Khế Ước Hào Môn

Chương 200: Đến sân bay ngăn nó lại

Đôi mắt sắc của Ngự quản gia liếc nhìn Tiểu Mặc, thản nhiên nói: "Cô không nên kích động, đây chỉ là để bảo đảm, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra chúng tôi sẽ không làm tổn thương thằng bé. Nhưng cô có biết lão gia luôn làm việc một cách cẩn thận, có thể lấy được lời hứa của cô là điều tốt, nhưng chúng tôi vẫn không thể tin tưởng cô một cách vô điều kiện được, cho nên đây chỉ là đề phòng thôi."

Để đề phòng?

Cả người Tần Mộc Ngữ phát run, cho dù vừa bị bọ họ sỉ nhục và ép buộc cô đều có thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này cô đã nhịn không nổi nữa.

"Tôi nói rồi tôi đồng ý...... Tôi đã đáp ứng là sẽ thừa nhận chuyện đó rồi. Cho dù không phải do các người, chỉ bằng việc Ngự Phong Trì đã cứu con của tôi thì tôi cũng sẽ chấp nhận thay anh ta nhận tội. Tôi nói được thì làm được!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, "Nhưng các người không tin có phải không? Lời hứa của tôi không đủ có phải không? Ngay từ đầu đã không tin, vì sao còn ép buộc tôi mở miệng nói đồng ý? Các người nắm trong tay sinh mệnh của thằng bé, bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm. Ông biết không nó mới chỉ có bốn tuổi, các người làm vậy với một đứa bé không cảm thấy xấu hổ sao? Không sợ bị báo ứng sao?"

Ngự quản gia lẳng lặng chờ đợi cô phát tiết xong, nhất thời lặng im, không phản bác được.

"Rất xin lỗi, vì đã làm như vậy với con cô." Ông ta trầm giọng mở miệng, trong ánh mắt mang theo một tia tội lỗi, "Suy nghĩ của tôi có nói ra cũng vô dụng, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, đây là ý của lão gia."

Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một đầu Tiểu Mặc một chút, ánh mắt Tiểu Mặc trong trẻo nhưng lạnh lùng, quay đầu lại ôm lấy chân Tần Mộc Ngữ, đề phòng nhìn ông ta. Động tác của Ngự quản gia dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói: "Đợi chuyện này kết thúc, Ngự gia sẽ bồi thường tất cả cho cô, cô không muốn còn quan hệ gì với Thượng Quan Hạo có phải không? Ngự gia sẽ đưa cô ra nước ngoài, tương lai sau này của cô và đứa nhỏ, đều không cần lo lắng."

Tần Mộc Ngữ cười lạnh.

"Tương lai của tôi và thằng bé, không cần các người định đoạt." Cô cúi người ôm lấy Tiểu Mặc, run giọng nói, "Hơn nữa các người cũng không cần ở đây giả vờ làm người tốt, các người muốn đưa tôi đi, thật ra là vì sợ tôi và Ngự Phong Trì gặp nhau, không phải sao?"

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, khuôn mặt nhỏ của cô trong suốt, ánh mắt sắc bén như dao.

"Con cháu Ngự gia đều tôn quý hơn tất cả mọi người, ai cũng không thể chạm vào, không thể bị tổn thương, vì thì liền bảo vệ thật tốt đi, ai mà thấy con cháu bị tổn thương cũng đều như vậy." Cô nhẹ nói xong một câu cuối cùng, "Về điểm này, các người coi như cũng không quá khốn nạn."

Gai nhọn sắc bén của cô, đâm vào lòng người đàn ông ở trước mặt.

Sắc mặt Ngự quản gia âm trầm đến đáng sợ, nhìn cô ôm đứa nhỏ đi xa, sự tích tụ trong lòng vẫn không thể giải toả.

Đợi Tần Mộc Ngữ biến mất ở góc đường, vệ sĩ phía sau mới một lần nữa tiến lên.

Vừa tiếp điện thoại xong, sắc mặt tên vệ sĩ rất khó coi, khϊếp sợ tới gần quản gia, giọng khàn khàn: "Ngự tiên sinh, không xong rồi. Chúng tôi vừa mới tra được thiếu gia tối hôm qua đã lên máy bay về nước, bây giờ chắc máy bay cũng đã gần hạ cánh ở sân bay của thành phố Z."

"—— Cái gì?!"

Sắc mặt Ngự quản gia tái xanh, lông mày nhíu chặt lại: "Chuyện xảy ra khi nào? Không phải ở bên đó đã phái người trông chừng thiếu gia rồi hay sao? Bọn họ làm ăn kiểu gì vậy?"

Vệ sĩ sắc mặt trắng bệch, cúi đầu nói: "Thiếu gia đưa cho lão gia xem phiếu điểm môn tài chính, moi từ lão gia tin Tần Mộc Ngữ hiện nay đang ở thành phố Z, lão gia nhất thời vui vẻ không có đề phòng, hơn nữa thiếu gia cũng sắp trở về rồi, cho nên hộ chiếu và mọi thứ đều không bị giữ nữa mà trả lại cho cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại mua vé máy bay trở về ngay sáng sớm ngày hôm sau......."

Ngự quản gia sắc mặt ngưng trọng, khàn giọng ra lệnh: "Các cậu mau đi chặn thiếu gia lại cho tôi, mau đến sân bay chặn lại! Trước mắt đừng cho cậu ấy cùng Tần Mộc Ngữ gặp nhau, càng không nên để cậu ấy chạy đến cục cảnh sát!"

