Thông báo
Các bạn yêu quý bắt đầu từ chương sau mình phải đăng truyện sang quyển khác, s1apihd.com chỉ cho đăng một truyện 200 chương thôi :((((
Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình nhé😘😘😘😘
*******************************************************************
Trong căn phòng yên tĩnh, rèm cửa rủ xuống, không ai có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Ngự quản gia nói xong một chữ cuối cùng, ngước mắt chăm chú nhìn cô gái ngồi trước mặt: "Tần tiểu thư, cô nghe hiểu không?"
Trời đất giống như chấn động, chỉ trong vài giây ngắn ngủi tràn vào đầu óc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút hoảng hốt, trong mắt chứa đựng nỗi khϊếp sợ, ngón tay yếu ớt chống lấy trán, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của Ngự quản gia. Bốn năm trước, bị nhốt bên trong kho hàng, cô không bị gϊếŧ chết, vì có Ngự Phong Trì cứu! Cũng là Ngự Phong Trì lỡ tay gϊếŧ chết Tần Cẩn Lan!
Cánh môi tái nhợt kịch liệt run rẩy, một chữ cũng không nói được, cô che miệng lại, chống đỡ đầu óc đang run sợ.
"Khi đó anh ấy đã cứu tôi, nhưng lại lỡ tay gϊếŧ người.." Tần Mộc Ngữ run giọng nói xong, cố gắng hồi tưởng cùng suy đoán, "Sau đó là các người đuổi tới, đem mọi dấu vết ở hiện trường xóa sạch... Cái hung khí đó... Cái hung khí đó chính là các người nhét vào trong tay tôi?"
Ngự quản gia đối diện với ánh mắt cô, nhìn ra sự khϊếp sợ cùng oán trách của cô, cũng biết rõ sự oan khuất và oán hận của cô.
"Tần tiểu thư," ông ta ôn tồn nói, "Cô không phải đã nói, sẽ không để bản thân mình mà mang phiền toái đến cho Ngự gia sao? Nhưng hiện tại, lão gia xem chuyện này chính là phiền toái lớn nhất. Phong Trì thiếu gia cũng không phải cốt nhục duy nhất của Ngự gia, nếu có người muốn tranh giành vị trí thừa kế cũng không phải không có khả năng, nhưng thiếu gia là do một tay lão gia bồi dưỡng, ai cũng có thể xảy ra chuyện không may nhưng Phong Trì thiếu gia thì không thể."
Ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, ông ta trầm giọng nói: "Đem cái vụ án đổ lên đầu cô, là chúng tôi không đúng, nhưng nếu chuyện đó lặp lại một lần nữa, chúng tôi vẫn phải làm như vậy. Bao gồm cả lúc này, mặc kệ cô có tình nguyện hay không, đều mời cô làm theo ý tứ của lão gia. Ngự gia có thể bồi thường cho cô, bất kể là chuyện gì, chỉ cần cô che dấu thật tốt cho Phong Trì thiếu gia, nói vụ án gϊếŧ người này không liên quan gì tới cậu ấy, không được có liên luỵ đến Ngự gia."
Giọng nói của ông ta rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, nhưng Tần Mộc Ngữ lại nghe thấy rõ ràng, rành mạch.
"Vì sao.. Các người vì sao..."
"Tần tiểu thư, " Ngự quản gia ngắt lời cô, nhìn thật sâu vào mắt cô, nghiêm túc nói, "Nếu cô không thừa nhận là cô gϊếŧ chết Tần Cẩn Lan, như vậy một chút trách nhiệm cô cũng không phải gánh vác, nhưng, Phong Trì thiếu gia không phải là người bị hại trong vụ án này, người Tần Cẩn Lan muốn gϊếŧ không phải thiếu gia, cậu ấy chỉ là vô tình làm chết người, vẫn phải chịu trách nhiệm."
Vụ án này, từ đầu đến cuối bọn họ sớm đã điều tra rõ.
Bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt của cô khẽ run.
Cánh môi tái nhợt nhẹ nhàng mở ra, âm thanh cũng có chút run rẩy: "Ngự tiên sinh, ông biết không? Ông hiện tại nói cho tôi biết chuyện này, trong lòng tôi không biết có bao nhiêu cảm kích Ngự Phong Trì lúc ấy đã bảo vệ mẹ con tôi... Nhưng lúc ấy các người ở đâu?"
