Giờ này đăng có ai xem không... Huhu ta thật chán...
Pol bây giờ phải học bài để thi cho lòi cuống họng vẫn chưa muốn ngủ nè, có ai thức học bài với Pol khong, mai Pol đăng truyện cho đọc....
.¶∆¶.... ¶∆¶.... ¶∆¶.... ¶∆¶ .... ¶∆¶
°^°
Nước A năm năm sau...
Hạ Tuyết rời thành phố M đã 5 năm rồi, cô bây giờ đã khác trước đã trở nên vui vẻ hơn trước. Tốt nghiệp trước đại học nước A và đang công tác tại trường A với chứa vị là giáo sư dạy họa. Việc sảu ra trong thời gian qua tỷ như 4 năm trước... Sau khi đến nước A học hỏi, việc đầu tiên cô làm là đưa Hạ Hoằng Diên đến bệnh viện để giải quyết căn bệnh của anh ta.
Vị bác sĩ khám cho Hạ Hoằng Diên tên là Kha Tư Khải. Theo như cô biết về hắn trong 4 năm này Kha Tư Khải căn bản là một kẻ điên có bệnh... và hơn hết hắn ta có ngoại hình yêu nghiệt rất giống Sở Vân Phong nhưng khí chất của anh ta vốn dĩ trái ngược hắn. Trong thời gian hắn khám cho Hạ Hoằng Diên còn ít hơn thời gian hắn ta trêu chọc cô.
Còn có Hạ Hoằng Diên sau 2 năm chữa trị đã thoát khỏi căn bệnh trầm cảm và đã nói nhiều hơn trước. Nhưng có một việc mà cô căm ghét đó là anh ta nói rất nhiều, còn có nói về việc kết hôn hay đại loại là hẹn hò với anh ta.
Hạ Hoằng Diên anh chắc chắn còn bệnh trong người.... Hạ Tuyết rất muốn hét to câu đó trước mặt hắn nhưng mà căn bản sau khi chữa khỏi căn bệnh Trầm cảm nặng kia, mặt Hạ Hoằng Diên đã rất rất là dày. Nó dày đến mức bức cô chửi anh ta, anh ta còn cười đến vô liêm sĩ đi theo sau.
Hạ Tuyết à cô đưa Hạ Hoằng Diên theo là đúng hay sai....
Còn việc vui nữa là Hạ Tuyết một năm trước đã gặp lại Mộc Hạ Vũ... Người mà cô tâm tâm niệm niệm nhớ đến khi mới xuyên vào cuốn sách này... Bây giờ cô đã dạy xong ở trường A và đang chuẩn bị về. Bước ra cổng, Mộc Hạ Vũ khuôn mặt mỉm cười như hoa mai đang dựa vào thành xe mà chờ cô.
Việc này ở trước học A ai ai cũng biết, Cô giáo Hạ là người mà nam sinh lẫn nữ sinh đều ghen ty. Vừa có bạn trai nhà giàu còn là nhϊếp ảnh gia nổi tiếng khắp cả nước ngày ngày đến trường đưa đón vừa là giáo sư với những bức tranh thần thánh thánh mà rất nhều đại gia bỏ hàng vạn triệu ra mua. Cái con số thật kinh khủng a... Cơ Mà việc cô hẹn hò với Mộc Hạ Vũ không ai nói với cô thành ra trong mắt cô Hạ Tuyết là về với em trai còn trong mắt người khác cô là bạn gái của hắn. Nếu biết chắc chắn cô sẽ không leo lên xe của Mộc Hạ Vũ đâu.
Nhìn những nữ sinh ngưỡng mộ Mộc Hạ Vũ, người người vây quanh Hạ Tuyết mỉm cười lại gần. Em trai à, sau này nên kiếm vợ được rồi đó... Nhìn xem nữ sinh đều ngưỡng mộ em như vậy, tìm một người em dâu báo hiếu cho bà chị này một chút đi.
Hạ Tuyết từ từ đi lại nới Mộc Hạ Vũ đứng, mỉm cười nhìn hắn.
- Hạ Vũ sao hôm nay lại đến đón chị rồi...
- Không phải vì chị dạy ở đây sao...? Lên xe đi, em đưa chị về...
- Ừ...
Mộc Hạ Vũ ôn nhu nhìn cô, ánh mắt hiện lên những yêu thương nhung nhớ. Hạ Vũ à mày thừa nhận đi mày là yêu thảm bại rồi, cho dù là kiếp trước kiếp này mày mãi mãi bại dưới tay Hạ Tuyết thôi...
