nhỏ càng lúc càng hồng, lỗ tiểu thích đến nỗi phun ra vài "giọt sương" be bé, ngón cái tay phải bóp thả "nụ hoa", còn ngón cái thì tiến ra tiến vào âm đ*o nhỏ hẹp, ngón áp út và ngón út chậm rãi vói vào lỗ hậu cũng nhỏ hẹp không kém.
Tay cậu rất nhỏ, dù là 4 ngón nhưng vẫn không thô bằng phân nửa gậy th*t đàn ông, cho nên dễ dàng đi vào, hoàn toàn không thấy đau, chỉ là có hơi trướng trướng một chút...
"A.... Úc...." Nghiêm Tiểu Tiểu vừa đút vừa phát ra hai tiếng rên vô cùng dâʍ đãиɠ, đầu ngón tay vừa mới đi vào đã bị hai lỗ nhỏ ngậm lại, không muốn để ngón tay đi mà thay vào đó hãy đâm vào thật sâu, bên trong vẫn giống như trong trí nhớ, vừa trơn vừa nóng, làm cho ngón tay cậu run nhè nhẹ.
Cậu đột nhiên có một ý tưởng rất kỳ quái, không biết sẽ là cảm giác gì nếu dương v*t nhỏ của mình cắm vào đây nhỉ? Nhất định rất thoải mái! Hai cái lỗ thịt nhỏ mặc dù bị họ đ* sắp hỏng, nhưng dương v*t nhỏ vẫn còn là "trai tơ", chưa bao giờ đi vào cơ thể của ai hết...
Trời ơi, lại suy nghĩ cái gì thế này? Sao mình lại có cái suy nghĩ hạ lưu vậy nè, nếu bị họ biết được, khẳng định họ sẽ nghĩ cách khiến cho dương v*t nhỏ này tự cắm vào lỗ thịt của mình.....
Nghiêm Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lắc đầu, chuyên tâm tự an ủi, 4 ngón tay phân công kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai lỗ thịt nhỏ hư không cơ khát, lúc ngón tay tại lỗ thịt trừu sáp, còn dùng đầu ngón tay quét vào vách thịt mập mạp...
Ngồi bên kia máy tính cẩn thận thưởng thức mỗi một trạng thái và động tác của cậu, hai bạn Thiệu phấn khởi chết, bất giác tăng tiết tấu ma sát gậy th*t, tay cậu chỉ cần hạ xuống một chút, tay của hai anh em cũng hạ theo một chút...
Đang lúc hai anh em họ Thiệu thích thú nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu tự an ủi, Nghiêm Tiểu Tiểu đột nhiên dừng lại, mắt nâu bịt kín một tầng hơi nước, đáng thương hề hề nhìn bọn họ, chu miệng kêu lên: "Ngón tay chơi không đã, em muốn chơi với một thứ thô lớn hơn nữa...."
Ngón tay rất mảnh, sao có thể tạo ra loại kɧoáı ©ảʍ khi bị gậy th*t đâm vào một cách cường liệt được, cũng không thể đυ.ng đến hai điểm nhạy cảm đang ngứa ngáy mà lại núp sâu trong các lỗ thịt, cảm giác trống rỗng càng ngày càng nghiêm trọng, cậu không thể không năn nỉ hai bạn trai giúp đỡ.
Anh em họ Thiệu thiếu chút nữa vì cậu mà bộc phát, Thiệu Đại Hổ thở dốc tà ác nói: "Biết ngay em sẽ như vầy mà, phía sau em có hai chai nước dừa, có vẻ rất thô to, chắc có thể thoải mãn da^ʍ phụ như em, em cắm chúng vào hai lỗ thịt cho đỡ thèm."
Thiệu Đại Hổ đã sớm biết ngón tay bé con rất mảnh, bé con nhất định sẽ còn muốn có những thứ khác đút vào nên đã âm thầm quan sát phòng ngủ của bé con liệu có thứ gì có thể trở thành đồ chơi cho bé con tự an ủi không. Nhìn đi nhìn lại chỉ có chai nước dừa là thích hợp nhất, làm bằng thuỷ tinh và chứa đựng nước dừa trong suốt, cổ chai rất tròn, thân chai thì rất dài, rất thích hợp để làm "đồ chơi".