Mắt cô đỏ tươi ướŧ áŧ, mang theo cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm ông ta, run giọng nói: "Có phải vì anh ta là người mà Ngự gia yêu thương, cho nên có thể tùy tiện đem tội ác giá họa cho người khác, thậm chí không thấy hổ thẹn lấy mạng sống con trai tôi uy hϊếp tôi, muốn tôi giúp anh ta nhận hết tội lỗi?! Việc này không phải là tôi không thể làm! Chính là các người có biết, vì chuyện này mà năm đó tôi đã phải trả giá quá nhiều!"
Bởi vì hiểu lầm, suýt chút nữa cô đã đánh mất đứa nhỏ... Cô đã phải rời xa quê hương trốn sang nước ngoài suốt bốn năm, sau khi về nước vẫn là muốn cô phải gánh chịu tất cả hậu quả. Cô vốn không sai, không làm sai điều gì, nhưng ai sẽ bồi thường cho những tổn thương cô đã chịu? Ai sẽ trả lại cho con cô một thân thể khỏe mạnh?!
Nước mắt nóng hổi trực trào ra, cô không muốn khóc, nhưng lại phát ra giọng nói khàn khàn: "Quên đi, tôi không nghĩ hôm nay có thể tiếp tục nói chuyện..."
Cô nói xong đứng dậy muốn rời đi, ngay lập tức đã bị một bàn tay đè chặt bả vai, làm cho cô ngồi yên không thể nhúc nhích.
Sức lực to lớn, lộ ra một cỗ sát khí.
Tần Mộc Ngữ buồn bực thở dài, đôi mắt trong suốt mang theo sự bất ngờ, nhìn về phía người đàn ông trung niên đối diện.
"Tần tiểu thư, " Ngự quản gia từ tốn nói, "Cảnh sát đang tiến hành điều tra cái máy theo dõi này, cho nên chúng tôi không thể chờ, cô phải chính miệng thừa nhận mới được. Đừng quên thằng bé đang trong tay chúng tôi."
Chỉ một câu khiến đáy lòng Tần Mộc Ngữ dâng lên nỗi chua xót, cô rưng rưng khổ sở nói: "Vậy ngay lập tức đem thằng bé trả lại cho tôi!"
Trên mặt bàn, điện thoại rung lên ong ong.
Tiếng chuông phá tan sự yên tĩnh vốn có, Ngự quản gia nhíu mày, nhìn thấy trên màn hình một dãy số xa lạ hiện lên, theo bản năng không thèm để ý, Tần Mộc Ngữ lại giống như thấy một cơ hội, đột nhiên nghiêng người với lấy chiếc điện thoại ở trên bàn, vệ sĩ bên cạnh nhanh tay ngăn cản cô lấy điện thoại, nhưng đã không kịp nữa.
Cổ tay cô bị hai bàn tay nắm lấy, không còn khả năng bắt máy.
Ngự quản gia sắc mặt trầm xuống, thân thể hơi hơi cứng ngắc.
Đem một ánh mắt ném qua, làm cho vài tên vệ sĩ buông cô ra, để cô tiếp tục nghe điện thoại.
Thượng Quan Hạo lẳng lặng cảm nhận được không khí yên tĩnh ở phía đối phương, đôi môi mỏng khẽ mở, nói thật nhỏ: "Mộc Ngữ, em ở đâu?"
Tần Mộc Ngữ nói không lên lời, đôi môi tái nhợt đang run, chỉ nhẹ nhàng "Alo" một tiếng.
Thượng Quan Hạo hơi cau mày, phát hiện cô có gì đó không thoải mái, tiếp tục thản nhiên nói: "Hôm nay, công ty gặp một chút rắc rối, cho nên tôi không thể tới thăm Tiểu Mặc được, em tức giận sao? Bây giờ, em đang ở đâu?"
"Tôi ở..." Cô vừa mở miệng nói hai chữ, chỉ cảm thấy một vật cứng rắn đặt ở sau gáy, cả người cô run lên, môi trở nên trắng bệch, giống như cảm nhận được vật phía sau rốt cuộc là cái gì.
