Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước

Chương 4

“Một lần nữa xin chúc mừng ông bà. Con gái hai người hoàn toàn không bị di chứng sau tai nạn, hôm nay đã có thể xuất viện!”

Viện trưởng Cao Hùng đích thân đến phòng bệnh của Mịch Chi để thông báo. Tuy gia đình họ Mịch này chỉ là một gia đình bình thường, nhưng lại được đích thân viện trưởng chú ý để tâm đến trong suốt năm năm nay. Ban đầu người ta cũng lấy làm lạ, sau này khi thấy đại thiếu gia của Lôi gia thường xuyên lui tới thăm hỏi, họ đã ngầm hiểu đằng sau sự chăm sóc đặc biệt ấy là cả một câu chuyện đang được che đậy.

Hà Xuyến nghe Cao Hùng nói xong, rưng rưng nước mắt nắm lấy tay ông, liên tục cúi đầu: “Cảm ơn viện trưởng, cảm ơn các bác sĩ và y tá. Cảm ơn tất cả mọi người!”

“Được rồi!” Cao Hùng cười, vỗ vai bà: “Gia đình thu xếp đồ đạc rồi đi làm thủ tục xuất viện đi. Lâu như vậy rồi, về nhà chắc có rất nhiều chuyện để làm để nói đó!”

Cao Hùng cùng bác sĩ, y tá rời đi, Hà Xuyến lúc này mới quay qua nói với Mịch Tẫn: “Ông cứ để đồ đó, tôi dọn cho. Ông mau đi làm thủ tục xuất viện đi.”

Mịch Tẫn đang xếp chăn, nghe xong liền bỏ xuống, cười nói: “Tôi đi ngay!”, sau đó còn xoa đầu Mịch Chi: “Đợi một chút, chúng ta sắp về nhà rồi!”

Ở quầy thu phí, Mịch Tẫn lấy giấy tờ ra nộp lại cho cô nhân viên. Cô ấy xem qua, đối chiếu với thông tin trên máy tính một lúc rồi nói: “Thưa chú, toàn bộ viện phí của bệnh nhân đã được thanh toán hết rồi. Bây giờ chú chỉ cần ký tên vào đây là hoàn tất.”

“Thanh toán hết rồi?” Mịch Tẫn sững sốt hỏi lại.

Cô nhân viên gật đầu: “Vâng, đã thanh toán hết rồi ạ!”

Mịch Tẫn lại hỏi: “Toàn bộ…là toàn bộ sao?”

Lần này cô nhân viên không trả lời, chỉ gật đầu. Mịch Tẫn đứng ngẩn ra, mơ hồ nghĩ ngợi. Vốn dĩ Mịch Chi được lưu lại bệnh viện là nhờ có viện trưởng Cao Hùng. Trước đó gia đình của ông chỉ có khả năng thanh toán hai năm tiền viện phí, sau đó thì xin được chuyển thành công nợ.

Sau khi Mịch Chi tỉnh dậy, ông đã đi vay một số tiền để chuẩn bị thanh toán hết nợ viện phí. Ai ngờ cô nhân viên lại nói với ông viện phí đã thanh toán hết cả rồi. Nghĩ đến đây, Mịch Tẫn vẫn khó lòng tin được, bèn nói: “Cô à, cô có thể kiểm tra lại không, hình như là đã nhầm lẫn rồi?”

“Chú à, thật là đã xong hết rồi. Chú ký tên nhanh lên để người phía sau còn lên nữa!”

Thấy cô nhân viên hối thúc, Mịch Tẫn cũng đành thôi, tạm gác lại thắc mắc, đặt bút ký tên. Lúc này Mịch Chi ở trong phòng nhìn mẹ mình rất lâu, trong lòng bỗng nhiên có chút mơ hồ. Không hiểu là vì sao, từ sau khi tỉnh dậy cô luôn cảm thấy bản thân mình đã quên mất điều gì đó. Nhưng dù nghĩ thế nào cô cũng không nhớ ra được, ngược lại còn có chút đau đầu.

“Xong rồi hả?” Hà Xuyến hỏi khi thấy chồng bước vào.

