Sự khen ngợi của Ngạo Lăng Cẩn phút chốc khiến Lam Hạ đỏ mặt, nhất là ánh mắt khó hiểu của anh lúc này, trầm ổn mà đầy nhẫn nại.
Lam Hạ vừa thấy ngượng lại vừa áp lực trước cái nhìn quá mức tập trung này của Ngạo Lăng Cẩn. Bất chợt, khi cô cúi mặt muốn né tránh thì vô tình trông thấy cà vạt của anh bị lệch.
Không e ngại, Lam Hạ liền đưa tay chỉnh lại cà vạt cho anh. Trong lòng Ngạo Lăng Cẩn mơ hồ dâng lên một loại say mê vô hạn, anh nhíu mày nhìn vào mái tóc mềm mượt thấp hơn dưới cằm mình. Quả thực, rất khó để kiềm chế…
Anh muốn chạm vào tóc Lam Hạ, ngay bây giờ.
“Xong rồi!” Lam Hạ vừa chỉnh cà vạt xong, vui vẻ nói.
Bất chợt, bàn tay Ngạo Lăng Cẩn nâng lấy gương mặt cô, trực diện đối mặt nhau ở cự ly khá gần. Lam Hạ thấy tim mình đập loạn không ngừng, dường như thứ cảm giác không tên kia lại lần nữa tìm đến. Cô khẩn trương, cả người cứ thế cứng đờ ra.
Nét mặt Ngạo Lăng Cẩn hết sức bình thản, thậm chí còn rất lạnh lùng. Trong mắt anh, hình ảnh Lam Hạ hiện giờ như một bức tranh tuyệt đẹp. Chỉ là, còn thiếu một chút gì đó để tô điểm nét đẹp này của cô đậm hơn nữa.
Cầm lấy thỏi son trên bàn trang điểm, Ngạo Lăng Cẩn không nói không rằng đột nhiên thoa ngay lên môi Lam Hạ. Màu son đỏ mộng có pha ánh nhũ phủ nhẹ lên cánh môi mềm mại của cô, khiến cả cánh môi thoáng chốc càng trở nên căng mướt quyến rũ.
Lam Hạ có thể cảm nhận được các ngón tay anh đang chạm lên mặt cô, vô cùng ấm nóng và đầy nam tính. Cô không dám nhúc nhích vì sợ sẽ khiến lớp son môi bị lem hỏng, hơn hết cô lại sợ khiến Ngạo Lăng Cẩn không vui.
Ngoan ngoãn đứng yên cho anh thoa qua một lớp son, Lam Hạ lúc này mới ấp úng gọi: “Cha nuôi…”
“Được rồi!” giọng Ngạo Lăng Cẩn cất lên, có chút trầm khàn. Anh vuốt ve gò má hơi ửng hồng của Lam Hạ, nhẹ nhàng nói: “Đến giờ rồi, chúng ta xuống đại sảnh.”
Lam Hạ gật đầu, tuy trong lòng vẫn còn chưa kịp yên sau hành động vừa rồi của anh. Bàn tay mảnh mai khẽ vòng qua cánh tay anh, chậm rãi theo bước chân của anh mà tiến về lối cầu thang chính.
Giây phút này, quả thực Lam Hạ hồi hộp vô cùng. Ngạo Lăng Cẩn đi ngay bên cạnh cô, tay trong tay hệt như một đôi tình nhân đang chuẩn bị tiến vào lễ đường cử hành hôn lễ.
Cánh tay anh rất rắn chắc, nắm lấy nó thế này thực sự mang đến cảm giác bình yên không lo sợ giông bão. Cô biết, Ngạo Lăng Cẩn chính là người đàn ông tràn đầy quyền lực và có sức hút trên vạn người. Cô được mang danh con gái nuôi của anh, vị trí mà cô đang đứng đích thị là vị trí mà nhiều cô gái khác khao khát có được.
Nhưng, tại sao trong lòng Lam Hạ càng lúc càng muốn chối bỏ danh phận đầy cao quý này kia chứ? Chẳng lẽ, cô làm con gái nuôi của Ngạo Lăng Cẩn quá lâu nên đã bắt đầu sinh ra chán ghét? Cô không muốn làm con gái nuôi của anh nữa hay sao?
“Lam Hạ!”
Ngạo Lăng Cẩn khẽ cất giọng gọi lấy cô, bất giác làm cô hơi giật mình mà nhìn lên.
Trước mắt cô, nụ cười trên môi Ngạo Lăng Cẩn dường như là thứ xâm chiếm hết cả không gian xung quanh.
