Khế Ước Hào Môn

Chương 177: Không gì không thể đối phó

Môi của Thượng Quan Hạo tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu, vẫn như trước ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn: "Được... Tôi cho em quyền lực này..."

Bên ngoài ánh sáng từ đèn flash kịch liệt loé sáng, tiếng người ồn ào, bị bảo vệ của toà thị chính ngăn cản, không ai có thể tiến vào trong.

Cảm giác được thân thể nhỏ bé của cô nép sát vào lòng, còn có hơi thở ấm áp và nước mắt nóng bỏng của cô, anh dường như ôm chặt cô tại chỗ, ôm lấy thật lâu, siết chặt, chết cũng không muốn tách rời.

"Thượng Quan tiên sinh..." Nhóm cảnh sát cũng vô cùng lo lắng đứng lên, tình hình càng xấu đi như vậy không phải là cách tốt.

Ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo, cuối cùng cũng chuyển động.

Ngón tay thon dài luồn vào mái tóc mượt mà của cô, "Ở trong lòng tôi không cần ngẩng đầu, tôi mang em ra ngoài."

Anh không biết cô có thể nghe thấy hay không, nhưng cánh tay to lớn đã nhanh chóng ôm chặt lấy cô, cảnh sát tách mọi người xung quanh ra, sau đó bọn họ cũng đi ra ngoài.

Đằng sau một hồi hỗn loạn.

Lisa cầm điện thoại gọi cho Lam Tử Kỳ, nhóm nhân viên của Tín Viễn bàn tán, đều là chuyện vài năm trước vợ của tổng giám đốc chết không rõ nguyên nhân, sự việc năm đó Thượng Quan Hạo đã cực lực che dấu, nhưng vẫn không thể ngăn nổi tin đồn lan truyền. Giang Dĩnh sắc mặt tái nhợt, bước trên đôi giày cao gót đến gần cửa sổ, ngón tay run run vén rèm lên, nhìn thấy rõ ràng mọi việc ở phía dưới.

Nhiều phóng viên chen chúc nhau, ánh đèn flash chớp lên tục, thân hình cao lớn cùng bộ đồng phục đen của cảnh sát khiến cảnh tượng thật thê lương, xe cảnh sát dừng lại ở bên đường, dọc theo đường đi ra xe bọn họ không trả lời bất kỳ vấn đề gì, lên xe cảnh sát xong liền lập tức rời đi.

Giang Dĩnh cầm di động của mình lên nhìn, ấn vào phần lịch sử cuộc gọi, ngón tay nhẹ nhàng xoá bỏ lịch sử, rồi lại rời đi.

Thông minh như Thượng Quan Hạo, anh sẽ không thể không phát hiện ra điều kỳ quái.

"Dĩnh tỷ, chúng ta về trước đi! Tốt xấu gì hôm nay cũng là chúng ta thắng, có thể trở về tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, tuy rằng giám đốc không thể ở lại nhưng chúng ta cũng có thể tự ăn mừng một mình, đi thôi... " Trợ lý vừa cười vừa kéo cô.

Cô cười lạnh.

"Các cô không phải đã sớm biết, người phụ nữ Tần Mộc Ngữ này không hề đơn giản sao?" Cô quay đầu hỏi trưởng bộ phận trong có vẻ trẻ tuổi, "Tôi nghe nói cô ta đã từng là người thừa kế Tần thị có phải không? Các cô và cô ta phải quen biết mới đúng... Quan hệ của cô ta và Hạo, vẫn luôn như vậy sao?"

Từ ngày đầu tiên chạm mặt ở thang máy, khi anh nhìn thấy bóng dáng đó liền chạy như điên ra ngoài, cho đến khi ở trong thư phòng cầm ảnh chụp của cô ta nhìn đến thất thần, lại đến ngày đó ở trước cửa công ty của Lam Tử Kỳ khi nhìn thấy cô ta anh là lần đầu tiên nổi giận cảnh cáo cô...

Cô có thể đoán ra được, mối quan hệ bên trong của bọn họ căn bản không hề đơn giản.

Trong bộ hồ sơ vụ án chỉ viết Tần Mộc Ngữ và Thượng Quan Hạo là quan hệ tình nhân, hơn nữa trong lúc đó Tần Mộc Ngữ còn có thai, khả năng lớn nhất Tần Cẩn Lan chết là do tranh chấp tình cảm.

Càng thêm đáng sợ, Tần Mộc Ngữ có thai.

Bốn năm trước, Tần Mộc Ngữ coi như là mười tám tuổi đi? Vậy mà coi ta đã dám làm như vậy!!!

Ánh mắt sắc bén của Giang Dĩnh liếc sang, tất cả nhân viên đều trầm xuống, không ai dám nói một câu, tay cầm tập tài liệu trên mặt đều là biểu tình buồn bực. Ánh mắt của cô nhu hoà đi một ít, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc Thượng Quan Hạo ôm chặt lấy Tần Mộc Ngữ ánh mắt anh mang theo sự thâm tình và tuyệt vọng, tiếp tục hỏi: "Họ thực sự yêu nhau sao?... Yêu nhau nhiều bao nhiêu?"

Cuối cùng cũng có một cô gái mở miệng, nhíu mi lại nói: "Làm sao có thể yêu nhau, không hề có chuyện đó... Tổng giám đối xử với Tần tiểu thư rất tốt, tôi là đang nói đến vợ của ngài ấy, thật sự rất tốt, không tin thì cô hỏi bọn họ đi..."

Vài người khác gật gật đầu.