Khởi động chiếc Ferrari siêu cấp nổi tiếng sau đó chở cô về nhà. Này đi đón người thôi có cần đi xe mắc đến thế không? Cơ mà chị Tuyết à, chị lên nhầm xe của con sói rồi...
Mộc Hạ Vũ đưa cô rời đi cũng là lúc chiếc xe không kém của Hạ Hoằng Diên đi đến. Hắn là đến trễ một bước rồi. Hạ Hoằng Diên bước xuống xe MaLaren, nhanh chóng đi lại một nam sinh đang đi về, ấm áp nụ cười tỏa ra hỏi nam học sinh kia khiến hắn có chút đỏ mặt. Hỏi tại sao hắn không hỏi nữ sinh mà hỏi nam sinh. Đáp là Hạ Hoằng Diên hắn sợ nữ nhân khác ngoài Hạ Tuyết chạm vào cô sẽ ghét bỏ hắn a...
- Cậu nam sinh này, cho tôi hỏi một chút, giáo sư Hạ đã ra chưa vậy?
- A.... Anh tìm giáo sư Hạ sao....? Cô ấy vừa mới về với bạn trai rồi... Anh không biết sao?
Bạn trai, Hạ Tuyết có bạn trai... Làm sao có thể? Chẳng phải hắn ngày nào cũng ở chung với cô sao, ngoài trừ thời gian hắn đi làm cô đều ở với hắn làm sao mà cô có bạn trai được. Này không phải nói dối đi... Không được, Hạ Tuyết không phải 5 năm trước em hứa với tôi mãi mải ở bên cạnh tôi sao... Hạ Tuyết, em không được nói dối...
Hạ Hoằng Diên giờ đây đứng trước mặt nam sinh kia dần dần biến đổi từ nam nhân ôn nhu trở lại bản chất của mình. Hắn lạng lùng quay người bỏ đi, Hạ Tuyết chuyện này tôi cần làm rõ với em...
Hạ Tuyết ngồi trên xe của Mộc Hạ Vũ, tay vui vẽ nghịch điện thoại.
- Tuyết, đến nhà chị rồi, có cần em đưa chị vào trong nhà luôn không...
- A.. đến rồi sao... Hạ Vũ cảm ơn đã đưa chị về...
Sau đó chính mình hôn vào má của Mộc Hạ Vũ rồi quay người bước ra khỏi xe và lên nhà. Này nha Hạ Tuyết trước giờ đều như vậy cả, sẽ hôn vào má của Mộc Hạ Vũ như một lời chào tạm biệt nhưng đối với ai đó sẽ khác nha...
Hạ Hoằng Diên ngồi trước trước phòng khách, co ro người khép kín chính mình lại... Hắn là chờ Hạ Tuyết trở về nói rõ với hắn. Tuyết... Tại sao em chưa về... Nói sao nhỉ, vì do nhà Hạ Tuyết mua rất gần trường mà cô dạy học nên chỉ cần đi khoảng 5 phút xe buýt là đến. Mộc Hạ Vũ là dư thời gian nên đến đón cô. Còn Hạ Hoằng Diên là đang vừa làm tập sự ở công ty chi nhánh của cha mình vừa đi học đại học S ở khá xa trường cô dạy vậy nên Hạ Hoằng Diên từ trường A đến nhà cô thì về trước là phải rồi. Ai biểu cô với Mộc Hạ Vũ đi ăn rồi mới về làm gì...
Hạ Tuyết mở cửa nhìn Hạ Hoằng Diên đang co người ngồi trên ghế. Này hắn không phải phát bệnh đó chứ.
- Hoằng Diên, sao vậy? Lại phát bệnh à, ngày mai tôi đưa anh đi kiểm tra nha.
- Tuyết, có phải em ghét anh không? Em có phải đã có bạn trai rồi ghét bỏ anh không?
Hạ Hoằng Diên khuôn mặt hiện lên vẻ đáng thương. Lần này hắn thực sợ, sợ Sở Vân Phong cướp Tuyết của hắn như lúc trước. Sợ Minh Triết chăm sóc cô khiến cô bỏ rơi hắn. Hạ Tuyết, tôi không muốn không muốn... Em là của tôi, mãi mãi là của tôi...
Hạ Hoằng Diên điên cuồng suy nghĩ, ánh mắt lúc này thật yếu ớt như hông có sự sống. Hạ Tuyết nhìn thấy hắn như vậy đau lòng không thôi. Hạ Hoằng Diên à anh năm nay với 20 tuổi rồi, vì một căn bệnh anh hành hạ chính mình đến 15 năm. đến khi chữa khỏi rồi anh còn phải hành hạ chính mình khi phát tác vì gặp đả kích. Lần trước cũng không biết lý do gì mà hắn gặp đả kích, lần này cũng không biết vì sao?