Nó xâm chiếm cả bầu không khí đầy hào nhoáng bên dưới, xâm chiếm đến cả tâm tư nhỏ bé của cô. Cô không nghĩ khi cánh môi tưởng chừng như lạnh lẽo kia của anh cong lên, lại có thể vẽ ra sự mê hoặc trí mạng đến như vậy.
Im lặng một chút, Ngạo Lăng Cẩn mới nói: “Tất cả những thứ tối nay, ta đều đích thân chuẩn bị vì con! Đêm nay, con chính là nàng công chúa của Ngạo gia được cả nước săn đón.”
“Đã sẵn sàng chưa?”
Ngạo Lăng Cẩn thấp giọng hỏi.
Lam Hạ ban đầu thông qua lời nói của anh còn có chút lo ngại, vốn dĩ cô đã được biết đến với danh con gái nuôi của Ngạo gia.
Nhưng trước giờ vẫn chỉ là những thông tin nhỏ bị chụp lén trên các mặt báo. Còn hôm nay, là lúc hình ảnh của cô sẽ đường đường chính chính xuất hiện trên mọi phương tiện truyền thông đại chúng. Một cô gái mười tám tuổi như cô, làm sao không thấy căng thẳng cho được.
Lam Hạ nhìn vào mắt Ngạo Lăng Cẩn, nhẹ nhàng gật đầu một lần. Sau đó, bước chân cô theo anh mà chậm rãi bước xuống những nấc thang đầu tiên.
Ở góc độ này, toàn cảnh nơi đại sảnh của Bạch Ngự dinh đều dễ dàng thu gọn vào mắt cô. Nơi đại sảnh rộng lớn được trang hoàng lộng lẫy vô cùng, bầu không khí lập tức trở nên hoành tráng đến mức choáng ngộp.
Lam Hạ đưa mắt nhìn bao quát, lần lượt là những gương mặt thân thuộc nhất đối với cô. Bắt đầu từ Mao Vũ, Hắc Vũ rồi tới Lam Vũ, rồi thêm nữa là Sa quản gia với nụ cười phúc hậu. Hai người bạn thân trong lớp Trắc Dũ và Nhĩ Bàng cũng có mặt. Nhưng dường như, vẫn còn thiếu một người nữa…
Lúc này, Mao Vũ đứng gần đó, hai mắt nhìn lấy cô tiểu thư xinh đẹp trong bộ trang phục kiều diễm đang tiến đến gần. Cõi lòng cậu ta không ngăn say mê mà vô thức cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lẫn chút tiếc nuối.
Hắc Vũ đứng bên cạnh, đăm đăm nhìn vào Ngạo Lăng Cẩn với một sự hoài nghi khó hiểu.
Việc anh đột nhiên thay đổi mọi kế hoạch đã tính trước kia làm hắn phần nào cũng bị xoay như chong chóng.
Hắc Vũ thầm nghĩ mà hai đầu lông mày cũng hơi nhíu lại. Lam Vũ thì lại lộ vẻ mặt điềm tĩnh như thường lệ, hắn buộc miệng khen: “Đúng là củ hành nhỏ lớn thật rồi, rất xinh đẹp. Nhưng…lại quá nghịch ngợm!”
Nhắc đến củ hành nhỏ, Lam Vũ vẫn còn mệt mỏi vì sự việc cách đây không lâu. Hắn vì không trông chừng Lam Hạ thật tốt, đã để cô bị một tên ranh con động tay động chân. Ngày hôm đó hắn đã bị Ngạo Lăng Cẩn mắng cho một trận long trời lở đất, còn được lãnh thêm hai cú đạp đầy phẫn nộ từ anh. Đến hôm nay, cả phần xương hông của hắn vẫn còn đau nhức.
Khi bước chân của Lam Hạ cùng Ngạo Lăng Cẩn bước đến giữa cầu thang cũng là lúc toàn bộ đèn trong đại sảnh vụt tắt. Cô hơi giật mình một chút, năm ngón tay vô thức cấu chặt lên cánh tay của người bên cạnh. Chợt nơi bàn tay của cô cảm nhận được một sự ấm áp nhất định, kèm theo đó là chất giọng quen thuộc của Ngạo Lăng Cẩn vang nhẹ bên tai cô: “Bình tĩnh, chỉ là tắt đèn để đốt nến!”
Cõi lòng Lam Hạ bây giờ mới thực sự rung chuyển, cô dù muốn cũng không thể phủ nhận được nữa. Bản thân của cô càng lúc càng có phản ứng dữ dội với từng lời nói lẫn cử chỉ của Ngạo Lăng Cẩn tạo ra.