Giang Dĩnh nhìn bọn họ, sau một lúc lâu mới cười cười. Bỏ xuống gánh nặng ở trong lòng, cô nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi tán gẫu, anh ấy không cùng mọi người mở tiệc chúc mừng thì tôi sẽ giúp mọi người mở tiệc... Chuyện vừa mới nói đến là sao? Anh ấy rất tốt với Tần Cẩn Lan? Như thế nào lại có thể ở bên ngoài tìm tình nhân?"

"Bởi vì tình nhân quá lợi hại!" Cô trợ lý kia không rõ tình hình cho nên tiếp tục nói.

"Cái gì..." Nữ nhân viên khác đánh gẫy lời của cô, "Tôi nói cho các người nghe, chuyện này rất ít người biết, kỳ thật là trước khi kết hôn Tần Cẩn Lan đã làm kiểm tra sức khoẻ và phát hiện ra mình không thể mang thai... Có thể cũng chính là vì chuyện đó, tổng giám đốc mới tìm đến Tần Mộc Ngữ. Trước đây tôi cùng người làm của Tần gia rất thân thuộc, là bọn họ nói cho tôi biết nhị tiểu thư Tần gia thích tổng giám đốc của chúng ta, cô ta làm rất nhiều chuyện chỉ để gây chú ý với ngài ấy, nhiều lúc còn khiến chủ tịch tức giận,..."

Giang Dĩnh từ phía trước đi tới, mây mù trước mắt càng ngày càng loãng dần, áp lực trong lòng cũng dần biến mất.

Thì ra đây chính là nguyên nhân.

Tần Cẩn Lan không thể sinh con, cho nên mới phải tìm người sinh đứa nhỏ? Mà Tần Mộc Ngữ lúc ấy lại ghen tị với tình cảm của bọn họ, cho nên trong lúc nhất thời đã gϊếŧ Tần Cẩn Lan? Không cố ý thì cũng là vô ý, cô ta sợ phải chịu tránh nhiệm cho nên đã trốn án?

Nói như vậy, có vẻ là hợp lý.

Một cô gái nhỏ, từng mê luyến anh, cam tâm làʍ t̠ìиɦ nhân, lại sinh con cho anh, nhưng cuối cùng vì phạm sai lầm cho nên phải chạy trốn... Vì vậy tình cảm của Hạo với cô ta mới có thể phức tạp như vậy?

Giang Dĩnh cười lạnh một tiếng, đối mặt với một Tần Mộc Ngữ như vậy, trong lòng cô đã tự gắn chữ "Ti tiện" lên người cô ta.

Loại phụ nữ này, không có gì khó đối phó!!!

************************************

Vách tường thuỷ tinh ở phòng thẩm vấn được thiết kế đặc thù, từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong, nhưng bên trong lại không thể nhìn ra bên ngoài.

Cô vẫn như trước kia một thân quần áo trắng, lộ ra sự quyến rũ, từ ánh mắt thanh tú xinh đẹp có thể nhìn ra tuổi cô còn rất trẻ, thậm chí có phần non nớt. Còng tay được tháo ra, trên cổ tay trắng noãn của cô đã hiện lên vòng tròn hồng hồng.

Một cảnh sát ngồi xuống phía đối diện cô.

"Tần tiểu thư, nhiều năm không gặp cô có vẻ đẹp hơn, đứa bé thế nào?" Cảnh sát tiến hàng thẩm vấn bằng cách trò chuyện nhẹ nhàng.

Tần Mộc Ngữ dần dần thích nghi được với bầu không khí ngột ngạt, ánh mắt trong suốt: "Anh muốn biết điều gì, có thể hỏi trực tiếp."

Ngón tay của viên cảnh sát nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, ra hiệu cho người bên cạnh ghi lại, thản nhiên nói: "Tôi muốn biết vì sao năm đó cô lại bỏ trốn? Chính cô là người đã nói đi nói lại với chúng tôi là cô không gϊếŧ người, chúng tôi quả thật cũng không thể tìm được chứng cứ xác thực để làm căn cứ, vậy thì vì sao coi lại bỏ trốn? Chẳng lẽ, là vì ở sở cảnh sát có lưu lại hồ sơ cô là nghi can gϊếŧ người, cho nên cô sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình và tương lai của đứa nhỏ sao?... Tần tiểu thư, tục ngữ nói không sai, không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa (mình không biết Tiếng Trung nhưng mình nghĩ câu này giống câu "Cây ngay không sợ chết đứng")"

"Đây là việc riêng của tôi, tôi không nghĩ rằng mình cần trả lời." Ánh mắt cô yếu ớt, vòng hai tay ôm lấy chính mình.

"Tôi đây sẽ nói cho cô biết một việc, sau khi cô mất tích chúng tôi đã điều tra nguyên nhân của vụ án, đã bắt được hai tên đã bắt cóc cô, căn cứ theo khẩu cung của họ chúng tôi có thể xác định được chuyện Tần Cẩn Lan đã làm với cô là vi phạm pháp luật, nhưng kết quả nhìn qua... là chưa thoả đáng. Tôi muốn nói cho cô biết, nếu lúc trước là cô ấy ra tay với cô trước, hơn nữa còn có thể đe doạ đến tính mạng, như vậy hàng động phản kháng của cô được pháp luật bảo vệ, nói cách khác, cho dù là cô ngộ sát, cũng không nhất định sẽ phải gánh vác trách nhiệm hình sự, ý của tôi cô có hiểu không?"

"Ý của anh, vì muốn kết thúc vụ án, cho nên bắt tôi thừa nhận việc ngộ sát, phải không?" Cô hỏi lại.