Cái này không phải do cô sao, cô hỏi thừa rứa...
Hạ Tuyết thật đau lòng Hạ Hoằng Diên, thử nghĩ xem hắn là người cô đưa qua đây, 5 năm ở chung cô toàn chăm sóc hắn, ở bên cạnh hắn nhửng lúc hắn phát bệnh hay gặp khó khăn. Cô không hiểu hắn thì ai hiểu hắn.
Hạ Tuyết à, cô hiểu tính cách hắn nhưng không hiểu được tâm hắn đơn giản gì tâm cô không dặt lên người hắn.
Cô rất vô tình đó...0
- Hoằng Diên, ai nói tôi ghét anh, anh là người quan trọng của tôi mà, sao tôi nở ghét anh được. Ngoan, bình tĩnh lại đi, mai tôi đưa anh đi khám định kì...
- Thật sự em không ghét anh...
- Ừ... tôi không ghét anh... Ngoan đứng dậy tắm rửa thay quần áo đi, hôm nay anh đi làm mệt rồi tôi nấu chút gì đó cho anh ăn...
Hạ Tuyết ôn nhu mỉm cười với hắn, nhanh nhẹn kêu hắn tắm rửa thay quần còn mình lại đi vào bếp nấu ăn... Hạ Hoằng Diên gật gật đầu nghe theo lời cô đi lên phòng mình ở trên lầu tắm rửa thay quần áo. Lúc hắn xuống nhà, chính Hạ Tuyết còn đang nấu dở món cuối cùng.
Hạ Hoằng Diên đi lại phía sau cô, ôm cô từ phía sau quần áo vừa tắm xong thay đi liền tỏa ra hương thơm nam tính. Mùi dầu gội thơm nức mũi tỏa vào mũi cô. Hạ Tuyết không thấy gì lạ đơn giản 3 năm trước sau khi hết bệnh đã tập thói quen khi cô nấu ăn liền ôm cô. Lúc trước vì không quen nên hay đẩy ra giờ đây đã quen thuộc với hành động vô sỉ này của hắn Hạ Tuyết cũng không nói gì nữa.
Nhanh chóng đóng nắm nồi lại, gỡ tay hắn đẩy hắn lại ghế ăn. Hạ Tuyết đi lại bồn rửa tay, nơi cô cài vài cái khăn khô ráo rồi quay lại nơi Hạ Hoằng Diên đang ngồi khẽ giơ khăn lên từ từ lau đầu của hắn.
- Đã nói bao lần rồi lần sau có gội đầu nhất quyết phải sấy tóc hoặc lau tóc cho khô đi nhé, nếu không anh sẽ bị bệnh đấy, tôi sẽ lo cho anh lắm.
- Ừm...
Hạ Hoằng Diên mỉm cười với cô, ngồi yên cho cô lau tóc. Hắn chính là cố tinh tắm xong khuông muốn lau tóc đâu, đơn giản hắn muốn cô lau cho hắn a... Cô như vậy thật giống vợ nhỏ đang chăm sóc người chồng là hắn kia... Hạ Hoằng Diên thâm tâm cười thầm. Tuyết, tôi sẽ khử mấy tên nam nhân ở bên em và có ý định với em. Tuyết em là của tôi... một mình tôi..( Yay: không phải có một mình anh đâu anh ơi)
- Hoằng Diên, thịt chín rồi anh tự lau tóc, tôi đi tắt bếp đây.
Hạ Tuyết đưa khăn cho Hạ Hoằng Diên còn cô đi ngược vào bếp tắt nồi thịt. Sau đó dọn chén đĩa cho hai người cùng ăn. Nói mới nhớ, cô hình như là rất lâu rồi chưa nấu hắn cho Mộc Hạ Vũ nhỉ. Trong một năm này số lần cô đi với hắn thì nhiều nhưng số lần cô qua nhà hắn chơi thì đếm trên đầu ngón tay đi. Thật là muốn như lúc trước, em tai chị gái hòa hợp sống với nhau.
Hạ Tuyết có thề em coi anh là anh trai hoặc em trai
Nhưng em nên nhớ anh mãi mãi không bao giờ coi em là em gái
Cho dù... Cho dù em cùng huyết thống với anh đi chăng nữa
Hạ Tuyết anh yêu em đó là sự thật
Đừng bao giờ chối bỏ tình yêu của anh.
Đừng bao giờ vứt bỏ anh rời khỏi thế giới của em
Hạ Tuyết ...
Anh yêu em