Tại sao anh luôn luôn tỏ ra ân cần đúng lúc thế này, tại sao hết lần này đến lần khác anh cứ khiến trái tim cô bồi hồi không yên phận.
Lam Hạ còn đang hồi hộp không biết phải làm gì, thì đột nhiên một ánh đèn rọi thẳng ngay nơi cô và Ngạo Lăng Cẩn đang đứng. Thứ ánh sáng ấy phủ lên thân người cô và anh một sắc trắng nhạt nhưng lại khiến cả hai nổi bật giữa bóng đêm rộng lớn.
Ngay sau đó, từ phía bên phải của đại sảnh. Một chiếc xe bằng inox có phủ khăn ren màu đỏ được đẩy chầm chậm về phía Lam Hạ. Bên trên chiếc xe ấy là một chiếc bánh kem năm tầng rất đặc biệt. Dưới đôi tay khéo léo và điêu luyện của những thợ làm bánh nổi tiếng, mọi thứ đều trở nên sống động hoàn hảo.
Lam Hạ thầm thán phục trong lòng, ánh mắt sáng rực lên sự ngưỡng mộ. Có lẽ, đây chính là chiếc bánh kem đẹp nhất mà cô từng thấy qua.
Những âm giọng bắt đầu đồng thanh cất lên, cùng nhau hoà âm cho bài hát chúc mừng sinh nhật quen thuộc kèm theo là những tiếng vỗ tay theo giai điệu bài hát.
Nhưng thứ làm Lam Hạ bất ngờ nhất không phải là những thứ đang hiện ra trước mắt cô, mà là một thanh âm đang cất nhẹ bên tai. Giọng hát thâm trầm của Ngạo Lăng Cẩn chậm rãi truyền đến, nghe qua nhẹ nhàng nhưng lại vô tình khiến nội tâm cô rung chuyển không ngừng.
Âm thanh ấy như thể len lỏi vào từng mạch xúc cảm ngây dại nhất của cô, phút chốc chế ngự toàn bộ suy nghĩ đang mơ hồ không rõ.
Bỗng nhiên một tràng vỗ tay như đốt pháo đồng loạt vang lên mới làm Lam Hạ tỉnh táo trở lại. Cô vội cười thật tươi, cúi đầu nói một lời cảm ơn thật tâm nhất dành cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Sau màn cầu nguyện, Lam Hạ cong môi thổi một hơi. Giây phút hai ngọn nến tắt đi cũng là lúc toàn bộ đèn nơi đại sảnh bừng sáng trở lại. Một lần nữa những tràng pháo tay kèm theo vài âm thanh hò hét vang rền cả một khu đại sảnh.
Ngạo Lăng Cẩn bây giờ mới cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt vào đó một cây dao có thắt ruy băng đỏ. Nhìn cô, anh khẽ nói: “Còn phải cần cắt một dao thật nhẹ vào chiếc bánh nữa là xong!”
Thời gian lặng lẽ trôi qua đã gần hai tiếng, buổi tiệc diễn ra trong không khí ấm cúng, gần gũi vì hầu hết những người có mặt đều đã quá đỗi quen thuộc. Lam Hạ không thích ồn ào náo nhiệt quá với những thành phần lạ mặt, mà khi đã là con gái nuôi của Ngạo tiên sinh kia.
Nếu để anh tổ chức theo ý mình thì chắc chắn buổi tiệc này sẽ toàn là những nhân vật tai to mặt lớn có quyền có chức trong xã hội. Rất may hôm nay quá lắm chỉ có một số phóng viên mà thôi.
Nhưng nhìn quanh một vòng, Lam Hạ vẫn thấy thiếu vắng một người. Trong lòng rõ ràng sinh ra hụt hẫng, nét mặt trông buồn hẳn đi.
"Cậu sao vậy?”
Nhĩ Bàng hỏi, còn vỗ vai Lam Hạ một cái làm cô hơi giật mình.
Cô còn chưa kịp trả lời thì Trắc Dũ đã xen vào trêu ghẹo: “A, có phải là vắng Nguỵ thiếu gia nên trong lòng không vui?”
“Mình cứ nghĩ là anh ấy sẽ đến."
Lam Hạ buồn chán nói.
Đột nhiên Ngạo Lăng Cẩn từ đâu bước đến, trên tay cầm ly rượu vang đứng ngay sau lưng cô, đanh mặt lên tiếng: “Nguỵ thiếu gia?”
