Đêm vừa xuống, cả thành phố Manchester đều biến thành tòa thành băng tuyết!
Ban đêm tại nơi này tràn ngập hương vị cuồng nhiệt. Ngón tay tao nhã của Thượng Quan Hạo nắm chặt vô lăng, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua ngã tư đường, ấn số điện thoại gọi cho Giang Dĩnh, tiếng 'tút tút' kéo dài nhưng vẫn không ai nhấc máy, anh dứt khoát ném điện thoại sang một bên.
Xe từ từ dừng lại ven đường.
Đôi mắt lạnh lùng gần như tối sầm lại, lúc này, đáng lẽ ra anh phải vào bệnh viện chăm sóc con trai, vậy mà lại phải chạy lên đường cao tốc để tìm một người phụ nữ khó hiểu không có bất cứ quan hệ gì với anh để làm gì?!
Siết chặt nắm tay, anh lạnh lùng mở phần tin nhắn trên điện thoại, gõ mấy chữ rồi gửi đi.
"Trong vòng 30 phút phải trở về, nếu không tôi cũng sẽ không đi tìm." Ngữ điệu dứt khoát, lạnh lùng, sự kiên nhẫn của anh đã tới giới hạn cuối cùng.
Chờ đợi 30 phút, dày vò tâm trạng.
Bệnh viện. Tần Mộc Ngữ đi ra khỏi văn phòng y tế, cầm tờ giấy xét nghiệm, trên đó có ghi tất cả các chỉ số đều đã trở lại bình thường, có thể lập tức xuất viện cũng được. Nhưng nếu muốn thực hiện phẫu thuật, thì cần phải ở lại để quan sát một tuần, khi quyết định thì phải nộp tiền đặt cọc, sau đó có thể phẫu thuật ngay.
Ánh mắt trong suốt nâng lên, Tần Mộc Ngữ nhìn dãy hành lang chạy dài, cảm giác hơi lạnh lẽo.
Cô rất muốn tìm một người để cùng cô bàn bạc một chút, rốt cuộc có nên phẫu thuật cho Tiểu Mặc hay không, có thể mạo hiểm được không. Nhưng nhiều năm như vậy, ai mới là người cùng cô thảo luận, bàn bạc, làm thế nào mới là tốt nhất cho Tiểu Mặc?
Nếu như xảy ra chuyện, chỉ có một mình cô gánh vác, liệu rằng như vậy có đủ hay không?
Trong đầu hiện lên khuôn mặt người đàn ông kia, Tần Mộc Ngữ cắn môi, nhanh chóng lôi hình bóng anh ra khỏi đầu!
"Anglia??" Cô y tá trực bàn lễ tân nắm chặt điện thoại, nhổm người lên gọi cô gái đang đứng ở trước đầy vẻ nghi ngờ, Tần Mộc Ngữ giật mình, nhẹ nhàng xoay người lại, có chút nghi hoặc hỏi: "Cô gọi tôi?"
Cô y tá đưa chiếc điện thoại tới, vẻ mặt quỷ dị: "Điện thoại của cô."
Tần Mộc Ngữ càng thêm nghi hoặc, ai lại gọi điện thoại đến quầy lễ tân của bệnh viện, hơn nữa lại còn tìm người nhà của bệnh nhân?! Đưa tay cầm lấy, theo bản năng cô dùng tiếng Anh chào hỏi: "Hello?"
"Tiểu Mặc đã ngủ chưa?" giọng nói trầm thấp cuốn hút của Thượng Quan Hạo xuyên qua điện thoại truyền đến.
Tần Mộc Ngữ đột nhiên đỏ mặt, vội vàng che điện thoại nhìn thoáng qua cô y tá đó, phát hiện ra cô ấy lại làm biếng chạy đi xem phim truyền hình, lúc này cô mới chậm rãi di chuyển điện thoại qua bên môi: "Thượng Quan Hạo anh điên rồi sao? Đây là điện thoại ở quầy lễ tân của bệnh viện, lúc nào cũng có thể có cuộc gọi khẩn cấp! Không phải để anh gọi tới nói chuyện phiếm!"
Ngón tay tao nhã của Thượng Quan Hạo xoa trán, giọng nói trầm thấp: "Anh sẽ lập tức mua cho em một cái điện thoại mới, thật có lỗi, hôm nay mọi chuyện quá hỗn loạn, anh lo lắng..."
Sắc mặt Tần Mộc Ngữ càng đỏ lên, "Anh... Tôi với anh có quan hệ gì! Tại sao tôi phải cần anh mua điện thoại cho tôi?!"
Người đàn ông này luôn tự coi mình là đúng!
Thượng Quan Hạo hạ thấp giọng, chậm rãi nói: "Xin lỗi em."
"Anh lại xin lỗi cái gì?!" Tần Mộc Ngữ có chút tức giận, may là nói chuyện điện thoại bằng tiếng Trung, cô y tá đó nghe không hiểu.
Anh nhìn chăm chú những ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ xe, ngữ điệu trầm thấp, chậm rãi nói: "Thật xin lỗi khi anh không thể trả lời câu hỏi ngày hôm nay của Tiểu Mặc, có rất nhiều lỗi lầm không phải cứ nói lời xin lỗi là sẽ xong, cho anh một cơ hội, anh sẽ bù đắp cho em, bù đắp cho con."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ hiện lên sự bi thương, lắc đầu: "Thượng Quan Hạo, anh đừng cưỡng cầu nữa. Tôi không so đo tính toán nữa là bởi vì cho dù có hận anh tôi cũng không thể đối xử với anh như vậy, tôi biết lùi một bước biển rộng trời cao, nhưg Tiểu Mặc thì không giống như vậy. Nếu thằng bé biết người đối xử tàn nhẫn với nó như vậy lại chính là cha đẻ nó, vậy thì anh đã phá nát giấc mộng duy nhất của thằng bé từ lúc sinh ra cho đến bây giờ! Thằng bé có chết cũng sẽ không chấp nhận anh!"