Ngước mắt lên, ánh mắt run lên kịch liệt, chỉ thấy Ngự quản gia ánh mắt trầm xuống, đám vệ sĩ phía sau lạnh lùng nhìn cô.
Cảm giác chua xót mãnh liệt dâng lên, suýt chút nữa bao phủ cô hoàn toàn!
"Ở đâu?" Thượng Quan Hạo mày đẹp càng thêm nhíu chặt, cánh môi dán vào ống nghe, trầm thấp nói, "Tiểu Mặc đâu?"
Miệng Tần Mộc Ngữ mở rộng, trong đôi mắt lấp lánh nước, một chữ cũng không nói được!
"Tần Mộc Ngữ," Thượng Quan Hạo con ngươi thâm thúy hiện lên một tia sáng chói mắt, giống như phát hiện ra tình cảnh hiện tại của cô, tinh thần cả người bị đè nén, nói giọng khàn khàn: "Em đã xảy ra chuyện gì? Không tiện nói chuyện phải không?"
"Đừng sợ..." Môi anh tái nhợt, theo bản năng an ủi, "Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ, tôi lập tức đi tìm em, đừng sợ biết không?"
Lực đạo sau gáy tăng lên, cứng ngắc mà đau đớn.
Cô nghẹn ngào, gắt gao nắm chặt điện thoại, run giọng nói: "Tôi không sao, tôi rất tốt.. Chỉ là bây giờ hơi bận tôi sẽ gọi lại cho anh sau."
Nói xong cô liền ngắt điện thoại, đem di động đặt lại trên bàn.
Khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh.
Ngự quản gia lẳng lặng nhìn cô, cảm giác nguy hiểm không còn, chỉ một ánh mắt làm cho đám vệ sĩ đem vật nguy hiểm kia cất đi. Tình huống vừa rồi khẩn cấp, sợ cô nói lộ ra, mới dùng đồ vật nguy hiểm như vậy để uy hϊếp cô.
"Tần tiểu thư, cô đã suy nghĩ xong chưa?"
Cảm giác thê lương nhuộm dần đôi mắt, hốc mắt đỏ hồng đáng sợ, gật gật đầu.
"Tôi đồng ý... Tôi đồng ý, các người nói gì tôi đều nghe theo, coi như là tôi thiếu nợ Ngự Phong Trì... Các người đem con trả lại cho tôi." Đầu cô cúi xuống, thanh âm nghẹn ngào, hai tay rất nhanh nắm thành quyền, che mặt mình.
Ngự quản gia ánh mắt thâm trầm, rốt cuộc đã đạt được mục đích.
---------------------------------------------------------------------
Mà bên kia, Thượng Quan Hạo nghe được câu cuối cùng của cô "Tôi sẽ gọi lại cho anh," nghe thật khϊếp sợ.
Có trời mới biết, cho tới hiện tại Tần Mộc Ngữ chưa bao giờ nói với anh những lời như vậy.
Hắn lạnh giọng ra lệnh cho lái xe chạy nhanh hơn một chút, lúc xuống xe ở công ty, dặn bọn họ về công ty trước, đến bãi đỗ xe, tự lái xe như điên tới bệnh viện.
Trên đường anh gọi điện thoại tới bộ phận quản lý nhân sự công ty Minh Khải, biết được cô đang ở gần thành phố Z, nơi đó chỉ cách bệnh viện một đoạn đường, ngoại trừ đến bệnh viện, cô không có khả năng đi nơi khác.
Thượng Quan Hạo tăng tốc độ. Đè nén kinh hãi cùng lo lắng trong lòng, hướng bệnh viện chạy tới.
Trong phòng bệnh vẫn lộn xộn như cũ, người giúp việc ngồi trong phòng nghỉ bên trong thút tha thút thít, trong lòng cũng sợ đến đòi mạng.
"Mộc Ngữ đâu?... Thằng bé đâu?" Thượng Quan Hạo xanh mặt, con ngươi mang theo sát khí, lạnh lẽo đáng sợ, "Hai người họ đã đi đâu?!"