Lam Hạ cùng đám bạn của mình xoay lưng, đã thấy Ngạo Lăng Cẩn anh một trời hắc vân phủ đầu. Bản thân cô không hề biết, mối quan hệ của hai gia đình Ngạo gia và Nguỵ gia từ lâu đã không hề hoà thuận.
Nay cái cụm từ “Nguỵ thiếu gia” kia truyền đến tai, khiến anh một lúc lại thấy không hài lòng chút nào. Mà khi anh phát hiện Lam Hạ đang mong ngóng cái tên Nguỵ thiếu gia ấy, càng làm anh giận đến mức muốn đập nát ly rượu trong tay mình.
“Cha nuôi!”
Lam Hạ nở nụ cười, trong lòng thoáng kinh sợ vì nét măt quá mức ảm đạm của anh hiện giờ.
Ngạo Lăng Cẩn đứng ngay trước mặt cô, nghiêm khắc hỏi: “Nguỵ thiếu gia mà con vừa nhắc đến có phải là Nguỵ Thái Văn?”
Lam Hạ ngu ngơ vui mừng, không ngăn được thích thú mà gật đầu. Trong lòng còn thầm cảm thán đôi chút, quả nhiên là người trong xã hội thượng lưu với nhau nên đa phần nhắc tên một cái thì ai nấy cũng biết đến.
Ngay cả Ngạo Lăng Cẩn anh cũng biết được quý danh của thiếu gia nhà họ Nguỵ, bởi thế mới nói Nguỵ gia không hề tầm thường chút nào.
“Cha nuôi, cha cũng biết Nguỵ Thái Văn sao?”
Lam Hạ ngây ngô hỏi. Nhìn biểu diện vui ra mặt của cô, l*иg ngực càng nóng như nổi lửa.
Nhìn nét mặt của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn cố nhịn mà gằn giọng: “Con rất thân với Nguỵ Thái Văn sao?”
Lam Hạ không suy nghĩ nhiều, liền đáp: “Đúng thưa cha, ở trường chúng con rất thân. Ngoài Trắc Dũ và Nhĩ Bàng thì Nguỵ Thái Văn là người đối xử với con tốt nhất.”
“Hoá ra, thân thiết đến như vậy à?” giọng Ngạo Lăng Cẩn đột nhiên trầm đυ.c, ngữ khí hung ác tràn ngập phẫn nộ.
Dường như cảm nhận được cơn giận đang tản ra từ người anh, Lam Hạ phút chốc lùi về sau, cúi đầu vội nói: “Con xin phép sang kia nói chuyện với mọi người…”
Nói xong, lập tức Lam Hạ đã lôi lôi kéo kéo hai người bạn của mình lao nhanh về phía bộ ba tam Vũ đang đứng say sưa nói chuyện ở góc phải đại sảnh. Cô tuy không nhìn lại, nhưng vẫn lạnh người khi cảm thấy ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn vẫn như ghim chặt vào lưng mình.
Cô không hiểu, khi không vì sao anh đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy? Rõ ràng vài phút trước đây vẫn ổn kia mà. Ánh mắt vừa rồi của anh thực sự khiến cô nhìn vào đã thấy áp lực đến mức khó thở. Ngạo Lăng Cẩn, anh đang giận sao chứ?
"Hình như, cha nuôi của cậu không thích Nguỵ Thái Văn.”
Trắc Dũ khẽ thì thầm vào tai Lam Hạ. Mặc dù có chút sững sốt, nhưng Lam Hạ vẫn làm ra vẻ bình thường để vui cười với tất cả mọi người trong suốt thời gian diễn ra buổi tiệc.
Nhìn lấy bóng lưng phía xa của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn nhất thời thấy đầu óc căng ra như thép. Anh quả thực không vui khi nghe nhắc đến người trong Nguỵ gia - kẻ đối đầu số một với Ngạo gia trên thương trường. Nhìn thái độ cùng biểu diện vừa rồi của Lam Hạ khi nhắc đến tên thiếu gia đó, cũng đủ biết mối quan hệ của cô và tên nhóc đó không tệ chút nào.
Ly rượu trong tay một lúc bị anh uống cạn, ngón tay vô thức trượt nhẹ quanh thân ly rỗng tuếch. Nới lỏng cà vạt trên cổ, Ngạo Lăng Cẩn khép mắt hít một hơi, kéo theo bầu không khí xung quanh cũng bị đè nén xuống cực độ.
Tâm trạng đêm nay của anh, quả thực đang tồi tệ vô cùng.