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo hơi tái nhợt, trong đôi mắt hiện lên sự tuyệt vọng, tai vẫn áp vào điện thoại như cũ, dịu dàng nói: "Vậy thì đừng lùi lại, một bước cũng đừng lùi. Giấc mơ của thằng bé anh sẽ biến nó trở thành một giấc mơ đẹp đẽ nhất, chỉ cần em đồng ý cho anh cơ hội."
Tần Mộc Ngữ nhíu mày, khuôn mặt thanh tú xuất hiện ý muốn trốn tránh: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!"
Anh chậm rãi nói: "Đơn xin từ chức của em ở Megnific Coper chưa được thông qua, em không cần phải từ chức, vẫn có thể tiếp tục đi làm. Tuy rằng em không thích chỗ đó nhưng có thể chịu đựng một chút, anh không muốn em phiêu bạt khắp nơi."
"Anh..."
"Còn chuyện này nữa... chờ Tiểu Mặc xuất viện, em đừng tiếp tục sống ở khu chung cư đó nữa." Đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ, nhưng khiến người khác không thể kháng cự, "Em hẳn là nên thừa nhận, em không hề có một chút ảo tưởng nào về vị trí Ngự thiếu phu nhân, mà để chứng minh chuyện này thì chỉ có một cách duy nhất, chính là chuyển ra ngoài. Về chế độ đãi ngộ với nhân viên của Megnific Coper đứng đầu trên thế giới, sẽ bố trí cho em và con trai một chỗ ở thoải mái, em không muốn trải nghiệm thử sao?"
Tần Mộc Ngữ hơi tức giận, đỏ mặt nói: "Thượng Quan Hạo, vì sao anh có thể bá đạo như vậy sao? Tại sao anh không hỏi một chút xem tôi muốn thế nào? Chỉ biết cưỡng chế là phong cách của anh sao? Vì sao tôi phải nghe theo anh?!"
Thượng Quan Hạo im lặng một chút.
Đôi môi mỏng lại chậm rãi mở ra, anh trầm giọng nói: "Bởi vì từ giờ trở đi, anh sẽ chỉ cho em tình yêu, không còn hận thù."
"Tần Mộc Ngữ em biết không?" Anh bình tĩnh nói, thong thả, nói rõ ràng từng chữ cho cô nghe, "Giữa chúng ta có một khoảng cách quá xa, quá nhiều thứ ngăn cách. Nếu như anh không đi về phía em vậy thì mãi mãi em cũng không chủ động bước về phía anh dù là nửa bước. Vậy nên anh xin em, Mộc Ngữ, đứng né tránh anh."
Từ nay về sau, xin em đừng né tránh anh nữa.
Đêm yên tĩnh, Tần Mộc Ngữ đứng trong hành lang lạnh giá, cảm giác có một ngọn lửa lớn đang cháy bên tai, sắp sửa thiêu cháy toàn thân cô. Cô thật sự không chịu nổi, "Ba!" một tiếng cắt đứt cuộc gọi.
Cô y tá giật nẩy người, liền tranh thủ tắt điện thoại đi, hỏi một câu: "Who?"
Tần Mộc Ngữ tâm hoảng ý loạn, trong đôi mắt trong suốt quang mang, run giọng nói ra mấy chữ: "Một kẻ lưu manh!"
Đêm lạnh thấu xương, càng lúc càng thấu đến tận cùng.
Điện thoại lại đổ chuông.
Thượng Quan Hạo cúi đầu nhìn, màn hình hiện lên chữ 'Giang Dĩnh', sáng lên rồi lại tối sầm.
Ánh mắt ấm áp trong phút chốc trở nên lạnh lùng, từ chối cuộc gọi, nhắn cho cô ta mấy chữ: "Cha mẹ cô đang rất lo lắng, về nhà ngay."
Nói xong anh liền lái xe, đi về phía bệnh viện.
Dây dưa cùng người phụ nữ này nhiều năm như vậy khiến Thượng Quan Hạo mệt mỏi, nếu cắt đứt được thì thật tốt. Âm báo tin nhắn vang lên, ánh mắt anh run lên, dùng sự kiên nhẫn cuối cùng mở tin nhắn ra xem, "Em đang ở trên vách núi bên cạnh ven biển mà trước kia chúng ta thường xuyên tới. Nếu anh không đến tìm em, em sẽ lập tức từ trên này nhảy xuống dưới!"
Mí mắt Thượng Quan Hạo giật mạnh, đạp mạnh chân phanh.
"Kít...!" một tiếng sắc bén vang lên, trên đường cái trong đêm khuya có vẻ đột ngột mà thê lương.
Giang Dĩnh, cô thực sự muốn chết phải không?
Thượng Quan Hạo lạnh lùng cầm di động lên gọi lại, nhưng cô ta không hề nhấc máy. Lần này không phải là tiếng 'tút... tút' vang lên liên tục nữa, Giang Dĩnh đã tắt nguồn điện thoại!
Chết tiệt!
Ngón tay nhanh chóng đặt lên môi, suy nghĩ xem rốt cuộc cô ta có thể thực sự nhảy xuống hay không.