"Vâng, Ngự tiên sinh." Vệ sĩ mau chóng trả lời, vội vàng đi xuống sắp xếp.

---------------------------------------------------------------------

Vòng tay màu đen trên cổ tay thật khó chịu, Tiểu Mặc vung qua vung lại đều không vung được.

"Tiểu Mặc không nên cử động." Tần mộc ngữ ngồi xổm xuống nắm chặt bàn tay nhỏ của cậu bé, đè ép chua xót, ôn nhu nói, "Rất khó chịu có phải không? Mẹ nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, vật này liền có thể tháo ra."

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tiểu Mặc cúi xuống, ngây thơ hỏi: "Mẹ ơi cái này rốt cuộc là cái gì?"

Tần Mộc Ngữ nghẹn lời.

Cô cũng không biết nên giải thích thế nào, kỳ thật coi như đoán cô cũng có thể đoán ra đây là cái gì, nhưng cô không thể nói cho con trai biết.

"Tiểu Mặc ngoan. . . . . ." Tần Mộc Ngữ kéo cậu bé lại gần, tựa vào chán cậu bé, trong đôi mắt sáng lấp lánh, nói giọng khàn khàn, "Mẹ thật sự hận mình vì không thể đeo vật này thay con, để cho con không phải chịu tổn thương dù chỉ là một chút, nhưng mà mẹ thật vô dụng...... cô cắn môi, suýt nữa cắn chảy máu, "Mẹ hứa với con, sau này chúng ta sẽ đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy, sẽ không có ai coi thường chúng ta, mẹ con mình sẽ không phải chịu đựng những chuyện này nữa, được không?"

Đôi mắt Tiểu Mặc sáng lên, giống như là đã hiểu được điều gì.

Cậu không nói câu nào, chỉ là hai cái tay nhỏ nâng khuôn mặt của Tần Mộc Ngữ lên, cùng cô dựa vào càng thêm gần.

"Kít ——!!" Một tiếng thắng xe vang lên ở bên tai.

Tần Mộc Ngữ hoảng sợ, vội vàng bảo vệ cẩn thận con, lúc này mới phát giác được chiếc xe kia cũng không phải là hướng về phía mình, chỉ là chiếc xe này vô cùng quen thuộc...... Trong xe, người đàn ông tuấn dật với sườn mặt góc cạnh rõ ràng, bị sự lo lắng thiêu đốt, đôi mắt lộ ra sát khí, ngay thời khắc nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con Tần Mộc Ngữ liền tan thành mây khói, mở cửa xe, nhanh chóng xuống xe.

Tần Mộc Ngữ còn đang tròn mắt nhìn, trong nháy mắt cổ tay mảnh khảnh của cô liền bị người đó giữ chặt, Thượng Quan Hạo xanh mặt kéo cô từ dưới đất lên, đột nhiên ôm cô vào trong ngực! Cảm nhận được thân thể mềm mại của cô cùng sự ấm áp chân thật, trong lòng Thượng Quan Hạo lo lắng, mãnh liệt đến đáng sợ, anh cúi đầu thở hổn hển, tay nâng khuôn mặt của cô lên thấy được bộ dạng chân thực mà mỹ lệ của cô, hung ác hôn lên!

". . . . . ." Tần Mộc ngữ giật mình tại chỗ, đã quên phải phản kháng, đôi môi nóng như lửa gặm cắn trên môi cô, lông mi cô khẽ run, ngay sau đó gáy của cô đã bị anh mạnh mẽ chế trụ, làm nụ hôn này sâu hơn.

Thượng Quan Hạo nắm chặt vòng eo nhỏ bé và yếu ớt của cô, cạy mở hàm răng của cô hung ác cướp đoạt lấy sự ngọt ngào của cô, hơi thở anh cực nóng, mang theo sự lo lắmg cùng thương yêu mãnh liệt càn quét cô!

"Em đã đi đâu.......... Em làm tôi sợ muốn chết có biết không? Không tìm thấy con vì sao không gọi điện cho tôi? Chỉ một mình em sức lực nhỏ bé biết bao nhiêu, mới vừa rồi còn đáng giận nói với tôi không có việc gì cả, mọi chuyện vẫn ổn!" Anh gầm nhẹ, đôi mắt đỏ tươi ướŧ áŧ, đột nhiên lại cúi đầu, một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ bừng của cô, giọng nói sắc bén, "Tần Mộc Ngữ, em là muốn gϊếŧ tôi...."

Cuối cùng cô cũng có thể phản ứng kịp.

Bàn tay mềm mại để trên bả vai rộng lớn của anh, cô muốn trốn tránh, nụ hôn này thật sâu, đầu lưỡi của cô một trận nóng bỏng và run rẩy, thở gấp lấy sinh lực đẩy anh ra. Thượng Quan Hạo phát hiện cô đang chống cự, chậm rãi buông lỏng đôi môi của cô, trong đôi mắt thâm trầm hiện lên sự đau đớn kịch liệt sau khi mất mà lại có được, thật quang mang, tựa vào trán của cô nhìn cô gấp gáp thở dốc.

"Thượng Quan Hạo, anh buông tôi ra trước đã......" đôi mắt trong suốt của cô đầy vẻ phức tạp, giọng nói khàn khàn, "Thằng bé còn đang ở đây."

Phía sau cô, Tiểu Mặc che miệng tựa ở bên cạnh xe, kinh ngạc nhìn bọn họ.