Người giúp việc nơm nớp lo sợ: "Tôi... Tôi không rõ lắm. Buổi trưa tôi không cẩn thận làm lạc mất Tiểu Mặc, Tần tiểu thư vừa mới tới, cô ấy đi ra ngoài tìm thằng bé, nói nếu không tìm thấy sẽ lập tức báo cảnh sát.."
Thượng Quan Hạo cau mày, trong lòng khϊếp sợ, lại càng nghi hoặc! Lạc mất thằng bé, chuyện lớn như vậy, cô vì sao không nói với anh? Vừa mới trong điện thoại, vì sao cô chỉ nói là cô không có chuyện gì vẫn rất ổn?!
Tần Mộc Ngữ, em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thấp giọng nói cám ơn, Thượng Quan Hạo nắm chặt chìa khóa trong tay, lại chạy tới phòng nghỉ của phòng y tế.
---------------------------------------------------------------------
Trong gió lạnh, một chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra.
Vệ sĩ bước xuống trước, tiếp theo bế một bé trai ngồi ở đằng xuống xe, khuôn mặt phấn nộn của thằng bé hơi hơi tái nhợt, sợ tới mức thất thần, lại vẫn ôm chú gấu nhỏ vẻ mặt đầy đề phòng và chống cự, vệ sĩ bế cậu bé xuống xe, cậu lắc lắc đầu, không chịu xuống.
Tần Mộc Ngữ nhìn thấy cảnh này từ xa, lòng đau như cắt, kêu lên" "Tiểu Mặc !"
Tiểu Mặc nghe được tiếng gọi to, giật mình ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt mở to, nhìn thấy bóng dáng xa xa, mới ra sức từ chỗ ngồi đứng lên, vung tay ra khỏi bàn tay của vệ sĩ đang cầm tay cậu, nhảy xuống xe, chạy tới chỗ Tần Mộc Ngữ: "Mẹ!"
Tần Mộc Ngữ giang tay đón lấy, thân thể thằng bé mềm mại hung hăng lao vào lòng cô, cô ôm chặt lấy cậu bé, tràn ngập cảm giác cảm động vì tìm lại được sau khi mất.
"Tiểu Mặc con có sao không? Bọn họ có đối xử không tốt với con không? Tiểu Mặc sợ có phải không!" Tần Mộc Ngữ vuốt ve đầu cậu, run giọng nói, "Là mẹ không tốt, mẹ không bảo vệ tốt cho con!"
Tiểu Mặc trái tim kịch liệt run rẩy, ôm sát cổ cô mới cảm thấy an toàn một chút.
"Bọn họ không có đối xử không tốt với Tiểu Mặc, chỉ là không cho Tiểu Mặc quay về bệnh viện, cũng không cho Tiểu Mặc gặp mẹ," Tiểu Mặc nói xong trong lòng đau xót, nước mắt chảy ra, tiếp theo liền giơ tay lên cho cô xem, "Mẹ, bọn họ bắt Tiểu Mặc đeo cái này! Mẹ xem!"
Thằng bé giọng điệu ủy khuất khiến cho trong lòng Tần Mộc Ngữ đau xót, nhìn thấy trên cổ tay nho nhỏ của cậu xuất hiện một chiếc vòng màu đen, những ký tự ở trên chiếc vòng cô nhìn không hiểu, thế nhưng cánh tay của Tiểu Mặc đỏ rát, rõ ràng là do phản kháng nên bị cưỡng chế đeo lên.
"..." Tần Mộc Ngữ trong lòng phẫn nộ nổi lên, quay đầu nhìn chằm chằm Ngự quản gia, "Ông là muốn làm gì? Ông cho Tiểu Mặc đeo cái gì?"
*******************************************************************
Các bạn nhớ sang quyển "Khế ước hào môn phần 2" để ủng hộ mình nhé❤️❤️❤️
Mình đã đã đăng từ chương 200 đến 242 sang quyển "khế ước hào môn phần 2" rồi đó.
Mong các bạn ủng hộ 💋💋💋
Link phần 2 đây nhé mọi người
https://my.w.tt/O9HxJY2ruX
*******************************************************************
HOÀN QUYỂN I