Nhưng nhìn vẻ mặt như mất hồn của ông, bà liền lo lắng: “Này, ông sao vậy?”

Mịch Tẫn có hơi không tập trung, “Hả” một tiếng. Thấy vậy, Hà Xuyến càng phải hỏi: “Có chuyện gì vậy, mặt ông cứ ngẩn ra vậy, nói tôi nghe xem.”

Mịch Chi ngồi trên giường cũng bắt đầu lên tiếng: “Cha à, cha không khoẻ sao, nhìn sắc mặt không được tốt lắm?”

“À…à không!” Mịch Tẫn cười trừ: “Cha không sao. Không có gì hết! Bà à, mau lên, chúng ta về nhà thôi!”, sau đó liền tự tay xách chỗ đồ của Mịch Chi rời khỏi phòng.

Mịch Chi sau đó cũng cùng cha mẹ rời đi, lúc đi đến sảnh lớn cô mới cảm thấy có chút kì lạ. Cô nhìn quanh, phát hiện dường như từ lúc cô bước chân ra khỏi phòng bệnh thì tất cả mọi người hầu hết đều nhìn cô. Có người nhìn chằm chằm, có người nhìn lén. Thậm chí cô còn thấy họ nhìn cô xong còn quay qua bàn tán với nhau điều gì đó.

Mịch Chi không hiểu, chẳng lẽ việc cô tỉnh dậy sau bảy năm hôn mê được xem là kỳ tích khó tin đến như vậy ư?

Mãi nghĩ, bước chân Mịch Chi rơi lại, chậm hơn người phía trước một quãng. Đột nhiên có tiếng của Hà Xuyến truyền tới làm cô giật mình.

“Tiểu Mịch, làm gì đứng ở đó vậy? Nhanh lên, taxi đến rồi!”

“Dạ…”

Không nghĩ nữa, Mịch Chi nhanh chân chạy ra ngoài, mang theo tâm trạng phấn khởi ngồi vào taxi, rời khỏi nơi nồng nặc mùi thuốc khử trùng này.

Sau khi chiếc taxi đó đi mất, hai cô y tá mới bắt đầu công khai nói chuyện.

Cô thứ nhất nói: “Hình như cô ta không biết vì sao mọi người lại nhìn mình nhỉ?”

“Làm sao biết được chứ?” Cô thứ hai đứng cạnh lên tiếng: “Hôn mê lâu như vậy, bỗng nhiên tỉnh dậy giống như người nổi tiếng, mỗi bước chân đều có người nhìn theo. Là tôi, tôi cũng không thoải mái đâu!”

“Cô nghĩ sẽ đến lượt cô à” cô thứ nhất bật cười, trêu thêm một câu: “Cô gái đó không chỉ mạng lớn, mà phúc cũng lớn! Cô làm sao sánh được chứ!”

Thấy người kia nhíu mày, cô này hỏi: “Không tin à?”

Cô thứ hai lắc đầu, thực sự có chút không tin. Sau đó, cô y tá kia mới thể hiện trình độ hiểu biết của mình, nói một mạch: “Cô mới vào làm ở đây chỉ hai tháng thôi, không biết không tin cũng phải! Cô gái đó là “nhân tố quan trọng” của Lôi gia đấy!”

“Lôi gia? Có phải là “kim chủ” mạnh nhất đứng sau màn bạc của giới giải trí không?” Cô thứ hai tròn mắt, kinh ngạc đến mức thốt lên.

Cô thứ nhất cười, gật đầu: “Phải, chính là họ! Còn cô gái vừa xuất viện là nữ nhân của đại thiếu gia Lôi Tử Lạc, Lôi ảnh đế đang hot nhất hiện nay!”

Nói đến Lôi gia, chỉ hai từ này thôi khiến ai nghe qua cũng đều phải một là ngưỡng mộ, hai là kính nể. Tập đoàn Lôi thị được sáng lập bởi Lôi Hồng – ông trùm tài chính của những năm 2000. Sau khi Lôi Hồng mất, toàn bộ Lôi thị được vợ của ông – Nhậm Hiểu Hà đảm nhiệm. Dưới sự dẫn dắt của Nhậm Hiểu Hà, tập đoàn Lôi thị phát triển ngày càng lớn mạnh, kinh doanh hơn hai mươi lĩnh vực, chi nhánh công ty phủ rộng khắp thế giới. Chỉ tính đến năm 2017, riêng ở Bắc Kinh đã có hơn một trăm cửa hàng kinh doanh đa ngành và mười sáu khu trung tâm thương mại thuộc sở hữu của Lôi thị.

