Nâng Mông Đến Gặp

Chương 24

Cuộc sống luôn luôn tràn ngập những điều bất ngờ, ví dụ như được người mình thích tɧẩʍ ɖυ giùm trong phòng thử đồ của shop nam người đến người đi; ví dụ như tự phá kỉ lục nhanh nhất của mình, vừa nghe thấy đối phương tỏ tình đã kích động bắn ra một cách đầy mất mặt; ví dụ như biết được Đường Chu thích cậu dưới tình huống không biết xấu hổ thế này.

“Tớ đang theo đuổi cậu”, năm chữ ấy liên tục bay vòng vòng trong đầu Hà Tử Vi, hóa thành bọt khí bốc ra từ đỉnh đầu, cậu gắng gượng muốn nắm chặt thứ gì đó, lại sợ nghiền nát thế giới thô bỉ của mình.

Đường Chu cầm khăn tay chùi sơ thân thể cậu, khẽ trêu cậu bắn quá nhiều: “Giờ thì đành phải mua chiếc quần này thôi.” Chiếc quần nằm trên mặt sàn không chỉ dính bụi, còn bị bắn trúng mấy giọt dịch đυ.c, tai Hà Tử Vi nóng lên, nhìn lướt qua rồi đổi tầm mắt ngay.

“Thành phố M… Vì sao cậu…” Chẳng biết nên sắp xếp ngôn ngữ thế nào, có thứ gì đó uất nghẹn nơi cổ họng, Hà Tử Vi lại cứ nôn nóng mở miệng, muốn tìm kiếm một đáp án, một đáp án khiến cậu không cần phải choáng váng nữa.

Vì sao cậu thích tớ? Cậu bắt đầu thích tớ từ bao giờ?

Động tác của Đường Chu dừng một chút, vừa như thể nghe hiểu, vừa như thể chưa từng hiểu gì cả. Đường Chu không trả lời vấn đề này, hắn chỉ vươn tay vòng qua hông Hà Tử Vi, cùng người trong ngực nhìn nhau, đôi mắt chất chứa sao trời: “Tớ đã xóa tấm hình rồi, bây giờ cậu có thể lựa chọn đẩy tớ ra.”

Tiếp thu lượng tin tức quá lớn, Hà Tử Vi giống hệt CPU cháy hỏng cứng ngắc tứ chi không thể phản ứng, há miệng chẳng thốt ra được lời nào, giọt lệ lại mất kiểm soát tuôn tuôn trào từ vành mắt.

“Không đẩy tớ ra thì xem như cậu đồng ý.” Một lát sau Đường Chu cười rộ lên, siết chặt hai tay ôm trọn lấy cậu, khẽ hôn vào khóe mắt, giọng của thanh niên trầm lắng vấn vương đến tận đáy lòng: “Quyết định của tớ cũng giống với cậu, tớ chọn cậu.”

Hà Tử Vi ngất ngất ngây ngây, còn chẳng nhớ nổi mình ra khỏi phòng thử đồ bằng cách nào, chờ cậu lấy lại được tinh thần, trong tay Đường Chu đã xách theo hai cái túi mua sắm, một cái là chiếc quần tây màu xám khói rơi trên mặt đất kia, một cái là áo sơ mi trắng Đường Chu chọn, ống tay và sau lưng đều có thêu hoa văn màu xanh nhạt, phối hợp với da trắng của Hà Tử Vi, nhất định sẽ tươi mát hệt như sớm mai sau cơn mưa.

Trên di động hiển thị bốn cuộc gọi nhỡ, Đường Chu gọi cho bạn cùng phòng tùy ý giải thích một phen, bởi vì giọng điệu quá sức thản nhiên và bình tĩnh, không khỏi khiến người ta tin sái cổ.

Xác nhận vị trí xong xuôi rồi, sau khi cúp điện thoại, Đường Chu kéo người vào thang máy. Thang máy vắng vẻ chạy một lèo, Đường Chu ấn xuống nút tầng sáu, cửa vừa khép đã rất tự nhiên nắm tay Hà Tử Vi, Hà Tử Vi lắc cho lấy lệ rồi không giãy ra nữa, đỏ mặt nhỏ giọng oán trách: “Làm gì vậy, coi chừng bị người khác nhìn thấy bây giờ.”

“Tớ nắm tay bồ tớ, không sợ người khác nhìn.” Bộ dạng của Đường Chu thản nhiên, hôn cái bẹp lên má cậu.

Hà Tử Vi khẽ đẩy hắn ra xa một chút: “Đừng có táy máy tay chân, tớ còn chưa đồng ý cậu đâu.”

“Ban nãy ai níu lấy tớ không chịu buông?” Đường Chu hơi nhíu mày, “Cậu thử sờ bả vai tớ nè, bây giờ vẫn còn ướt nhẹp.”

Mặt của Hà Tử Vi lại nóng lên, vừa rồi cảm xúc trong phòng thử đồ có chút mất khống chế, lúc Đường Chu ôm tới, cậu bèn rơi nước mắt ôm trả Đường Chu, để người ta dỗ ngọt một hồi mới chịu nín. Hiện tại đã lấy lại được tinh thần, lập tức cảm thấy xấu hổ muốn chết, cậu cũng thích Đường Chu nhiều như hắn thích cậu vậy, nào nỡ xa cách người kia chứ. Thế là cậu hơi thẹn quá hoá giận trừng mắt: “Cậu vẫn đang trong thời gian thử việc, đừng có mơ tới đãi ngộ phúc lợi này, cậu mà cứ như vậy thì hai tụi mình game over liền luôn.”