Xem ra hai anh em bọn họ phải bỏ ra chút thời gian mua vài món đồ chơi tìиɧ ɖu͙© cho bé con chơi mới được, bằng không đến thời điểm như thế này sẽ rất phiền toái!
Nghiêm Tiểu Tiểu quay đầu, quả nhiên thấy có hai chai nước dừa, nhất định là ba sợ cậu khát nước nên lúc sáng đã đem lên. Liệu có thể dùng thứ này tự an ủi không? Cậu cũng có chút nghi ngờ, cũng rất xấu hổ, nếu có thể, cậu thật sự không muốn dùng bình nước trái cây đ* lỗ thịt của mình, nhưng phía dưới thật sự rất muốn bị thứ thô to nào đó đâm vào...
Quên đi, dù sao chuyện xấu hổ hơn cũng đã làm, chuyện này thì có tính là bao. Cuối cùng du͙© vọиɠ đã chiến thắng được sự xấu hổ, Nghiêm Tiểu Tiểu an ủi bản thân xong, rút ra ngón tay có vương một chút nước da^ʍ, cùng dương v*t nhỏ bị mình đùa đến cứng ngắc, lết cái chân bị thương đi lấy chai nước trái cây, rồi lại lần nữa quay về phía máy tính.
Nghiêm Tiểu Tiểu định cứ như vậy đem chai nước cắm vào trong cơ thể, lại bị Thiệu Tiểu Hổ cản: "Mở chai ra rồi hãy cắm vào, anh muốn em dự trữ tất cả nước da^ʍ hôm nay vào đó, ngày mai mang đến cho tụi anh nhấm nháp."
Nghiêm Tiểu Tiểu giật cả mình, họ bắt cậu hứng chất lỏng của mình vào chai nước trái cây mang cho bọn họ uống. Trong đầu họ nghĩ gì vậy, vật này có thể tuỳ tiện mang đi lung tung để uống hả! Mà trước giờ khi liếʍ nơi đó, bọn họ quả thật đã nếm chất lỏng của cậu, còn nói ăn ngon lắm.
Cậu trong lòng mắng câu biếи ŧɦái, mở hai chai nước rồi để lên giường, e lệ nhịn đau quỳ xuống, nâng cái mông trắng tuyết, hai cái lỗ thịt nhắm ngay hai miệng bình thô to, chậm rãi ngồi xuống....
"Nha—" Băng lãnh cường liệt và cảm giác hơi hơi đau đớn đồng thời xộc thẳng lên não, hoàn toàn khác với khi bị gậy th*t tiến vào, cũng may hai lỗ thịt không bị thương, chắc nhờ đã được ngón tay khai thác và quan hệ với các gậy th*t siêu lớn quá thường xuyên.
Hai anh em nhà Thiệu gắt gao ngừng thở, mở to hai mắt xem hai lỗ thịt hồng diễm mê người nuốt vào hai cái chai chỉ hơi thô hơn gậy th*t của họ như thế nào, máu toàn thân phút chốc đều chạy về cái mũi, họ phải nhanh tay che mặt lại, bằng không sẽ mất mặt do chảy máu mũi mất.
Nghiêm Tiểu Tiểu hoàn toàn không để ý đến hành động buồn cười của hai bạn trai, sự chú ý của cậu đều tập trung ở hai cái chai đang đi vào trong mình, lớp thuỷ tinh dày bóng loáng làm cậu rất thoải mái, không có bất cứ trở ngại gì, dễ dàng đi vào. Chỉ là hai lỗ thịt đồng thời bị vật lạ thô to cắm, vô cùng cường liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho cậu có hơi ăn không tiêu, cả người hơi hơi run rẩy....
Hết chương 36.