Ở thời điểm hiện tại, toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn Lôi thị chiếm đến 52% về kinh tế huyết mạch toàn cầu. Bất kì lĩnh vực nào, chỉ cần có Lôi thị đứng sau nâng đỡ, người đó chắc chắn sẽ vận mệnh lên hương, như diều gặp gió.

Lôi Tử Lạc là con trai lớn, mấy năm trước đã thành công tiến thân từ người mẫu sang diễn viên. Chỉ trong vòng chưa đầy một năm, tên tuổi vụt sáng trên các bảng xếp hạng, là sao nam đỉnh lưu nhất suốt năm năm nay.

Nói về việc hắn đột nhiên chuyển hướng sang diễn xuất, thời điểm ấy trên mạng xã hội tràn lan một tin đồn. Nói rằng Tử Lạc vì chuyện này mà cãi nhau một trận kinh thiên động địa với mẹ của hắn. Nhậm Hiểu Hà không thích hắn làm diễn viên, nhưng hắn thì một mực nhất quyết phải làm.

Cuối cùng sau gần một năm, hắn đã thực sự khiến Nhậm Hiểu Hà nhận ra, sự phản đối năm đó của bà là sai. Tử Lạc hiện giờ có thể không cần đến Lôi thị vẫn có một cuộc sống vô cùng xa hoa, an nhàn và sung sướиɠ.

Có tài, có sắc, có khí chất. Sự nghiệp công danh, vinh quang trải rộng, tài sản đồ sộ. Tất cả cô gái ở trên đời này hầu như đều muốn được một lần ngã vào lòng Tử Lạc. Nhưng hắn thực sự có chút kì quặc, cấm dục đỉnh cao.

“Nam thần cấm dục”

Sở Dương đọc lên bốn từ này, liền khó nhịn bật cười. Cậu quay qua người bên cạnh, nói: “Đại thiếu gia, xem ra cái danh nam thần cấm dục này của ngài sắp phải phá bỏ rồi!”

“Câm miệng!” Tử Lạc lạnh nhạt nói.

Sở Dương lại cười: “Không đâu! Ngài nghĩ xem, từ sau khi ngài lui tới chỗ cô gái họ Mịch kia, mọi thứ đã khác rồi.”, sau đó lại ghé sát Tử Lạc, thì thầm một câu: “Đại thiếu gia, ngài đã ba mươi rồi, cũng đến lúc không cần phải cấm dục nữa đâu!”

Nói xong Sở Dương lại cười, Tử Lạc nhìn cậu, không cần dùng lời cũng khiến cậu ta im bặt chỉ bằng một ánh mắt.

Sở Dương ngồi ngay ngắn, nuốt một hơi nước bọt, hỏi: “Thiếu gia, chúng ta đi theo họ để làm gì?”

Tử Lạc dường như không để ý đến lời của Sở Dương, đôi mắt dán chặt vào đuôi xe taxi phía trước. Ngay giây phút hắn thấy gia đình Mịch Chi lên taxi rời khỏi bệnh viện, hắn đã âm thầm bám theo sau.

Thấy Mịch Chi tươi tỉnh như vậy, Tử Lạc quả thưc rất vui. Chỉ có điều hắn đang không ngừng tự hỏi, lẽ nào Mịch Chi không nhớ ra bản thân đã có một đoạn tình duyên bị chia cắt ở kiếp trước hay sao? Tại sao trong mắt cô, hắn không thể cảm nhận được một chút lưu luyến nào cả.

Điều mà hắn thực sự lo sợ suốt năm năm nay, cuối cùng cũng đã đến rồi. Hắn sợ rằng, Mịch Chi căn bản chỉ có gương mặt giống nữ nhân ấy, ngoài ra tất cả đều không phải là nàng.