Vừa dứt lời cái mông đã bị người nhéo một cái. Đường Chu sáp đến bên tai cậu cười: “Thử nắm tay nhỏ cũng không cho, bảo thủ như thế à?” Đường Chu vươn đầu lưỡi liếʍ hai lần lên tai cậu: “Vậy cậu chấp nhận hành vi tìиɧ ɖu͙© trước hôn nhân chứ, lẽ nào tớ phải nghẹn đến khi kết hôn mới có thể chơi cậu hay sao?”

Chẳng đợi Hà Tử Vi phản ứng kịp thời, thang máy đã đến tầng sáu, Đường Chu thả người ra, mặt người dạ thú nghiêm túc đứng đắn rời đi, giống hệt người vừa giở trò lưu manh với cậu là anh em sinh đôi của hắn vậy. Hà Tử Vi tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, cũng không thể nào phun hết phụ khoa trong họng ra ngoài.

Bữa tối là buffet nướng do bạn cùng phòng chọn, Hà Tử Vi và Đường Chu ngồi cùng một phía, vị trí của Hà Tử Vi nằm sát bên trong, ra vào hơi khó khăn, thế là nhờ chút nguyên nhân vi diệu này mà mọi người đều được chứng kiến Đường Chu chăm sóc từng li từng tí, nào là rót đồ uống giùm, tìm chén đĩa giùm, lấy bánh trái ngon ngọt giùm, gắp đồ ăn giùm, không chỉ nướng thịt giùm, nướng chín còn bỏ vào đĩa của người kia, thiếu mỗi chưa gói hộ rau xà lách thôi. Tận tình đến nỗi khiến bạn cùng phòng đều cảm thấy ngượng, rối rít tranh giành làm việc, hiệu quả kéo theo một bầu không khí mọi người vì mình, mình vì mọi người tốt đẹp làm sao.

Cơm nước no nê, Lý Tín Hiệt xoa bụng xúc động: “Đường Chu mày cũng quá tháo vác rồi đó, săn sóc cẩn thận, đúng là tuýp đàn ông tốt của thế kỉ mới.”

“Luyện tập một chút, sau này còn theo đuổi cô vợ trẻ.” Đường Chu cười đáp, tỉnh bơ đè cái tay đang cấu đùi mình của người bên trái xuống. Ánh mắt khẽ liếc sang bên cạnh, đúng như dự đoán, mặt “cô vợ trẻ” lại lặng lẽ đỏ lên.

Ban đêm tắt đèn rồi, Hà Tử Vi hơi mất ngủ, cậu trằn trọc trở mình gần hai mươi phút, vén một góc chăn nhìn sang đối diện, Đường Chu nằm nghiêng trên giường chơi điện thoại, quay mặt về phía cậu, sau khi phát hiện tiếng động bèn mỉm cười với cậu.

Qua vài giây, Hà Tử Vi chợt cảm nhận được thông báo tin nhắn Wechat rung chuông, Đường Chu hỏi biểu hiện trong thời gian thực tập của cậu có thể chọi nhau mấy phần.

[Miễn cưỡng chín phần đi.]

Hà Tử Vi len lén che đôi má.

[Tính theo thang điểm mười à?]

Đường Chu trả lời cực nhanh.

Tay Hà Tử Vi thoăn thoắt như bay, hoàn toàn nhoẻn miệng cười không ép xuống nổi:

[Thang điểm một trăm.]

Phía bên kia cả buổi chưa trả lời, Hà Tử Vi đợi thật lâu mới nhận được một liên kết, cậu ấn vào, phát hiện tựa đề là bài hát tiếng anh. Giọng nữ hơi khàn mềm mại cất lên trong tai nghe, hát từng câu từng chữ — “Can we give love a try?”

“If you lose your temper, I will comfort you; if you act like a spoiled child, I will spoil you; if you are afraid of other people’s eyes, let hides behind my back.”

“Even though it isn’t good in the past, but i want to have a future with you.”

(Đoạn này tác giả viết nửa Tây nửa Tàu, nhưng tra mãi vẫn không biết bài này bài gì. Mà vì nữ hát nên cũng không dịch theo vế “anh – em” được, thế là cuối cùng tớ tự chém bậy sang tiếng Anh luôn hic…)

Thông báo wechat vang lên liên tục, cuối cùng Đường Chu hỏi cậu:

[Tớ có thể chính thức bày tỏ chưa?]

Hà Tử Vi dụi dụi đôi mắt lờ mờ, ngón tay run rẩy:

[Cậu yêu tớ ư?]

Đối phương im ắng trong chốc lát, Đường Chu ngồi dậy từ trên giường giường, mang giày ra khỏi phòng ngủ, sau đó gọi điện thoại vào. Hà Tử Vi ấn nút trả lời, tiếng hít thở của Đường Chu phủ thêm một tầng sóng điện văng vẳng trong màn đêm, lặng lẽ chốc lát mới có âm thanh truyền đến: “Tớ yêu cậu.”

Trong l*иg ngực như thể có chiếc đồng hồ đang reo vang, Hà Tử Vi cực kì nghi ngờ người đối diện đã nghe được trái tim thổn thức ầm ĩ của mình. Cậu run môi muốn đáp lại, nhưng thật lâu sau đó cũng chỉ bật thốt nổi một tiếng nghẹn ngào.

“Xin lỗi bảo bối, nhưng cậu có thể ra ngoài chốc lát hay không?” Hình như Đường Chu đang khẽ cười khúc khích, âm thanh mang theo chút bất đắc dĩ, “Tớ muốn hôn cậu một cái.”